CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Cuộc họp vẫn chưa kết thúc nên Lương Tấn không nhận điện thoại.

Minh Ngọc nhìn màn hình điện thoại đen xuống, ngón tay đặt trên màn hình, muốn gọi thêm lần nữa, nhưng cuối cùng lại bỏ điện thoại lại vào trong túi xách. Tiếng bước chân cùng với tiếng bánh xe loáng thoáng vọng lại trên mặt đất, cô quay đầu, chỉ nhìn thấy một đoàn người trong tổ bay kéo hành lý đi đến, lướt qua cô. Minh Ngọc nhìn bọn họ khuất xa dần, mới thu hồi ánh mắt.

Đi ra khỏi toà nhà Bắc Hàng, Minh Ngọc đi dọc theo đường không biết đích đến.

Ở Bắc Thành có công ty hàng không lớn nhất —— là Bắc Hàng, từ Edinburgh đến Bắc Thành, từ đầu đến cuối cô chỉ theo đuổi một ước vọng, nhưng mới bắt đầu đã gặp phải trắc trở. Mấy năm trước ở Scotland, cô chưa từng phạm qua một tí sai lầm nào, luôn là nữ cơ trưởng gương mẫu trong lòng mọi người. Trong lòng cô bây giờ có nỗi khổ không nói ra được thành lời, mà bây giờ ở Bắc Thành, trừ Lương Tấn ra, từ người thân đến bạn bè cô cũng đều không có, ngoài anh, cô cũng không biết tìm ai để nói chuyện cả.

Ở góc ngã tư, có một ông lão đi đứng tập tễnh trên vạch để qua đường. Tất cả ô tô đều dừng lại, chờ ông ta chậm chạp bước qua. Nhưng không may, đang đi ông chợt vấp ngã xuống, trước mặt Minh Ngọc.

Cô lấy lại tinh thần, xoay người đỡ ông lão dậy. Ông ta cảm kích nói “Cảm ơn”, lại còn nói cô đi gặp con trai, con trai ông ta làm việc ở Bắc Hàng. Minh Ngọc thấy trên mặt ông lão đầy vẻ tự hào, trong lòng không biết dâng lên cảm xúc gì. Cho dù ai đến làm việc tại Bắc Hàng đều cũng đáng tự hào đến vậy sao?

Minh Ngọc vô tình đứng dưới toà nhà của Trường Cát. Ở đó, có những người mặc đồng phục của Trường Cát bận rộn ra vào. Cô đứng trước cửa, nhìn bọn họ.

Chỉ một lát sau, một đoàn người từ cửa lớn đi ra. Cô đưa mắt nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của người đàn ông cao lớn kia. Tiếng chuông điện thoại trong túi xách đồng thời vang lên, cô nhìn thấy anh cần điện thoại bên tai. Cô cúi đầu lấy điện thoại từ trong túi ra kiểm tra, là anh gọi đến, cô nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“Chuyện gì?” Giọng Lương Tấn trầm thấp truyền đến, kèm theo tiếng người ồn ào.

“Em đang ở trước cửa công ty anh.”

Lương Tấn cần điện thoại quay người, thấy Minh Ngọc đang bận váy đỏ. Anh tắt điện thoại, từ trong đoàn người đi qua.

“Em chỉ đi ngang qua đây thôi.” Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn Lương Tấn, cười nói.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Lương Tấn hỏi.

Minh Ngọc nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, cô mấp máy môi, nói: “Kết quả xử lý đã được gửi xuống, em bị đình chỉ bay nửa năm.”

Lương Tấn thấy được vẻ mặt uể oải thêm phần khổ sở của cô, nói: “Làm cơ trưởng thì phải có trách nhiệm.”

Minh Ngọc cúi mặt thấp xuống, không lên tiếng.

Lương Tấn trước sau như một, không nói nhiều, một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Trời vẫn chưa sụp xuống.”

Minh Ngọc lại ngẩng đầu lên nhìn Lương Tấn, câu này lúc ở Cairo anh cũng đã nói, không có chút an ủi.

Vì là cuộc họp về an toàn nên các phi công và mọi người trưởng tổ bay đều đến, thỉnh thoảng sẽ có người ra, vào. Có người sẽ khẽ đưa mắt nhìn Lương Tấn và Minh Ngọc, có người thì chỉ đi thẳng con đường của mình. Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bên cửa còn có một người nữa, ai nấy cũng đều rối rít ngạc nhiên lên tiếng chào.

“Cơ trưởng Vưu!”

“Cơ trưởng Vưu!”

Vưu Châu Châu nhìn bọn họ gật đầu, mặc dù không biết bọn họ là ai.

Lương Tấn nghe được mấy chữ “cơ trưởng Vưu”, lập tức quay người. Minh Ngọc cũng theo quán tính nhìn về phía Vưu Châu Châu.

Các phi công ở Trường Cát rất kính trọng Vưu Châu Châu, cô cứ như là tiên nữ giáng trần. Cậu cơ phó hai cùng bay chuyến đi Cairo với Lương Tấn, không biết từ đâu xuất hiện, tay cầm một bó hoa hồng, đỏ mặt nhét vào tay Vưu Châu Châu, rồi bỏ chạy.

Vưu Châu Châu cầm bó hoa ngẩng đầu, thấy Lương Tấn đang nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt. Cô nhướng chân mày, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói chuyện. Một hồi lâu sau, anh bước về phía cô.

“Chắc tôi đang làm phiền hai người nhỉ?” Vưu Châu Châu cười như không cười nhìn Lương Tấn.

Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái, quay đầu nói với Minh Ngọc: “Tôi đi trước.” Không đợi Minh Ngọc đáp trả, anh nhanh chóng quay đầu trở lại, nói với Vưu Châu Châu: “Đi.”

Nói xong, anh liền đi về phía trước, Vưu Châu Châu cũng đi theo sau lưng.

Minh Ngọc nhìn hai người một trước một sau dần cách xa mình, một hồi lâu mới thu lại ánh mắt, Lương Tấn vậy là đã xác nhận với Vưu Châu Châu rồi sao?

*

“Hai người các anh đang nói chuyện?” Vưu Châu Châu đi sau lưng Lương Tấn, hỏi.

Lương Tấn quay đầu, khẽ liếc nhìn bàn tay vẫn còn ôm bó hoa hồng kia.

“Ở đây cô ấy chỉ quen mỗi mình anh thôi sao? Anh trai tốt thế, không tin được…cái gì kia…có ý với nhau sao?”

“Vưu Châu Châu.” Lương Tấn dừng bước lại, quay người liếc cô: “Tôi sẽ tránh để em không nghi ngờ nữa.”

Vưu Châu Châu cười mỉm, cô cúi đầu ngửi lấy bó hồng trong tay.

“Người tặng hoa cho em cũng chính là người đưa cho em phần đùi gà trên máy bay.” Lương Tấn nhẹ nhàng nói ra câu này.

“Vốn dĩ cái đùi gà kia không phải là anh cho tôi sao?” Vưu Châu Châu cau mũi, cô nhét bó hoa vào trong ngực Lương Tấn, nói: “Lấy về pha trà uống đi!”

Anh nhìn xung quanh, thấy một người phụ nữ lao công đang quét dọn trước mặt, đem bó hoa tặng ngược lại cho bà ấy.

Cô nghĩ lại, Lương Tấn không có chút cảm giác nào cả. Trước mắt, bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ tình một đêm thôi.

Chờ Lương Tấn đem hoa hồng đi cho xong, cô quay đầu nhìn anh.

“Đi thôi.” Anh nói.

Vưu Châu Châu vẫn đi sau lưng anh, không nói chuyện.

Hai người đi đến trên cầu Thất Xảo, trời cũng dần sụp tối.

“Chúng ta đến đây làm gì?” Vưu Châu Châu hỏi.

“Không phải em được trao tặng danh hiệu ‘Phi Công Ưu Tú’ sao? Chúng ta đi.” Lương Tấn nói.

Hình phạt trong cục danh cho Minh Ngọc và lời khen dành chị Vưu Châu Châu đã được lan rộng trong giới. Vưu Châu Châu được trao tặng danh hiệu “Phi Công Ưu Tú”, vinh dự này, rất nhiều phi công cả đời cũng không thể lấy được.

“Thì ra là anh kêu tôi đi theo anh một chút, tính chúc mừng sao?” Hai mắt của Vưu Châu Châu mở to.

“Chứ em muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, mất hứng rồi.” Vưu Châu Châu hừ một tiếng.

Lương Tấn suy nghĩ một chút, đưa tay nắm lấy tay của cô, tiếp tục đi.

Trên cầu Thất Xảo người đến, người đi. Nhưng lúc nào cũng có rất nhiều người.

Mây đen trên trời nén lại, nên vì thế trời tối rất nhanh.

“Trời sắp mưa.” Vưu Châu Châu ngẩng đầu, nói.

Mọi người trên cầu cũng có linh cảm trời sắp mưa, lại vội vàng đi lại, có người còn chạy đi.

“Đi nhanh lên.” Vưu Châu Châu nói.

Anh nắm lấy tay cô cùng chạy.

Một lát sau, Vưu Châu Châu hất tay anh ra, dựa vào thành cầu, thở hổn hển: “Anh chạy nhanh như thế, tôi chạy theo không nổi.”

Cô vừa dứt lời, mưa đã tí tách rơi xuống. Lúc nãy trên cầu còn rất nhiều người, nhưng bây giờ lại như có phép, thoáng cái tất cả mọi người đều biến mất. Trên cầu chỉ còn lại hai người họ.

Vưu Châu Châu ngẩng đầu, hạt mưa lớn như hạt đậu đánh vào mặt cô.

Lương Tấn cũng ngẩng đầy nhìn mây đen giăng kín cả bầu trời, có muốn tránh cũng không tránh khỏi. Anh quay đầu, thấy Vưu Châu Châu cau mày, nhìn lên trời. Anh đứng bên cạnh, đối mặt với cô, sau đó chậm rãi cúi đầu, môi chạm nhẹ lên môi cô.

Vưu Châu Châu bất ngờ, chớp mắt một cái.

Hạt mưa to như hạt đậu bỗng biến thành cơn mưa rào rơi tầm tã, khiến cho cả hai đều ướt từ trên xuống dưới. Mưa to làm cô nhắm mắt lại.

Lương Tấn một tay ôm eo Vưu Châu Châu, một tay khác đặt sau ót cô, hôn ngày một sâu.

Vưu Châu Châu nhắm mắt lại nghĩ: Người đàn ông không hiểu phong tình này….kỹ thuật hôn càng ngày càng giỏi, làm trái tim cô ngứa ngáy, nhộn nhạo.

Bình luận

Truyện đang đọc