CÔ VỢ BÍ ẨN


Bạch Lăng Diệp bước tới trước mặt Hàn Dật nhìn ông ta: "Ngài Hàn, đây là bệnh viện, đề nghị ngài không gây tranh cãi để bệnh nhân được nghỉ ngơi!"
Hàn Lạc Vi vừa nhìn thấy Bạch Lăng Diệp liền vui mừng kêu lên: "Chị dâu! Chị tới rồi!" Thật may là chị dâu đã tới, nếu không cô không biết nên phải làm sao, từ lần trước thấy Bạch Lăng Diệp đối đầu với ba cô, cô tin tưởng cô ấy chắc chắn có thể giải quyết chuyện này dễ dàng.

Cô cũng không muốn về nhà tĩnh dưỡng gì đó đâu nhưng mà cô cũng không dám đối đầu với ba.

Bạch Lăng Diệp nhìn qua Hàn Lạc Vi trên giường bệnh gật đầu một cái xem như chào hỏi.

Hàn Dật trừng mắt nhìn Bạch Lăng Diệp, "Chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô!"

Bạch Lăng Diệp cười cười, "Đúng! Chuyện của hai người không liên quan đến tôi, nhưng hai người đang làm ồn đến bệnh nhân của tôi nghỉ ngơi!" Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Hàn Dật, "Hơn nữa chuyện của Lạc Vi thì có liên quan đến tôi, tôi là bác sĩ chủ trị của cô ấy, cô ấy có thể xuất viện hay không phải có sự đồng ý của tôi!"
"Cô! " Hàn Dật tức giận ho mấy tiếng mới ngẩng đầu đưa tay chỉ vào Bạch Lăng Diệp, "Thật không ngờ đến cô lại có tài ăn nói đến như vậy!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, "Ngài Hàn quá khen, bây giờ hy vọng ngài có thể rời đi, bệnh nhân của tôi cần nghỉ ngơi!"
"Hừ!" Hàn Dật hừ lạnh một tiếng, tức giận mà rời đi.

Hàn Dật rời đi rồi, Lăng Hạo Thiên ở ngoài cửa mới quát đám người bao quanh ngoài cửa phòng bệnh, "Ở đây hết chuyện rồi, mọi người mau trở về làm việc đi!" Lúc nãy anh cũng ở trong đám đông ngoài cửa phòng bệnh, nhưng vì thấy Bạch Lăng Diệp đang ở bên trong nên anh cũng không tiện vào trong nữa.

Tần Minh Trân đứng dậy nhìn Bạch Lăng Diệp với ánh mắt cảm kích: "Bạch tiểu thư, vừa rồi thật cảm ơn cô! "
Bạch Lăng Diệp vội giơ tay ngăn lại, "Không cần cảm ơn, chuyện vừa rồi tôi là đang giúp con bé, không phải giúp bà, hơn nữa với những gì bà đã đối xử với Trạch Dương nhà tôi, tiếng cảm ơn này của bà, tôi thực sự không dám nhận!"
Tần Minh Trân nghe lời này mà trong lòng áy náy không thôi, bà đã đối xử với mẹ con Hàn Trạch Dương như vậy, vậy mà anh lại vẫn đối xử rất tốt với con gái của bà, tất cả cũng chỉ là do sai lầm tuổi trẻ mà thôi.

Bạch Lăng Diệp quay sang nhìn Hàn Lạc Vi, "Thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Hàn Lạc Vi gật gật đầu: "Ừm, em thấy khỏe hơn rất nhiều rồi, còn có thể xuống giường đi lại được rồi!"
Bạch Lăng Diệp cười cười: "Như vậy thì tốt rồi! Mấy ngày này chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng! Đợi đến khi em hồi phục hẳn, chị sẽ cho em xuất viện!"
Đợi tới khi Bạch Lăng Diệp rời khỏi, Tần Minh Trân vẫn còn chưa hoàn hồn, Hàn Lạc Vi lay lay cánh tay bà mấy cái, bà mới hoàn hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn Hàn Lạc Vi: "Lạc Vi, có phải mẹ đã sai rồi không? Có phải nếu như năm đó mẹ không tìm cách đuổi mẹ con bọn họ ra khỏi nhà thì có phải bây giờ con sẽ sống tốt hơn một chút rồi không?"

"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy? Là mẹ tìm cách đuổi anh hai ra khỏi nhà?" Hàn Lạc Vi kinh ngạc nhìn mẹ mình.

Cô chỉ biết là mẹ mình không thích anh trai, thật không ngờ bà lại có thể làm những việc như vậy.

Cũng đúng thôi, ba cô là một người rất quan trọng lợi ích, sao có thể đuổi con trai của mình ra khỏi nhà vô cớ chứ? Nếu không phải mẹ cô xúi giục ông thì sao ông có thể làm thế?
Hàn Lạc Vi cười cười, nụ cười đầy chua xót, có phải cô đã quá ngây thơ rồi không? Tại sao cô có thể nghĩ rằng mẹ cô là một người mẹ hết sức lương thiện cơ chứ? Có lẽ là trước nay cô chưa bao giờ hiểu mẹ của mình.

Nhận thấy mình đã nói lỡ lời, Tần Minh Trân vội vã cầm tay con gái: "Lạc Vi, con nghe mẹ giải thích!"
Hàn Lạc Vi hất tay bà ra, nước mắt rơi lã chã: "Giải thích cái gì? Giải thích mẹ đuổi anh trai con ra khỏi nhà như thế nào? hay là giải thích lòng mẹ không lương thiện như con nghĩ?" Hàn Lạc Vi thút thít, "Là do con quá ngây thơ rồi, con vậy mà chỉ đơn giản nghĩ là mẹ chỉ đơn thuần ghét anh trai, không muốn con tiếp xúc quá nhiều với anh ấy? Con còn ngây thơ đi nói tốt về mẹ trước mặt anh trai, nói rằng mẹ chỉ là không thích anh ấy mà thôi, lại không biết những lời này có thể làm tổn thương đến anh ấy!"
Tần Minh Trân nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Lạc Vi: "Lạc Vi! Không phải như những gì con nghĩ đâu!"

Hàn Lạc Vi phất tay: "Mẹ! Con mệt rồi, con muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một mình! Mẹ trở về đi!"
"Lạc Vi!"
Hàn Lạc Vi mệt mỏi nằm xuống, quay lưng về phía bà, quả thật bây giờ tâm trạng của cô rất hỗn loạn, không muốn nghe bà ấy nói thêm một lời nào nữa.

Thật không ngờ có một ngày cô phải đối diện với tình cảnh thế này, mẹ ruột cô lại là người khiến anh trai của cô phải rời khỏi nhà, khiến anh ấy phải sống những ngày tháng khổ sở ở bên ngoài.

.


Bình luận

Truyện đang đọc