CÔ VỢ BÍ ẨN

Sau khi Chu Hiểu Nhã rời khỏi, Hàn Trạch Dương liền trưng khuôn mặt tối sầm nhìn Bạch Lăng Diệp: "Vừa nãy em cười cái gì? Có phải nhìn thấy anh được người khác thổ lộ em vui lắm đúng không?"

"Không có! Em thật sự không có cười mà!" Bạch Lăng Diệp xua xua tay lùi lại một chút.

Hàn Trạch Dương thấy cô lùi lại Hàn Trạch Dương lại tiến về phía trước, anh cao giọng: "Vậy sao? Anh lại thấy ngược lại thì đúng hơn, bộ dạng lúc đó của em, hình như là rất vui vẻ! Em nói xem, nếu lúc đó anh không kéo em, có phải em định ngồi một bên xem kịch vui có phải hay không?"

"Không có! Em làm sao có thể làm như vậy chứ?" Bạch Lăng Diệp có chút chột dạ trả lời.

"Thật sao?" Khuôn mặt Hàn Trạch Dương tiến tới gần sát khuôn mặt cô, hơi thở trong giọng nói của anh phả vào khuôn mặt cô.

Bạch Lăng Diệp lại lùi lại chút nữa. Mẹ kiếp! Cô thế mà đã lùi đến sát thành ghế rồi!

Mắt nhìn thấy khuôn mặt Hàn Trạch Dương đang tới gần, sắp chạm tới khuôn mặt mình, Bạch Lăng Diệp liền đưa tay ra ôm lấy cổ của anh, nở một nụ cười đầy quyến rũ: "Đúng vậy! Em là vợ chưa cưới của anh cho nên em tin tưởng anh! Nếu lúc đó mà anh không nói, thì em cũng sẽ ra mặt thôi!"

Hàn Trạch Dương nhìn nụ cười đầy quyến rũ của cô thì không nhịn được mà đưa khuôn mặt đến gần khuôn mặt của cô.

Khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, thì có một tiếng ho khan vang lên:

"Khụ khụ!" Lục Hạo đứng ở trước cửa phòng làm việc ho khan hai tiếng sau đó đưa tay gõ gõ cửa, "Xin lỗi đã làm phiền hai người, nhưng mà hai người có làm gì thì cũng nên đóng cửa lại chứ?"

Khuôn mặt của Bạch Lăng Diệp trực tiếp đỏ bừng, trời ạ, lúc nãy sau khi Chu Hiểu Nhã rời đi còn chưa có đóng cửa, vậy mà bọn họ lại...

Nghĩ tới đây Bạch Lăng Diệp liền trừng mắt nhìn Hàn Trạch Dương, tất cả đều là tại anh.

Mà Hàn Trạch Dương không vui vẻ gì khi bị người ta phá đám, anh ngẩng đầu quét khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lục Hạo, "Cậu tìm tôi có việc?"

Lục Hạo có chút run rẩy đối mặt với khuôn mặt kia của Hàn Trạch Dương, biết vậy, lúc nãy anh đã không xông vào rồi, ai biết hai người bọn họ lại làm chuyện như vậy giữa ban ngày ban mặt, lại còn để cửa mở như vậy nữa chứ.

Lục Hạo cố gắng trấn tĩnh lại, anh nhìn Hàn Trạch Dương nói: "Phía bộ phận quản lý vừa báo cáo Chu Hiểu Nhã đã đơn phương chấm dứt hợp đồng với chúng ta!"

"Ừ!" Hàn Trạch Dương trả lời, điều này lúc nãy Chu Hiểu Nhã cũng đã nói, nên anh không có gì đáng phải ngạc nhiên.

"Vậy nên cậu định đưa ra phương án giải quyết như thế nào?"

"Điều này không phải nên do bộ phận quảng cáo phụ trách sao? Bảo bọn họ tìm một người mẫu khác phù hợp với điều kiện của chúng ta, ngày mai báo cáo kết quả cho tôi!"

"Được!" Lục Hạo nói xong liền lui ra ngoài.

Lúc Hàn Trạch Dương quay đầu lại thì Bạch Lăng Diệp đã sửa sang lại đầu tóc rối bời của mình, im lặng mà bấm điện thoại.

Hàn Trạch Dương tiến tới đưa tay ôm lấy eo cô, "Sao vậy, giận rồi sao?"

"Không có!" Bạch Lăng Diệp đặt điện thoại xuống, "Bao giờ thì anh xong việc?"

"Sao vậy? Muốn về?"

Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Ừm!" tình huống vừa rồi quả thực quá xấu hổ, làm sao cô còn mặt mũi để ở lại đây nữa chứ, hơn nữa còn có một chuyện hết sức quan trọng, chính là "bà dì cả" của cô tới rồi!!!

Hàn Trạch Dương cưng chiều xoa đầu cô, "Ừm, đợi anh một chút!" anh liếc nhìn đồng hồ, "Khoảng mười lăm phút nữa, chúng ta về được không?"

Bạch Lăng Diệp thầm tính toán thời gian, mười lăm phút nữa cộng thêm thời gian đi lại cũng phải gần ba mươi phút, cô không thể đợi tới lúc đó được.

Cô đứng dậy nhìn anh, "Hay là em đi về trước, lát nữa anh về sau?"

Hàn Trạch Dương nhíu mày nhìn cô, thái độ của cô hôm nay rất không đúng, đang suy nghĩ chợt chú ý tới một vệt đỏ trên váy của cô, anh lo lắng đứng bật dậy hỏi: "Lăng Diệp, em bị thương sao?"

Bạch Lăng Diệp đang chờ đợi câu trả lời của cô lại nghe anh hỏi như vậy liền trả lời: "Không có!"

Sau đó như nhận ra điều gì cô quay đầu nhìn phía sau của mình. Trên chiếc váy trắng của cô có dính một vệt nhỏ màu đỏ.

Chết tiệt! Tại sao hôm nay cô lại mặc váy màu trắng chứ?

Bạch Lăng Diệp xấu hổ cúi đầu, giọng cô có chút nhỏ: "Không phải bị thương! là em đến tháng!"

Hàn Trạch Dương nghe xong liền như hiểu ra vấn đề, anh trực tiếp cởi áo khoác của mình ra quấn quanh eo cô sau đó trực tiếp bế cô lên.

Bị động tác bất ngờ của anh dọa sợ, Bạch Lăng Diệp trực tiếp kêu lên: "Hàn Trạch Dương, anh làm gì vậy, mau thả em xuống!"

Hàn Trạch Dương không nhanh không chậm đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Chúng ta về nhà!"

Bạch Lăng Diệp ngây ngẩn trước câu nói của anh, quên cả phản ứng, mãi cho đến khi ra khỏi cửa cô mới hỏi: "Vậy còn công việc của anh?"

"Không có gì quan trọng, để Lục Hạo giải quyết!" Hàn Trạch Dương nói ngắn gọn một câu sau đó bế cô đi về hướng thang máy.

mà Lục Hạo đang ở trong văn phòng thư kí ngay bên cạnh nghe câu nói này liền trở nên vô cùng không vui. Nhưng biết sao được cậu ta là ông chủ của anh mà.

Bình luận

Truyện đang đọc