CƠ TRƯỞNG, CẤT CÁNH ĐI

“Không biết nhảy.” Lương Tấn cúi đầu nhìn Vưu Châu Châu, nói.

Vưu Châu Châu lại tiếp lời: “Không sao đâu, anh chỉ cần cử động theo tôi thôi.”

Lương Tấn nhìn thấy cô lộ ra đôi mắt đầy hi vọng, lâu sau, gật đầu.

“Cái tay này thì nắm lấy tay tôi, còn tay còn lại thì khoác lên hông tôi. Phần người trên thì cứ thế, giữ nguyên bộ dáng như vậy. Phần thân, anh chỉ cần chuyển động gót chân theo tiết tấu của tôi là được.” Vưu Châu Châu chỉ cho Lương Tấn cách nhảy đơn giản, sau đó ngẩng đầu, lên tiếng: “Cơ trưởng Lương, chúng ta cùng thử một chút nào.”

Lương Tấn làm theo lời Vưu Châu Châu nói, một tay nắm lấy tay cô, một tay nhẹ nhàng khoác lên hông cô.

“Phần thân từ hông lên đầu thì phải giữ nguyên nha.” Cô nhắc lại lần nữa.

Cả người trên của Lương Tấn thẳng tắp.

“Nghe nhạc, theo động tác của tôi di chuyển tới lui.”

Bước chân cô theo tiết tấu âm nhạc, bước một bước về phía trước, lại lùi một bước về phá sau, đổi hướng, xoay trong. Lương Tấn học theo cô. Sau vài lần luyện tập, anh đã biết được cách thức nên đã nhanh chóng theo kịp bước chân và phối hợp cùng với cô.

“Đúng, là như thế, cơ trưởng Lương nhảy rất khá.” Vưu Châu Châu khen ngợi.

“Cũng đơn giản mà.” Trong mắt Lương Tấn bất giác toát lên một tia vui vẻ.

Âm nhạc lại trở nên nhẹ nhàng, động tác của hai người cũng theo đó mà chậm lại, bọn họ cứ thế mà nhảy, mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Lúc này trời đã về khuya, trên cầu Thất Xảo chỉ có ánh đèn sáng lên, nhưng không một ai trên đó, đến cả xe cũng gần như không có. Mọi người ai nấy đều bắt đầu bước vào giấc mơ đẹp, thành phố giống như một toà thành bị bỏ không, tuy gió liên tục thổi, nhưng lại hoàn toàn yên tĩnh.

Dường như cả thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ.

Vừa nhảy, Vưu Châu Châu vừa đem đầu tựa lên ngực Lương Tấn.

“Giữ thẳng người.” Lương Tấn nhắc nhở Vưu Châu Châu, anh đột nhiên bước lên, thu lại đang vẻ thẳng tắp ban nãy.

Vưu Châu Châu thuận thế rút tay ra khỏi tay anh, thay vào đó dùng cả hai tay ôm lấy eo anh, nhắm mắt lại.

Trong tay Lương Tấn trống trải, anh cúi đầu, nhìn người trong lồng ngực, hỏi: “Không nhảy nữa à?”

Cả người bọn họ vẫn chuyển động theo âm nhạc, nhẹ nhàng lắc lư. Giọng Vưu Châu Châu lười biếng vọng ra từ trong ngực Lương Tấn nói: “Cứ nhảy như vậy đi.”

Anh thu lại cánh tay trống ban nãy, đặt hai tay cô lên sau cổ anh, còn hai tay mình thì ôm lấy eo cô. Hai người chuyển thành tư thế ôm nhau.

“Mới nãy là ai nói, nhất định phải giữ nguyên tư thế?” Lương Tấn chậm rãi lên tiếng.

“Tôi nói, nhưng vẫn thích cảm giác ôm nhau như vầy hơn.” Vưu Châu Châu tựa đầu lên ngực anh, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười.

“Anh cứ nói đi?” Cô hỏi anh.

Lương Tấn không trả lời.

“Tôi thích mùi đàn ông trên người anh.” Vưu Châu Châu lại nói tiếp.

Lương Tấn đáp lại: “Không phải là mùi sữa tắm sao?”

Cô nhẹ giọng cười: “Mùi đàn ông.”

Nhảy rồi lại nhảy, Lương Tấn có cảm giác cả người của cô càng lúc càng thêm mềm mại, bất cứ lúc nào cũng có thể tuột xuống khỏi tay anh, lòng không kìm được bàn tay sau lưng cô siết chặt thêm chút nữa, đôi tay đặt sau cổ anh cũng theo đó siết chặt.

Vưu Châu Châu chậm rãi mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông cùng cô khiêu vũ, biểu hiện so với quá khứ có phần dịu dàng hơn, khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu. Cô cong môi, khẽ gọi: “Cơ trưởng Lương.”

Lương Tấn đem đầu cô ấn vào ngực anh.

“Thật khó mới có thể nhìn thấy được bộ dạng này của anh đó.” Vưu Châu Châu nói.

Lương Tấn không trả lời.

“Tim của anh cũng đập rất nhanh nữa.” Vưu Châu Châu lại nói.

Lương Tấn vẫn không trả lời.

Tay phải đặt trên cổ anh thu lại, dời lên trên ngực, cảm nhận nhịp tim của anh, miệng không ngừng lẩm bẩm lặp lại những gì mình nghe được: “Ba dum, ba dum, bịch bịch”

“Đừng có nói chuyện.” Lương Tấn cúi đầu nhìn cô.

Tay Vưu Châu Châu không yên phận chui vào trong áo anh.

Lương Tấn lại nói: “Đừng nhúc nhích.”

Cô cười lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc