CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Gia đình của Lương Tấn sống trong một khu vườn ở Edinburgh. Khu vườn có lịch sử lâu đời, bắt đầu từ năm 1265, đến nay chỉ tu sửa một lần, nhưng kiến trúc và cảnh quan vẫn được bảo tồn tốt.

Vưu Châu Châu có phần lo lắng trước khi gặp gia đình Lương Tấn. Khi cô và Lương Tấn đến Edinburgh, vừa đúng lúc ông nội Lương Tấn có một người bạn làm việc trong đại sứ quán đến gặp.

Vưu Châu Châu bên cạnh Lương Tấn, ngồi nghiêm chỉnh. Nhưng hai người lớn kia nói gì cô không hiểu được một từ nào. Vưu Châu Châu nhỏ giọng hỏi Lương Tấn: “Họ đang nói tiếng gì vậy?”

Lương Tấn ghé vào tai nói: “Đó là tiếng Creole. Người này đến từ Haiti. Họ đang nhớ lại tình hình cuộc khủng hoảng lương thực quốc tế mười năm trước ở Haiti.”

“Mười năm trước, đó là năm 2008, lúc đó em mới mười bảy tuổi.” Vưu Châu Châu nói.

Lương Tấn khẽ mỉm cười, “Ừ.”

Sắc mặt của hai người lớn đều rất nghiêm túc. Vưu Châu Châu không hiểu, chỉ cảm thấy bầu không khí không tốt. Lương Tấn thì thầm nói với cô: “Họ chỉ cảm nhận lại những chuyện lúc trước, khi bạo loạn nổ ra ở Haiti.”

Vưu Châu Châu gật đầu, nhưng cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

Khoảng nửa giờ trôi qua, hai ông cuối cùng cũng nói chuyện xong. Ông nội Lương Tấn tiễn người bạn kia đi vê. quay đầu lại cười nói với Vưu Châu Châu: “Để hai đứa đời lâu rồi.”

Vưu Châu Châu nhanh chóng đứng dậy, kính trọng nói: “Không đâu, không lâu đâu ạ.” Lại cười nói: “Lương Tấn nói ông nói được 18 thứ tiếng. Thật sự rất tuyệt! Vừa rồi ông nói gì cháu nghe đều không hiểu.”

Ông nội Lương Tấn cười: “Tiếng Creole ở Haiti nghe không hiểu không trách cháu vì nhiều người cũng không hiểu.”

Nụ cười này của ông làm Vưu Châu Châu không còn cảm thấy căng thẳng nữa. Cii cười nói: “Cháu ngoại trừ tiếng Anh ra chỉ biết một chút tiếng Ả Rập.”

“Ồ? Cháu còn có thể nói được tiếng Ả Rập à?” Ông nội Lương Tấn lấy lại tinh thần, đi đến chiếc ghế lúc nãy ngồi xuống, cười với Vưu Châu Châu.

Vưu Châu Châu gật đầu, “Một chút thôi, một chút thôi ạ.”

Ông nội Lương Tấn nói: “Nói cho ông nghe một chút.”

Vưu Châu Châu dùng tiếng Ả Rập gọi “Ông nội”, đó là những gì Lương Tấn đã dạy cô ngày hôm đó.

Ông nội Lương Tấn đang đợi cô nói tiếp, nhưng cô lại không nói, “Ừ, sao nữa?”

Vưu Châu Châu mỉm cười nói: “Cháu chỉ biết gọi ông nội.”

Ông nội Lương Tấn phản ứng kịp, cười vui vẻ hơn, “Gọi ông nội rất tốt! Cháu chính là cô gái mà Lương Tấn nhắc đến, ông gọi cháu là Tiểu Vưu được không?”

Vưu Châu Châu gật đầu, “Được ạ.”

Ông nội Lương Tấn nói: “Tiểu Vưu, nếu cháu muốn học tiếng Ả Rập, ông có thể dạy cháu.”

“Vâng, cháu sẽ hỏi ông nếu cháu không hiểu!”

Lương Tấn trước mặt người nhà cũng rất ít nói. Anh ngồi cạnh Vưu Châu Châu, cũng không cần anh điều chỉnh bầu không khí, bởi vì Vưu Châu Châu và ông nội cười nói rất vui vẻ, bầu không khí hòa hợp.

Sau đó, hai người cũng đến gặp bố mẹ của Lương Tấn. Mẹ Lương Tấn thấy Vưu Châu Châu đến liền cười đến không thể khép miệng lại.

Ba người nhà của Lương Tấn rất thích Vưu Châu Châu. Bố Lương Tấn thích bắn tên, mẹ Lương Tấn thích vẽ. Khi Vưu Châu Châu rảnh rỗi, cô cùng bố Lương Tấn học bắn cung, hoặc làm người mẫu cho mẹ Lương Tấn vẽ, ngoại trừ những việc này, còn có thể đi theo ông nội Lương Tấn học tiếng Ả Rập.

Vưu Châu Châu ra khỏi phòng vẽ tranh, đi đến chỗ bắn cung để tìm bố Lương Tấn, nhưng lại thấy Lương Tấn đang đứng ở đó, một tay cầm cung tên, một tay cầm mũi tên.

Vưu Châu Châu nhìn xung quanh, không có người khác. Cô bước tới, từ phía sau ôm eo Lương Tấn, ngạc nhiên cười nói: “Cơ trưởng Lương, anh cũng biết bắn tên à?”

Lương Tấn nói: “Kỹ thuật của anh tốt hơn bố anh.”

Vưu Châu Châu nhướn mày.

Lương Tấn quay lại nhìn Vưu Châu Châu, “Anh thấy em theo bố anh học hai ngày rồi nhưng vẫn không có chút tiến bộ nào.”

Vưu Châu Châu trừng mắt nhìn Lương Tấn, “Bố anh nói em có tiến bộ!”

“Ông ấy không muốn làm em nản lòng mà thôi.”

Vưu Châu Châu hừ một tiếng.

Lương Tấn nói: “Anh dạy em lại?”

“Được.”

Lương Tấn đứng bên cạnh Vưu Châu Châu, nắm tay, dạy cô vị trí cầm cung và mũi tên, cách nhắm vào hồng tâm. Người bên ngoài nhìn qua nhất định sẽ nghĩ là Lương Tấn ôm hờ Vưu Châu Châu.

Qua hướng dẫn của Lương Tấn, Vưu Châu Châu bắn vào vòng số chín.

“Đây mới là có tiến bộ.” Lương Tấn nói.

Vưu Châu Châu mỉm cười đến híp cả mắt.

Nhưng cô kéo dây cung được vài lần liền không muốn kéo nữa. Cô nói: “Hai ngày vừa rồi, cả hai cánh tay đau đều đau chết luôn. Lúc nãy ngồi làm mẫu không được nhúc nhích, thắt lưng cũng bị mỏi.”

“Vậy thì đừng làm nữa.” Lương Tấn nói, “Những người lớn đều rất thích em, em không cần lấy lòng họ nữa.”

“Sao anh biết em đang lấy lòng họ?”

“Không phải sao? Anh có thể dạy em cách bắn cung, cũng có thể dạy em học tiếng Ả Rập, em không phải là đang bỏ gần tìm xa à?”

Vưu Châu Châu suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, bây giờ em đang bị đau thắt lưng và cánh tay.”

“Đi qua bên kia vườn hoa ngồi xuống, anh xoa bóp cho em.”

Cả hai đặt cung tên xuống, đi bộ từ sân bắn cung đến vườn hoa.

Vưu Châu Châu ngồi trên ghế, Lương Tấn bóp cánh tay cô.

“Anh có biết vẽ không?” Vưu Châu Châu đột nhiên hỏi.

“Đã lâu rồi chưa vẽ.”

“Vậy là anh biết vẽ?”

“Ừ.”

“Anh giỏi về cái gì?”

“Có thể vẽ em vào bức tranh.” Lương Tấn nói, “Anh vẽ cho em một bức tranh được không?”

“Được.”

“Giống như trong phim vậy.” Lương Tấn ghé bên tai Vưu Châu Châu nói vài từ.

Vưu Châu Châu cười rộ lên, sau đó cô nhìn quanh một vòng, khu vườn đầy bông hoa hình chuông màu xanh tím. Cô hỏi: “Hoa ở đây có được hái không?”

“Được.”

Vưu Châu Châu đứng dậy, bước vài bước, ngồi chồm hổm xuống hái hoa.

Lương Tấn ở sau lưng hỏi: “Có đau không?”

Vưu Châu Châu quay đầu lại, “Đau, nhưng em muốn hái hoa trước.”

Cô cầm một bông hoa, đi đến chỗ Lương Tấn, giơ bông hoa trên tay, cười bí ẩn: “đạo cụ.” Sau đó hỏi: “Anh vẽ em ở đâu?”

Ở chỗ này, buổi tối họ chia phòng ra ngủ. Tuy nhiên, phòng của họ liền kề nhau.

“Về phòng em.” Lương Tấn nói.

Vưu Châu Châu nói: “Đừng để mọi người thấy.”

“Ừ.”

Vào buổi tối, Lương Tấn bước vào phòng của Vưu Châu Châu. Vưu Châu Châu lập tức hỏi: “Có ai thấy anh không?”

“Không có.” Lương Tấn cười lớn, “Em giống như tên trộm.”

“Đã muộn như thế này, em vẫn muốn giữ một hình ảnh đẹp trong mắt người lớn.” Vưu Châu Châu cũng cảm thấy buồn cười, bình thường cô không phải là người thận trọng như thế này.

Các công cụ màu và cọ đã có trong phòng.

Vưu Châu Châu cởi bỏ quần áo, ngả người trên ghế sofa, bông hoa hình chuông xanh tím bao phủ các bộ phận quan trọng bên dưới, nhưng phần trên vẫn lộ ra.

Lương Tấn ngồi xuống nhìn một lúc lâu mà không bắt đầu vẽ.

“Vẽ đi!” Vưu Châu Châu nhắc nhở.

“Anh đã không vẽ nhiều năm, nên không biết bắt đầu như thế nào.” Anh nói, “Để anh suy nghĩ thêm.”

“Anh rõ ràng là không suy nghĩ, mà là đang nhìn.”

Lương Tấn mỉm cười một chút, bắt đầu vẽ. Sau khoảng hai tiếng rưỡi, anh đặt bút xuống.

“Anh vẽ xong rồi sao?” Vưu Châu Châu hỏi.

Lương Tấn gật đầu, “Ừ.”

Vưu Châu Châu đứng dậy, mặc thêm quần áo vào xem. Thấy người phụ nữ trên bức tranh thật sống động, đến nỗi từng tấc da đều mỏng manh như thật.

Lương Tấn ôm cô vào lòng, hỏi: “Thế nào?”

Vưu Châu Châu gật đầu, “Bức tranh rất đẹp.” Cô chỉ vào người trên bức tranh, hỏi: “Cô ấy có đẹp không?”

Lương Tấn mỉm cười: “Đẹp.”

Anh cúi đầu xuống, bắt đầu hôn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc