CÔ VỢ BÍ ẨN


Sau khi đi mua sắm về, Bạch Lăng Diệp cùng Vương Giai Kỳ xách một đống đồ từ ngoài vào.

Vừa bước vào nhà, Bạch Lăng Diệp kinh ngạc nhìn Hàn Trạch Dương đang đứng ở trong phòng khách, "Sao anh về sớm vậy?" Đáng lẽ giờ này anh nên ở công ty mới đúng, tại sao lại xuất hiện ở nhà?
Hàn Trạch Dương nhìn mấy túi đồ trên tay cô, đi tới cầm giúp cô, liếc nhìn Vương Giai Kỳ phía sau cô một cái rồi nói: "Lo lắng cho em! Nên về sớm!"
Bạch Lăng Diệp có chút ngại ngùng đỏ mặt, "Cái đó, em có gì mà cần phải lo lắng chứ? Em với Giai Kỳ vừa đi mua sắm về! Anh xem, em còn mua cả nguyên liệu để nấu bữa tối nữa!"
"Ừ! Vào nhà trước đi!"
Hàn Trạch Dương vừa nói vừa cầm mấy túi đồ vào nhà.

Thấy Hàn Trạch Dương định mở mấy túi đồ ra, Bạch Lăng Diệp vội vã chạy tới ngăn anh lại: "Cái đó, anh cầm mấy túi này vào bếp giúp em, chỗ còn lại em tự cất được rồi!" cô đưa cho anh mấy túi nguyên liệu vừa mua ở siêu thị, sau đó ôm hết mấy túi đồ mang về phòng mình, trong mấy túi này có quần áo và cả đồ lót cô mới mua, sao có thể để anh mở ra ngay giữa phòng khách được.

Vương Giai Kỳ đứng tựa lưng ở cửa phòng ngủ nhìn Bạch Lăng Diệp cười cười: "Ha ha, Lăng Diệp à, không ngờ cậu cũng biết ngại ngùng cơ đấy?"

Bạch Lăng Diệp lườm cô một cái tranh thủ cất đồ vào trong tủ, "Cậu còn nói nữa, thì tối nay không có cơm ăn đâu!"
"A! Lăng Diệp à, mình chỉ đùa thôi, cậu đừng giận, để mình xếp đồ giúp cậu!" Vương Giai Kỳ cười cười nịnh nọt.

"Mà Lăng Diệp, hai người các cậu đã sống chung một thời gian rồi, sao vẫn còn chia phòng ngủ thế?" Vương Giai Kỳ lại gần thì thầm vào tai cô, "Không phải phương diện ấy của Hàn Trạch Dương không được nên cậu không muốn ngủ cùng anh ta đấy chứ?"
Bạch Lăng Diệp quay người dùng ngón trỏ chọc vào đầu Vương Giai Kỳ một cái: "Vương Giai Kỳ, trong đầu cậu có những suy nghĩ đen tối như vậy, chồng cậu có biết không vậy?"
Vương Giai Kỳ xoa xoa trán, "Anh ấy biết hay không thì có sao? Anh ấy cũng đâu dám làm gì mình!"
Bạch Lăng Diệp thở dài, Lăng Hạo Thiên này đúng là một tên thê nô chính hiệu, nghe giọng điệu của Vương Giai Kỳ thì có vẻ cô ấy mới chính là nóc nhà.

Trong bữa tối, Lăng Hạo Thiên và Vương Giai Kỳ không ngừng show ân ái.

"Bà xã, em ăn cá đi! Anh bỏ xương rồi đó!" Lăng Hạo Thiên gắp một đũa cá bỏ vào bát của Vương Giai Kỳ.

"Ừm! Anh cũng vất vả rồi! Ăn nhiều một chút!"
Bạch Lăng Diệp không nhìn nổi nữa lên tiếng: "Hai người bớt bớt lại đi! buồn nôn quá rồi đấy!"
Vương Giai Kỳ đặt đũa xuống ôm lấy cánh tay Lăng Hạo Thiên nhìn Bạch Lăng Diệp nói: "Cái gì mà buồn nôn chứ? Đây gọi là lãng mạn đó!" Nói rồi cô quay sang nũng nịu với Lăng Hạo Thiên, "Ông xã, em muốn ăn thịt kho!"
Lăng Hạo Thiên lập tức gắp một miếng thịt kho đưa tới bên miệng cô.

Bạch Lăng Diệp thở dài, biết vậy cô đã không đồng ý để hai người bọn họ đến đây ăn cơm rồi, bây giờ thì ăn cẩu lương của bọn họ đến no luôn rồi.


Hàn Trạch Dương thấy cô không vui liền lột vỏ một con tôm đưa tới bên miệng cô.

Bạch Lăng Diệp giật mình quay đầu nhìn Hàn Trạch Dương vẻ khó hiểu.

"Há miệng!" Một câu nói ngắn gọn, nhưng trong giọng nói của anh đều chứa đầy sự dịu dàng.

Bạch Lăng Diệp cười cười mở miệng, Hàn Trạch Dương lập tức đút con tôm cho cô rồi tiếp tục ăn cơm.

"Chậc chậc! Còn nói bọn mình buồn nôn? Không phải hai người cũng như vậy sao?" Vương Giai Kỳ chẹp miệng trêu chọc.

Bạch Lăng Diệp lườm cô ấy một cái, trong lòng lại không ngừng vui vẻ.

Ăn được mấy miếng, Lăng Hạo Thiên bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Lăng Diệp, sao hôm nay cô lại xin nghỉ vậy?"
"Khụ khụ!" Bạch Lăng Diệp vừa ăn một miếng thịt lập tức ho khan hai tiếng, Hàn Trạch Dương lập tức đưa tay vỗ lưng giúp cô, anh còn cẩn thận lấy giấy ăn đưa cho cô.


Bạch Lăng Diệp khó xử nở nụ cười, lau miệng sau đó nói: "Sáng nay tôi hơi đau đầu nên nhờ Trạch Dương xin nghỉ giúp!"
Vương Giai Kỳ lập tức lo lắng, "Lăng Diệp, cậu không khỏe sao?"
Bạch Lăng Diệp lập tức lắc đầu: "Bây giờ đã không sao nữa rồi!"
Lăng Hạo Thiên thì ở bên cạnh lại nói: "Cô đúng là tùy hứng thật đấy! Đau đầu một chút cũng cần xin nghỉ!"
Hàn Trạch Dương lập tức liếc anh ta một cái, cái nhìn mang đầy sự lạnh lẽo, cái tên này, ba vạn đầu tư vẫn không thể chặn được cái miệng của cậu ta sao?
Lăng Hạo Thiên không khỏi không rét mà run.

Còn Vương Giai Kỳ lập tức quay sang nhìn anh ta với ánh nhìn đầy hằn học, "Anh vừa nói cái gì? Chẳng lẽ bị bệnh thì không được xin nghỉ hay sao?"
"Không phải, không phải!" Lăng Hạo Thiên xua tay, "Ý anh không phải vậy, ý anh là! " anh ta nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn hai người đang nhìn chằm chằm mình cười cười, "Ý anh là, nếu cô ấy không khỏe thì không cần xin nghỉ, chỉ cần nói với anh một tiếng là được rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc