CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

Vưu Châu Châu nhìn lướt qua mọi người, gọi tên của từng người: “Lương Tấn, Tống Thừa Lâm, Lý Nhất, Lục Phi, Tần Hãn, Triệu Huân và Tôn Nhất Phàm.”

Cô nói một mạch tên của bảy người, những người cô chọn đều là nam cả. Tống Thừa Lâm còn đắc ý ưỡn ngực nữa.

Vưu Châu Châu nhìn thoáng qua Minh Ngọc rồi nhìn về đám đàn ông kia.

“Tôi cũng muốn đi!” Minh Ngọc thấy Vưu Châu Châu không nhìn mình nữa thì chủ động nói.

Mọi người nhìn về phía cơ trưởng Vưu, cô lại nhìn Minh Ngọc rồi hỏi: “Cô đã chắc chưa?”

“Dĩ nhiên rồi!”

Cô nói: “Cô muốn đi thì phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của tôi!”

Minh Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đã biết.”

Vưu Châu Châu đồng ý: “Minh Ngọc”.Sau đó nói: “Những người có tên ở lại, những người khác về đi.”

Bỗng nhiên La Xán Xán nói: “Tôi cũng muốn đi!” 

Vưu Châu Châu nhìn về phía cô rồi nói: “Đã đủ người rồi.”

“Nhưng Minh…”

Cô vừa nói thì Vưu Châu Châu đã bảo cô đừng nói tiếp.

Các nhân viên khác trong tổ bay vội vàng giải tán sau khi nghe thông báo, La Xán Xán cũng đi theo họ.

“Giờ tôi sẽ phân công công việc.” Vưu Châu Châu nói với những người còn ở lại.

Nghe vậy, ai cũng đều nghiêm chỉnh dỏng tai lên nghe.

“Lương Tấn là cơ phó một, Tống Thừa Lâm là cơ phó hai. Lý Nhất, Lục Phi, Tần Hãn, Triệu Huân, Tôn Nhất Phàm và Minh Ngọc phụ trách quản lý trật tự trong máy bay. Sau khi chúng ta đón được hành khách thì Tôn Nhất Phàm và Minh Ngọc sẽ phụ trách mảng ăn uống, còn Lý Nhất, Lục Phi, Tần Hãn và Triệu Thân sẽ quản lý trật tự và đảm bảo an toàn cho hành khách.” Sau đó, cô nói tiếp: “Giờ mọi người lập tức đi check-in để cất cánh.”

Minh Ngọc nhíu mày, chuyến bay lần này cô chỉ là tiếp viên nên không có cơ hội vào buồng lái. Dù trong lòng hơi ấm ức nhưng cô vẫn biết nặng nhẹ, không nói gì thêm cả.

*

Sau khi họ lên máy bay, Vưu Châu Châu, Lương Tấn và Tống Thừa Lâm đi vào buồng lái, những người khác chỉ ở bên ngoài.

“Cơ trưởng Lương, chúng mình lại cùng bay với nhau rồi.” Sau khi vào buồng lái, Vưu Châu Châu quay đầu lại nói với Lương Tấn, sau đó ngồi xuống ghế lái.

Lương Tấn giữ tay cô lại: “Để anh làm trước cho, em ngồi ở vị trí cơ phó đi.”

“Em là cơ trưởng, anh là cơ phó đấy nhé.” Cô nói.

Anh gật đầu: “Ừ, nhưng để anh cất cánh cho, em ngồi ở bên cạnh quan sát là được rồi.”

“Nào có chuyện cơ phó cất cánh trước chứ?” Cô nói.

“Em đừng xem thường cơ phó này chứ. Vả lại, trong tình huống đặc biệt thì phải xử lý theo cách đặc biệt.”

Cô cười, dĩ nhiên là cô không xem thường anh rồi. Cô biết năng lực của anh không thua kém mình chút nào, cũng biết anh không muốn để cô quá vất vả nên mới làm vậy. Cô không nói gì thêm, để anh ngồi xuống ghế lái, phối hợp với anh để cất cánh.

Từ nước G đến nước H chỉ khoảng hai tiếng nên rất nhanh máy bay đã đến sân bay của nước này. Tuy sân bay đã bị hư hại bởi động đất nhưng đèn hiệu sân bay vẫn còn, đường băng cũng ngắn lại. Tuy vậy, nó vẫn không làm khó được Lương Tấn. Dù anh nói để mình cất cánh nhưng trong vòng hai tiếng họ bay, anh vẫn không đổi chỗ với cô, thậm chí còn hạ cánh luôn. Anh hạ cánh xuống đường băng ngắn hơn một nửa so với bình thường, sau đó vững vàng dừng lại.

Rất nhiều chỗ xung quanh sân bay đều đã bị động đất phá huỷ, khắp nơi hoang tàn. Sân bay còn có thể cung cấp chỗ cho hai máy bay để cất cánh và hạ cánh cũng đã là kỳ tích. Dĩ nhiên là sân bay đã bị đóng cửa trước khi đám người Vưu Châu Châu tới rồi.

Máy bay vừa hạ cánh, du khách Trung Quốc vị nhốt ở trong sân bay liền tranh nhau đi lên. Minh Ngọc và Lý Nhất xuống máy bay để giữ trật tự, bảo mọi người xếp hàng lên máy bay. Tổng cộng có năm trăm bảy mươi hành khách, khi một nửa người vừa mới lên máy bay thì mặt đất rung lên, ai cũng hoảng sợ hét ầm trời.

“Mau lên! Nhanh chân lên!” Minh Ngọc thúc giục.

Lương Tấn cảm giác được sự chấn động nên báo cho Vưu Châu Châu rồi đi ra ngoài giúp đỡ.

“Còn nhiều người vậy sao…” Lương Tấn nhíu mày khi nhìn thấy số người vẫn chưa check-in. Vì có người chen hàng nên anh đi xuống giúp Minh Ngọc và Lý Nhất giữ trật tự.

“Mọi người hãy nhanh lên!” Anh nói với hành khách.

Mặt đất lại rung lên lần nữa.

Lương Tấn và Lý Nhất cũng thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên!”

Sân bay đã bị nứt nên đã đóng cửa, Vưu Châu Châu ngồi trong buồng lái xin đài không lưu thêm hai phút nữa, khó khăn lắm họ mới đồng ý. Vưu Châu Châu vội quay đầu nói với Tống Thừa Lâm: “Ra ngoài thông báo cho mọi người biết là chỉ còn hai phút để check-in!”

Tống Thừa Lâm vội vàng chạy ra ngoài, đứng ở cửa buồng lái rồi nói to: “Chỉ còn hai phút để check-in!”

“Mau lên!” Lương Tấn lại hối thúc mọi người check-in.

Cuối cùng, toàn bộ hành khách đều đã check-in.

Đài không lưu nói: “Chỉ còn ba mươi giây! CJ0631 chuẩn bị cất cánh!”

Vưu Châu Châu: “Hãy cho chúng tôi thêm hai phút nữa!”

Quản lý của đài không lưu nói: “Giờ chỉ còn một mình tôi ở đây thôi. Nếu trễ thêm chút nữa thì thiết bị trong sân bay bị hư thì mọi người đều không đi được nữa đâu!”

Vì trong buồng lái chỉ có mình Vưu Châu Châu nên cô không biết các hành khách đã check-in xong chưa.

Ở bên ngoài, Lương Tấn nói to với Minh Ngọc, Lý Nhất, Lục Phi, Tần Hãn, Triệu Huân và Tôn Nhất Phàm: “Mọi người mau lên máy bay!”

Quản lý đang bảo Vưu Châu Châu cất cánh thì Tống Thừa Lâm vào báo cáo cho cô biết rằng tất cả hành khách đã check-in.

Cô yên lòng: “Vậy đám người cơ phó Lương thì sao?”

“Lúc tôi đi vào thì bọn họ vẫn còn đang check-in.”

Cô nói với anh ta: “Khi nào họ đều lên thì chạy tới báo cho tôi biết!”

Tống Thừa Lâm vội vàng chạy ra bên ngoài.

“CJ0631 cất cánh ngay bây giờ đi!”

Quản lý đài không lưu cảnh cáo: “Trễ thêm chút nữa thì tôi sẽ rời khỏi đây!”

Anh ta vừa nói xong thì mặt đất lại rung lên. Ghế ngồi của quản lý đài không lưu rung bần bật làm anh ta ngã xuống. Anh ta lồm cồm bò dậy rồi nói: “Giờ tôi đi đây!”

“Chúng tôi chuẩn bị cất cánh ngay đây!” Vưu Châu Châu nói.

Tống Thừa Lâm chạy vào buồng lái, thở hồng hộc nói: “Mọi người đã lên máy bay hết rồi!”

“Lương Tấn thì sao? Anh ấy đã lên chưa?” Vưu Châu Châu hỏi.

Giọng Lương Tấn vang lên: “Anh đây.” 

Cô quay đầu, cuối cùng cũng được yên lòng khi nhìn thấy anh đứng ở đó nhìn cô mỉm cười.

“Đài chỉ huy, đài chỉ huy, chúng tôi đã chuẩn bị, xin hãy ra lệnh.” Cô gọi cho đài không lưu ba lần nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Mặt đất rung bần bật.

Lương Tấn nhìn bên ngoài rồi nói: “Phải rời khỏi đây ngay lập tức! Nếu đường băng bị hư thì sẽ không cất cánh được nữa!”

“Đài không lưu không trả lời.” Cô nhíu mày nói.

Cô thử mấy lần nhưng không ai trả lời, quay đầu nhìn anh.

Lương Tấn nói: “Châu Châu, em về Bắc Thành đợi anh!”

Vừa dứt lời, anh mở cửa khoang ra, xoay người chạy ra ngoài.

“Lương Tấn! Anh làm gì vậy!”

Vưu Châu Châu hét lớn nhưng đã quá muộn, anh đã chạy ra ngoài cửa khoang.

Rất nhanh, thiết bị liên lạc truyền đến một giọng nói từ đài không lưu.

“Chuẩn bị cất cánh trên đường băng 16L.”

Đây là giọng nói của Lương Tấn mà. Anh đang ở đài không lưu.

Cô hoảng sợ, anh lặp lại lần nữa. Sau đó, cô bình tĩnh lại, chạy đến đường băng 16L. Cô nói: “Đã đến nơi.”

Lương Tấn: “Có thể cất cánh được rồi. Hướng gió 290°, tốc độ gió là 6 Knot.”

Một lát sau, anh nói tiếp: “Tốc độ bình thường… Có thể từ từ cất cánh.”

Vưu Châu Châu: “Đã bay đến độ cao an toàn.”

Lương Tấn: “Được phép bay lên đến độ cao an toàn.”

Vưu Châu Châu: “Được.”

Máy bay càng bay càng cao, thiết bị liên lạc chợt yên tĩnh lại.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng truyền đến: “Hãy chờ anh, anh rất yêu em.”

Trong nháy mắt, hốc mắt cô nóng lên, cái mũi chua xót.



Máy bay đã cất cánh an toàn.

Khi đến độ cao an toàn, cô bật chế độ tự lái. Cô ngồi ở ghế lái, nhìn đám mây trắng ở bên ngoài.

Anh ở lại đó nhưng lại bảo cô về Bắc Thành đợi mình.

Anh còn nói anh rất yêu cô.

Bình luận

Truyện đang đọc