CÔ CÔNG QUẢ THỤ

Jaejoong, cái kia, Jesse không phải người tốt lành gì, cậu cách xa gã một chút.” Yunho cõng Jaejoong trên lưng đi trên đường lớn, đột nhiên nghĩ đến mấy việc hôm nay, bộc phát tính trẻ con nói.

“Thế thì ai mới là người tốt?” Jaejoong nghe Yunho nói, kìm lòng không được bật cười, tâm tình rất tốt đùa giỡn với Yunho.

“Cái kia, dù sao thì, dù sao cậu cách xa gã một chút là tốt rồi.” Jaejoong trên lưng Yunho khẽ gật đầu, nhưng lại không trả lời Yunho.

“Cậu đến cùng có nghe tôi nói không a!” Yunho có chút lo lắng lặp lại một lần.

Thế nhưng Jaejoong vẫn không phản ứng lại.

Yunho nóng nảy, dùng sức lắc người, khiến cho Jaejoong ở trên lưng nghiêng ngả.

“Đã biết, Yunho, đừng lắc nữa, anh dừng lại đi.” Jaejoong vội vàng nắm chặt cổ áo Yunho, rất sợ Yunho hất ngã cậu xuống.

“Jaejoong, chúng ta không cãi nhau nữa, được không?” Lúc Yunho nói những lời này, giọng điệu hệt như một đứa trẻ, mang theo chút làm nũng, nhưng lại nghiêm túc.

Jaejoong không phải vẫn hi vọng điều này sao? Cậu và Yunho tại sao lại cãi nhau?

Bởi vì “Màn biểu diễn kích tình” của người nào đó ở nhà Yunho?

Bởi vì Jaejoong cùng Kalye tái hợp lại?

Bởi vì Yunho cùng bạn trai cũ của cậu đánh nhau?

Kỳ thật cũng không phải. Chỉ là vì cậu cùng Yunho quá thân thiết, cho nên, không dễ tha thứ khi có người khác xen vào.

Jaejoong đã hiểu rõ, cậu cố nén nước mắt, dùng sức gật đầu.

Thế nhưng, Yunho sao có thể nhìn thấy?

“Jaejoong? Jaejoong?” Yunho không dám xác định, Jaejoong vẫn còn tức sao? Cho nên, Yunho rất cẩn thận gọi.

“Yunho, anh biết không? Hôm đó, khi tôi về quê, Hee Chul hyung nói anh sẽ tới đây, rồi tôi lại nhận được tin đường bị lún, rất có thể anh đã gặp chuyện gì, tôi chạy đến đó, tìm cả buổi, dường như sắp phát điên rồi, cuối cùng, lại thấy…” Thấy màn kích tình của anh cùng Kelly.

Chỉ là nửa câu sau, Jaejoong không có cách nào nói ra, cậu không có tư cách để nói.

Yunho chợt hiểu ra, vì sao ngày hôm đó Jaejoong lại tức giận rời đi như vậy. Lo lắng tìm một người cả buổi, nội tâm gấp gáp như vậy, cuối cùng người kia lại đang… Ha ha, dù là ai thì đều tức giận hết.

“Thật xin lỗi, Jaejoong. Bây giờ tôi mới biết. Thật xin lỗi, hôm đó, tôi đã định đi tìm cậu rồi. Nhưng đi được nửa đường, Kelly gọi điện cho tôi, nói cô ấy về rồi. Gọi điện cho cậu không được nên tôi đi đón cô ấy. Vì Kelly từ nhỏ sống ở Mĩ nên cư xử hơi… Nên hôm đó mới để cậu thấy cảnh kia.”

Lúc nói những lời này, Yunho hết sức ảo não. Jaejoong nhịn không được bật cười. Tay ôm thật chặt cổ Yunho. Yunho có thể cảm nhận được người sau lưng đáp lại, nhẹ cười cười.

***

Yunho ngây dại, nhìn cảnh trước mặt. Jaejoong cũng có chút giật mình.

“Ba, mẹ, hai người đến lúc nào vậy?” Trước cửa nhà Jaejoong, hai người lớn tuổi kia đã đứng đợi hơn nửa ngày rồi. Mà hai người nhìn Yunho cõng Jaejoong trên lưng cũng không thấy kỳ quái, dù sao, Jaejoong thích đàn ông, bọn họ đã biết rõ từ lâu. Chỉ là, người đàn ông trước mặt này, không phải tên khốn nạn lúc trước.

Jaejoong hiểu lầm ánh mắt của ba mẹ mình đang dò xét Yunho, có chút xấu hổ, vội vàng bảo Yunho thả mình xuống.

“Mở cửa a.” Lời của ông Kim có chút lạnh lùng, tình huống như vậy lại khiến cho Yunho có chút khẩn trương. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, lúc báo cáo với mấy lão cổ đông cáo già trong công ty cũng không khẩn trương như thế này.

Eo Jaejoong vẫn nhức như cũ, chỉ là, dưới tình huống này, cậu ra sức giấu, không để cho ba mẹ lo lắng. Dù sao, nguyên nhân này rất khó nói lên lời.

“Ba, mẹ. Đây là Yunho, lúc trước con đã nói với hai người rồi.”

“Cháu chào chú, cháu chào dì.” Yunho rất lễ phép khiến cho Jaejoong kinh ngạc.

“Jaejoong không thoải mái nên cháu đưa cậu ấy về nhà. Nếu không có việc gì, cháu xin phép đi trước.” Yunho cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, giống con rể về gặp gia đình vợ, rất khẩn trương.

Ông Kim nhìn Yunho nhẹ gật đầu, Yunho máy móc cười cười. Yunho như vậy, Jaejoong nhìn thấy lần đầu tiên, nghẹn họng trân trối, một Yunho không hề tự tin, thoạt nhìn còn hơi ngố ngố? Tựa hồ là lần đầu thấy như vậy a.

“Jaejoong, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu cần, ngày mai đừng đi làm nữa, tôi đi trước.”

Jaejoong nhẹ gật đầu với Yunho.

“Con trai à, so với tên lúc trước thì tốt hơn nhiều!” Yunho vừa đóng cửa lại, ông Kim liền đưa ra nhận định, khiến cho Jaejoong xấu hổ đỏ mặt.

“Jaejoong à, thật sự là tốt hơn tên kia. Nếu là cậu ta, mẹ và ba con không phản đối.” Bà Kim đặt thứ gì đó vào phòng bếp xong quay ra vội vàng tiếp lời.

“Ba mẹ, anh ấy có bạn gái rồi, chúng con không giống như hai người nghĩ đâu.”

“Ba thấy chỉ trong tương lai không xa thôi, hai đứa sẽ đâu vào đấy thôi.” Ông Kim một bộ hiểu rõ, khiến cho Jaejoong nhịn không được bật cười. Xem ra, Yunho rất được lòng người cao tuổi nha.

“Ah, đúng rồi, ba mẹ, sao hai người lại đến đây?” Trò chuyện cả buổi về Yunho, Jaejoong cuối cùng mới nhớ ra vấn đề này.

“Không có gì, chỉ là nghe nói Kibum về rồi, ba mẹ tới gặp thôi.” Lúc bà Kim đề cập đến Kibum, trên mặt lại tràn ngập phiền muộn.

“Kibum trở về rồi sao? Không có mà, con vẫn chưa gặp nó!” Jaejoong tựa hồ còn kinh ngạc hơn ba mẹ cậu.

“Ba mẹ cũng không rõ, chỉ là hôm nọ, ba con nhận được một cuộc điện thoại rất kỳ quái, nói là tìm em trai con. Nói nó về nước rồi, nhưng không về nhà, cho nên ba mẹ nghĩ, có khi nó đến nhà con. Không nghĩ tới, con cũng chưa gặp nó! Đứa nhỏ này, luôn khiến cho người ta lo lắng.”

“Không có việc gì đâu, Kibum làm việc đều suy nghĩ cẩn thận. Con nghĩ nó sẽ trở về sớm thôi.” Jaejoong an ủi. Kỳ thật, trong lòng cậu cũng rất lo lắng.

Kibum rất thông minh. Nhưng lại luôn làm theo ý thích. Nó đang ở đâu làm gì, người trong nhà cũng không biết, khiến cho mọi người phải lo lắng.

Jaejoong cẩn thận vác cái eo đang đau nhức đi về phòng. Chậm rãi nằm xuống giường, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta không thể tin được. Kể cả chuyện tối hôm qua, cho tới bây giờ cậu vẫn không ngờ mình đã làm chuyện đó với Yunho.

Ha ha, nếu không phải giờ eo vẫn đang đau nhức, Jaejoong thật sự hoài nghi mình chỉ vừa mộng xuân thôi.

Nhưng mà, Yunho tối hôm qua, tựa hồ rất mạnh mẽ a! Việc này, tuy không phải lần đầu tiên làm, cũng vẫn biết lâu không làm thì sẽ đau nhức, nhưng đau đến mức quỷ dị như vậy vẫn là lần đầu tiên a?

Jaejoong nghĩ ngợi lung tung, xoay tới xoay lui trên giường. Bà Kim nhìn thấy hết, cẩn thận khép cửa lại, sau đó ấn điện thoại.

“Này, Hee Chul à? Jaejoong thoạt nhìn có chút không ổn.”

“Không có việc gì đâu, bác à, bác phải tin tưởng cháu. Vì hạnh phúc của Jaejoong, bác cùng với bác trai phải phối hợp thực hiện kế hoạch này, bác ạ.”

“Ừ, vừa rồi hai bác gặp Yunho, không tệ, hai bác rất hài lòng. Cậu ta rất hợp với Jaejoong.” Khóe miệng bà Kim nhịn không được cười. Ông Kim vội đưa tay lên miệng ý bảo nói nhỏ, đừng để Jaejoong nghe thấy.

Tất cả mọi người trên thế giới đều hiểu rõ, Kim Jaejoong yêu Jung Yunho, Jung Yunho yêu Kim Jaejoong.

Nhưng mà, hai người trong cuộc, lại là hai kẻ ngu ngốc nhất thế giới.

Đã yêu, sao phải để ý nhiều như vậy làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc