CÔ VỢ BÍ ẨN


Vương Giai Kỳ xua tay, "Khỏi cần đoán, mình cũng biết, nhìn vẻ mặt này của cậu chắc chắn là đồng ý rồi chứ gì? Cậu đúng thật là không có tiền đồ gì mà, ít ra cậu cũng nên giả vờ suy nghĩ mấy ngày chứ!"
"Cậu nói ai không có tiền đồ? Mình thấy cậu mới không có tiền đồ thì có!"
"Mình không có tiền đồ chỗ nào chứ?"
"Ha! Chỗ nào cũng có! Mình còn nhớ ai đó không cần lời cầu hôn, lén giấu mọi người trộm lấy sổ hộ khẩu trực tiếp đi đăng ký kết hôn luôn kìa!"
Vương Giai Kỳ ngượng ngùng, "Cái đó! Cái đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Cái đó không tính!"
"Không tính sao? Vậy bây giờ mình liền gọi điện nói với Lăng Hạo Thiên rằng cậu đồng ý kết hôn với anh ta là bất đắc dĩ, cái đó vốn không tính nha!" Vừa nói cô vừa rút điện thoại ra.

Vương Giai Kỳ vội vã ngăn cô lại, "Không được! Cậu không được gọi cho anh ấy!"
Bạch Lăng Diệp bật cười, lắc lắc điện thoại, "Ha ha! Mình đâu có tính gọi cho anh ta thật! Mình chỉ muốn đùa cậu thôi!"
Vương Giai Kỳ quay sang lườm Bạch Lăng Diệp, "Cậu lại dám lừa mình?" Nói rồi cô liền xông về phía Bạch Lăng Diệp mà cù nhéo khiến Bạch Lăng Diệp không nhịn được mà cười lớn.


Sau một hồi vật lộn khi cả hai đã thấm mệt, Vương Giai Kỳ ngồi tựa vào ghế thở hổn hển, "Cậu đã nhận lời cầu hôn rồi! Vậy hai người tính khi nào thì đi đăng ký?"
Bạch Lăng Diệp cầm cốc nước lên thản nhiên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Đợi chuyện này kết thúc, mình và anh ấy sẽ lập tức đi lĩnh chứng!"
"Đợi chuyện này kết thúc ư? Nói vậy là cậu đã nghĩ ra cách giải quyết rồi?"
"Cách thì đương nhiên là có! Chỉ là mình muốn nhìn xem ai là người đứng sau chuyện này!"
Vương Giai Kỳ trợn tròn mắt: "Người đứng sau? Không lẽ chuyện này không phải là trùng hợp mà là có người cố ý gây ra?"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu: "Đúng vậy! Không thì cậu nghĩ tại sao trên mạng lại có nhiều lời chửi mắng mình như vậy?"
"Ý cậu nói là thủy quân sao? Thảo nào chuyện này lại có độ hot như vậy, thì ra là có người âm thầm giở trò! Không được!" Vương Giai Kỳ tức giận đứng phắt dậy, "Mình nhất định phải điều tra xem là kẻ nào dám hãm hại cậu!"
Bạch Lăng Diệp vội vã kéo cô ấy ngồi xuống, "Thôi được rồi! Cậu bình tĩnh lại đi! Chuyện này mình đã nhờ Cố Thành điều tra! Đã tra ra được người tung tin đồn rồi! Còn về người thuê thủy quân rất nhanh cũng sẽ tra ra thôi!"
"Tra ra rồi sao? Mau nói cho mình! Là ai đã tung tin đồn này ra hại cậu?"
Bạch Lăng Diệp thở dài, "Còn có thể là ai được nữa? Cậu còn nhớ cô gái tên Thẩm Nhạc Y, người yêu cũ của Trạch Dương chứ?"
"Thẩm Nhạc Y? Ý cậu nói là cái cô gái mà đã khiến cậu và Tổng giám đốc Hàn hiểu lầm đợt trước đó sao?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu: "Đúng vậy! Chính là cô ta!"
Vương Giai Kỳ tức giận, "Cái con trà xanh này! Đã là người yêu cũ thì thôi đi, còn muốn quay lại tranh giành với cậu! Nhìn bề ngoài của cô ta cũng hiền lành, không ngờ lòng dạ lại thâm hiểm như vậy! Không được rồi! Không được rồi! Mình không nhịn nổi nữa rồi! Mình nhất định phải tìm cô ta xả giận!"
"Cậu bình tĩnh chút đi! Cậu đã nói cô ta là đồ trà xanh, vậy cậu còn chấp với cô ta làm gì? Cứ để cô ta đắc ý vài ngày đi! Đến lúc tìm ra người cùng hợp tác với cô ta, mình tự có cách trừng trị cô ta!"
"Thôi được rồi! Mình sẽ không chủ động đi tìm cô ta gây chuyện! Nhưng mà nếu gặp cô ta ở bên ngoài thì mình không chắc sẽ làm gì đâu!"
"Được rồi! Nếu cậu thật sự gặp cô ta ở bên ngoài thì đến lúc đó mình cũng sẽ không cản cậu ra tay đâu!"
"Này, cậu cho rằng mình là loại người thích động tay chân như vậy sao?" Vương Giai Kỳ ném một cái gối về phía cô.


Nhờ có Vương Giai Kỳ ở bên, mà cả ngày ở nhà của Bạch Lăng Diệp cũng bớt nhàm chán.

Tối đến khi Hàn Trạch Dương trở về, mẹ cô cũng đã biết chuyện nên liền gọi hai người qua ăn cơm nói chuyện.

Bạch Lăng Diệp thở dài, chuyện này vẫn là không giấu nổi người lớn trong nhà rồi.

Ăn cơm xong hai người ở lại trò chuyện cùng hai mẹ một lúc, giải thích hết mọi chuyện cho bọn họ một lượt rồi mới trở về.

Lúc ra về, Bạch Tuấn Hiên còn đi tới thì thầm bên tai cô, "Chị à! Thực ra anh Cố Thành cũng không tồi đâu! Nếu chị lựa chọn anh ấy! "
"Thằng nhóc này! Muốn ăn đòn rồi phải không?" Lời còn chưa dứt đã bị Bạch Lăng Diệp cắt ngang mà đe dọa.

"Không có! Em đùa thôi! Trong lòng em, anh rể là người tốt nhất, là người xứng với chị nhất!"
Nói rồi cậu chạy tới ôm lấy cánh tay Hàn Trạch Dương, "Anh rể! Anh nhìn cho kỹ bộ dạng này của chị em! Sau này hai người kết hôn rồi! Thì anh vẫn nên cẩn thận, chớ chọc vào chị ấy!"
"Bạch Tuấn Hiên! Em đây là thực sự muốn ăn đòn!"

"Ha ha! Chị hung dữ quá rồi đấy! Cẩn thận anh rể không cần chị nữa đó!"
Bạch Lăng Diệp lườm Bạch Tuấn Hiên một cái sau đó quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Anh sẽ không cần em sao?"
"Không có! Cho dù em hung dữ như nào anh vẫn sẽ ở bên em!"
Bạch Lăng Diệp đắc ý nhìn Bạch Tuấn Hiên, "Thấy chưa! Anh ấy nói sẽ luôn cần chị!" chợt nhận ra điều gì, cô quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Khoan đã! Anh vừa nói em hung dữ?"
"Không có! Là em nghe nhầm rồi!" Hàn Trạch Dương lập tức phủ nhận.

"Hừ! Em nghe rõ mồn một! Tối nay anh ngủ một mình đi!" Nói rồi cô quay người trở về nhà.

Bạch Tuấn Hiên đứng ở cửa vỗ vỗ vai Hàn Trạch Dương, "Anh rể! Chúc anh may mắn!".


Bình luận

Truyện đang đọc