CÔ VỢ BÍ ẨN

Hàn Trạch Dương cũng không cản Lục Hạo nữa, anh nói: "Thôi được rồi, cậu mau trở về nghỉ ngơi đi!"

Lục Hạo đi rồi, Hàn Lạc Vi mới lấy lại tinh thần, đi tới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, "Anh, sao anh lại bị bệnh vậy? Không phải trước giờ anh đều luôn rất khỏe mạnh sao?"

Hàn Trạch Dương cười cười: "Con nhóc này, anh cũng là con người đấy!" Là con người thì đương nhiên cũng phải có lúc bị bệnh rồi.

Hàn Lạc Vi chu chu môi: "Anh không nói, em còn tưởng anh quên rồi chứ!" giọng điệu của cô có một chút châm chọc, "À, đúng rồi, nghe nói anh và chị dâu cãi nhau, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không ngờ một con nhóc như em mà thông tin cũng nhanh nhạy thật đấy!"

"Tất nhiên, mà rốt cuộc vì sao hai người lại cãi nhau vậy?"

"Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, em yên tâm đi, mọi việc đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi!"

Thấy anh trai không muốn nói ra, Hàn Lạc Vi cũng không tiếp tục hỏi nữa, "Vậy thì tốt rồi! À, đúng rồi, anh mau nghĩ cách giúp em đi, hình như ba đã biết em trở lại rồi thì phải, em không muốn lại trở về ngôi nhà đó đâu!" Giọng của Hàn Lạc Vi có chút nũng nịu.

"Em xem, bộ dạng bây giờ của anh còn có thể nghĩ cách giúp em sao? Hay là để anh bảo Lục Hạo tìm giúp em một chỗ ở khác an toàn hơn được không?"

"Anh ấy sao? Vậy thì không cần đâu!" Hàn Lạc Vi có chút buồn rầu trả lời.

Hàn Trạch Dương nhíu mày nhìn cô, "Không phải em, vẫn còn chưa dứt bỏ được cậu ta đấy chứ?" Anh dò xét hỏi.

"Không có đâu! Em chỉ là đang nghĩ cho dù em có đổi chỗ ở nào đi nữa thì ba cũng sẽ nhất định tìm được em thôi!"

Đúng lúc này, Bạch Lăng Diệp từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Hàn Lạc Vi cô liền hỏi: "Lạc Vi tới đấy à?"

Hàn Lạc Vi vừa nghe thấy tiếng nói liền quay lại, cô cười cười đứng lên lao tới trước mặt Bạch Lăng Diệp, "Chị dâu!" Từ lần gặp lần trước cô đã cảm thấy rất thích người chị dâu này, cho nên vừa thấy cô ấy cô đã lập tức lao tới.

"Ừm, em tới thăm anh trai em sao?"

Hàn Lạc Vi mỉm cười gật gật đầu: "Vâng!"

Bạch Lăng Diệp đi tới rót một ly nước đưa cho Hàn Lạc Vi, lại quay sang hỏi Hàn Trạch Dương: "Phải rồi, Lục Hạo về rồi sao?"

Vừa nghe thấy tên Lục Hạo, Hàn Lạc Vi hơi giật mình nhưng rất nhanh cô liền đưa ly nước lên miệng uống che giấu đi cảm xúc của mình.

Hàn Trạch Dương gật đầu: "Ừm, cậu ấy vừa mới về thôi!"

Nói xong anh nhìn về phía Hàn Lạc Vi: "Em cứ yên tâm, chuyện này anh sẽ sắp xếp giúp em!"

Hàn Lạc Vi đang thất thần nghe anh nói với mình liền hồi thần lắc đầu nói: "Không cần đâu, anh, em nghĩ lại rồi, có lẽ em cũng nên trở về nhà rồi!"

"Được, vậy thì theo ý em, nhưng nếu có chuyện gì thì nhớ đến tìm anh, anh bảo vệ em!"

Hàn Lạc Vi cười ha ha: "Ông ấy là ba của chúng ta, anh còn sợ ông ấy sẽ bắt nạt em sao?"

Nghe đến từ "ba của chúng ta" lòng Hàn Trạch Dương liền có chút trầm xuống, từ lâu, anh đã không còn coi ông ta là ba của mình nữa rồi.

Nhận thấy mình đã nói lỡ lời, Hàn Lạc Vi vội cười nói: "Anh, anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa, em có việc đi trước đây!" Dù sao cô cũng biết quan hệ giữa ba và anh trai không được tốt, vừa rồi là cô lỡ lời nên bây giờ chỉ có thể kiếm cớ rời đi thôi.

" Vậy để chị tiễn em!" Bạch Lăng Diệp đứng dậy đi tới muốn tiễn cô.

"Không cần đâu, chị ở lại chăm sóc anh trai em đi!" Vừa nói cô vừa đẩy Bạch Lăng Diệp trở lại phòng bệnh. "Chị dâu, tạm biệt chị!" Hàn Lạc Vi vẫy vẫy tay chào tạm biệt Bạch Lăng Diệp rồi rời đi.

Trở lại ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, Bạch Lăng Diệp thở dài: "Anh nói xem Lạc Vi có phải là đang tự làm khổ chính mình rồi không? Rõ ràng là vẫn rất để ý đến Lục Hạo nhưng lại cố ý thể hiện ra bên ngoài rằng mình không để ý!"

"Em cũng thấy vậy sao?"

"Tất nhiên, mọi người đều nhìn rõ, chỉ là con bé tự cho rằng mình ngụy trang rất tốt mà thôi! Mà em thấy Lục Hạo cũng không hẳn là không có tình cảm gì với con bé đâu!"

"Lục Hạo có tình cảm với con bé?"

"Anh không nhìn thấy sao? Hôm đó ở nhà hàng, anh không thấy ánh mắt anh ấy nhìn Lạc Vi sao? Hơn nữa, em để ý thấy trong bữa ăn, thỉnh thoảng anh ấy sẽ liếc nhìn Hàn Lạc Vi!"

Hàn Trạch Dương gật đầu, "Chỉ là, cậu ấy sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó đâu!"

Bạch Lăng Diệp thở dài: "Hai người này sao vậy chứ, rốt cuộc là đều có tình cảm với đối phương mà tại sao cứ luôn làm như không có như vậy!" bỗng nhiên mắt cô sáng lên, đôi mắt long lanh nhìn Hàn Trạch Dương: "Hay là chúng ta giúp bọn họ một tay đi!" Máu làm bà mối của cô lại đột nhiên trỗi dậy.

Hàn Trạch Dương nhíu nhíu mày nhìn cô: "Giúp họ? Chúng ta giúp thế nào được?"

Bạch Lăng Diệp mỉm cười thần bí, "Em đương nhiên có cách!"

Bình luận

Truyện đang đọc