CÕI CHẾT


Kiên nhìn ra bờ ao, cảnh vật vẫn như xưa...vẫn vài cánh hoa mận nổi trên mặt nước, vẫn vài nhành cây khô nằm hiu quạnh.

Kiên nhìn không chớp mắt, bỗng dưng Kiên thấy một người có mái tóc dài che kín mặt từ dưới nước ngoi lên.
Kiên hốt hoảng la lớn "a...a..."
Người đó đang đi về phía Kiên...
"Đừng đến đây !"
Hà đang nấu cơm từ sau bếp, nghe tiếng hét của Kiên nên chạy ra hiên nhà xem đã xảy ra chuyện gì...
Thấy Kiên ngồi bệt xuống đất, Hà giật mình khẽ hỏi "đã xảy ra gì vậy anh ?"
"Người...anh thấy có người từ dưới ao đi lên".
Hà nhíu mày "anh nói linh tinh gì vậy chứ ?"
"Anh không nói linh tinh, rõ ràng là anh đã nhìn thấy một người đi lên từ dưới ao, tóc dài che kín mặt, cả người ướt sũng.

Đáng sợ lắm !"
Hà thở dài "được rồi, có lẽ anh đã bị ảnh hưởng bởi cái chết thương tâm của chị Liên".
Ngừng một lúc...
Hà khẽ bảo với Kiên "hay là anh hãy ra tỉnh chơi với anh Cường một thời gian cho đầu óc tỉnh táo lại rồi hẳn về.

Gần đây, em thấy anh không ổn lắm !"

"Em nói cũng phải, vậy chiều nay anh đón xe lam ra tỉnh.

Em ở nhà giúp anh chăm sóc mẹ một thời gian, khi nào trong người thấy ổn rồi anh sẽ về !"
Được rồi, em sẽ thay anh chăm sóc cho mẹ, anh cứ yên tâm nhé !
Kiên ôm lấy Hà "em nhớ là phải đợi anh về, ở nhà đừng có liếc mắt đưa tình với bất cứ gã đàn ông nào đấy...không thì chết với anh !"
Biết rồi, anh cứ nói thế !
Kiên bế Hà vào phòng rồi chốt cửa lại...
Này..."anh làm gì đấy ?"
"Thì làm chuyện ấy...anh phải vắng nhà một thời gian, có mà nhớ em đến chết mất !"
Hừ...mẹ đang trong phòng đấy, mẹ biết được thì chết.
"Biết là biết thế nào được..."
Kiên đẩy Hà nằm xuống giường rồi đè lên người cô, anh đưa tay vuốt nhẹ vùng eo cô, tiếp đến thì đưa tay mình lòn xuống mông.
Ư...m...
Hai người đang tạo cho nhau cảm hứng đê mê, hôn nhau đến cuồng nhiệt...
Kiên cởi áo Hà xuống, bầu ng ực nhấp nhô, thân hình gợi cảm hiện ra trước mắt khiến Kiên thở gấp, d*c vọng càng lên cao, khao khát càng thêm cháy bỏng.

Đã khá lâu rồi, từ ngày Liên chết cho đến nay thì anh và Hà vẫn chưa được no nê bữa nào.
Kiên như hổ đói vừa tóm được con mồi, cứ điên cuồng không kiểm soát được d*c vọng.
- Anh Kiên...em lạnh quá....!
Âm thanh lạnh lẽo kia lại vọng đến...Kiên giật mình khựng lại, anh lén nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt mình lại là hình ảnh quen thuộc ấy "với mái tóc dài che kín mặt, cả người ướt sũng, những giọt nước còn chảy từ trên tóc xuống vai".
Kiên như chết lặng, anh nhìn thấy ánh mắt đó có chất chứa đến muôn ngàn hận thù nhìn thẳng vào anh.
Hà khẽ hỏi "anh Kiên, anh làm gì mà thừ người ra vậy ?"
Kiên không đáp lời Hà, cả người anh run bần bật rồi ngất đi.
………
"ma...ma...có ma !"
Mẹ Kiên thở dài "thế này thì phải đón thầy về đuổi ma mới được, gần đây mẹ thấy thằng Kiên có gì đó không ổn lắm !"
Hà khẽ "dạ !"
Mẹ thấy nó lúc nào cũng thẫn thờ, không ăn không ngủ.

Kiểu này mãi thì nó sẽ không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Mẹ nói phải ạ !
Sau khi rước thầy cúng về đuổi ma xong thì Kiên quyết định ra tỉnh ở với Cường một thời gian.

………
Chuyến xe lam từ Thôn Hạ ra tỉnh vào buổi chiều tàn, người người chen chúc nhau ngồi.

Thời buổi này, phương tiện đi lại vẫn là những chiếc xe lam.

Mỗi ngày chỉ có hai chuyến đi "sáng và chiều".
Xe đến đoạn đường vắng thì dừng lại đón một hành khách trẻ, đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần "Cô mặt bộ váy trắng, mái tóc dài đen mượt được thả xuống như dòng suối mát".
Cô đi đến bên cạnh Kiên và dịu dàng lên tiếng "cảm phiền cho em ngồi với ạ !"
Kiên khẽ cười "Vâng, em cứ ngồi !"
Vừa nói Kiên vừa dịch sang để nhường chỗ cho cô gái.
"Em cũng lên tỉnh à ?"
- Dạ !
Cả hai cùng im lặng ngồi cạnh nhau suốt cả quãng đường dài.

Cho đến khi xe dừng lại để mọi người tạm nghỉ mệt vài phút...trạm dừng của chuyến xe cũng chỉ là giữa đoàn đường vắng, ai có cần giải quyết vấn đề thì núp vào mấy gốc cây ven đường mà giải quyết.

- Á...a...!
"Này cô bé, em sao thế ?"
- Dạ, là vừa nãy em bước xuống xe, lỡ trượt chân...có lẽ là đã bị trật khớp hay bông gân rồi cũng nên.
"Giờ em thấy thế nào ?"
- Dạ, rất đau ạ !
Kiên dịu dàng dìu cô bé đến gốc cây khô ngã xuống ven đường "em ngồi đi, anh sẽ giúp em xoa bóp một lúc !"

Cô bé e thẹn, hai má ửng đỏ và ngập ngừng lên tiếng "vậy...vậy thì làm phiền đến anh, em ngại lắm ạ !"
"Không sao đâu em".
Nói xong, Kiên khom xuống xoa bóp chân giúp cô bé.

Anh khẽ hỏi "Tên em là gì ?"
- Dạ, em tên Liên.
- A...a..."Anh làm gì vậy ? Khiến em đau quá !"
"Anh xin lỗi !"
Kiên vừa nghe đến tên Liên đã hốt hoảng, sém chút nữa là đã bẻ gãy chân cô bé !
+ Xe chuẩn bị khởi hành "mời bà con tranh thủ lên xe".

"Đến giờ xe chạy rồi, để anh giúp em lên xe !"
- Dạ ! Phiền anh quá...!
Kiên dìu cô bé lên xe, anh rất nhiệt tình và rất thân thiện !
Cô bé lại dành ánh mắt đầy hận thù nhìn Kiên.




Bình luận

Truyện đang đọc