CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI


Trợ lý Hứa vẫn là lần đầu tiên nhấn ga một cách điên cuồng như vậy, thấy khoảng cách tới khách sạn chỉ còn lại hai con phố nhưng ở ngã tư phía trước lại đang tắc đường.
"Đổi đường khác" Hứa trợ lý vừa đánh tay lái liền thấy đằng sau có mấy chiếc xe vừa đi tới, đem đường lui phá hỏng.
Không đợi trợ lý Hứa phản ứng lại, Sở Quân Liệt ở ghế phụ đã mở cửa xe, chạy như điên về hướng khách sạn, chó săn ở hàng ghế sau thấy thế cũng nhảy ra khỏi xe, đuổi theo Sở Quân Liệt.
Hứa trợ lý thò đầu ra khỏi xe, thấy Sở Quân Liệt chạy tới mức làm rơi cả một bên giày, đầu cũng không quay lại mà tiếp tục chạy về phía trước, chó săn ở phía sau ngậm lấy cái giày bị rơi, nhanh chóng chạy theo.
Dường như là dùng một hơi xông lên tầng 3 khách sạn, Sở Quân Liệt "Phanh" một tiếng mở cửa, đứng ở cửa, tất cả khách khứa trong phòng đều quay đầu nhìn về phía cậu, Sở Quân Liệt nỗ lực ngăn chính mình t hở dốc.
Sở Quân Liệt thấy rõ, ở trên khán đài, Tư tiên sinh đứng đối diện Yến An, Yến An trên tay còn đang cầm một chiếc nhẫn, kia chính là nhẫn đính hôn thuộc về cậu và Tư tiên sinh.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, Sở Quân Liệt thấy ánh mắt khách nhân đều dừng lại trên người cậu, không cần nhìn cậu cũng biết bản thân hiện tạo có bao nhiêu chật vật.
Tóc tai hỗn độn, tây tráng bị mấy bảo an làm cho không ra hình ra dạng, trên mặt còn dính vài vết máu, đến cả giày cũng thiếu một chiếc, muốn có bao nhếch nhác liền có bấy nhiêu nhếch nhác.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Sở Quân Liệt ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân đứng trên khán đài, không tự chủ mà nhớ tới cảnh tượng trong mộng, vành mắt không nhịn được mà đỏ lên.
Hiện tại vẫn còn kịp sao?
Tư tiên sinh áo mũ chỉnh tề như vậy sẽ tiếp nhận cậu chật vật thế này trước mặt khách khứa sao?
"Tư tiên sinh..." Sở Quân Liệt nhấp môi mỏng, nỗ lực không cho nước mắt chảy ra, mắt đỏ lên, khập khiễng đi về phía khán đài trước ánh mắt chăm chú của hàng trăm vị khách có mặt tại lễ đính hôn.
Liệt Phong ngậm giày của Sở Quân Liệt, nhìn chủ nhân nện bước, cũng nâng chân trước lên, học theo bộ dáng của cậu, khập khiễng nhảy qua.
(Ui chời, tui câm lặng luôn)
Hai vợ chồng Yến gia cơ hồ là đứng lên đầu tiên, cuống quít ngăn Sở Quân Liệt lại, đôi mắt trừng to.
"Sở Quân Liệt, mày đang làm cái gì vậy? Đây là tiệc đính hôn của em trai mày đấy!"
"Phải không?" Sở Quân Liệt biểu tình lạnh băng, Liệt Phong hướng về phía hai người mà nhe ra hàm răng bén nhọn, thấp giọng gầm gừ.
Hai vợ chồng Yến gia theo bản năng lui về phía sau hai bước, Yến An sắc mặt trắng bệch, không biết tại sao Sở Quân Liệt có thể chạy ra khỏi biệt thự, quay đầu nhìn biểu tình của người đứng đối diện, lại phát hiện Tư Vân Dịch đang nhìn một người một chó trước mắt, ánh mắt nhẹ nhàng trước sau như một.
"Anh Vân Dịch".


Yến An nỗ lực áp chế bất an trong đáy lòng, đối mặt với Tư Vân Dịch, hạ giọng.
"Anh đừng để nó ảnh hưởng tới anh, chúng ta tốt nhất nên tiếp tục chuyện đang dang dở, nếu không anh đừng trách em tại đây nói ra tình huống của Tư lão gia cho mọi người cùng biết".
Tư Vân Dịch ánh mắt hơi động, nhìn về phía Yến An.
"Lúc trước ba em đến thăm Tư lão gia cũng đã phát hiện ra dị thường của ông ấy, sau đó chúng ta lại hỏi thăm rất nhiều người, lại bỏ ra thêm chút tiền, rốt cuộc cũng biết được bệnh của Tư lão gia".

Yến An tới gần Tư Vân Dịch, trong mắt là uy hiếp nồng đậm.
"Mấy người hẳn biết rõ trên tay em có cái gì cho nên mới nhượng bộ trong việc liên hôn này, hiện tại Tư gia bởi vì anh đắc tội với Lý gia, Tư lão gia lại mắc chứng bệnh Alzheimer, anh trai anh lúc lên đọc diễn văn đến chân còn run, mấy đứa cháu kia thì lại càng tệ hơn..."
Yến An tiến gần về phía tai Tư Vân Dịch, trên mặt vẫn giữu nguyên biểu cảm tươi cười, "Anh Vân Dịch, Tư gia giờ không còn ai chống đỡ, anh nói xem nếu em đem bệnh tình của Tư lão gia nói ra cho khách khứa phía bên dưới, còn có mấy cổ đông của Tư gia, bọn họ sẽ nghĩ sao đây?"
Tư Vân Dịch nhìn Yến An được nước lấn tới, lại nhìn đến Sở Quân Liệt phía dưới khán đài đang cố nén nước mắt mà nhìn chằm chằm anh, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Yến An, nhẹ giọng nói.
"Nhìn thấy hoa đông trong lãng hoa kia không?"
Yến An vừa nhấc mày, quay đầu về phía lãng hoa, đột nhiên phát hiện dưới cánh hoa hoa đồng trong lãng hoa có che giấu cái gì đó.
Yến An cúi đầu, ngón tay khẽ vạch cánh hoa, nhìn thấy một tờ báo cáo kiểm tra độc tố ở bên dưới.
"Các người đã tính đầu độc Sở Quân Liệt một lần nhưng không thành công, nếu tôi đoán không sai, Sở Quân Liệt lúc trước mang mẫu thử từ nhà các người về nhà trọ, hơn nữa còn bắt một con chuột để làm thí nghiệm"
Tư Vân Dịch từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào mắt Yến An.
Bệnh viện thẩm mỹ trên danh nghĩa của Yến gia mấy ngày trước xảy ra một vụ trộm, đến nay vẫn chưa có kiểm kê được cụ thể những vật phẩm bị mất trộm.
Tôi chưa xem qua báo cáo giám định chất độc nhưng tôi cũng có thể đoán được các người dùng loại độc gì"
Tư Vân Dịch hơi cúi đầu, tới gần bên tai Yến An, âm thanh không nhanh không chậm.
"Độc tố chứa vi khuẩn Clostridium botulinum chưa pha loãng, thời kỳ ủ bệnh của loại độc tố này là từ 12 đến 36 giờ, người trúng độc nhẹ thì choáng váng, đau đầu, cả người vô lực, nặng thì hệ thống hô hấp tê liệt dẫn đến tử vong, ngoài ra các người còn sử dụng thuốc mê để khống chế hành động của Sở Quân Liệt"
Yến An biểu tình cứng đờ, khóe mắt liếc xuống phía khách mời còn đang ngồi phía dưới, nỗ lực ổn định hô hấp.
"Tội đầu độc, tôi giam cầm phi pháp, cả nhà các người hẳn là đều tham gia".

Tư Vân Dịch ánh mắt khẽ chuyển, nhìn về phía Sở Quân Liệt dưới khán đài.

Các người hẳn cũng đã nói cho Sở Quân Liệt biết rằng cậu ấy không phải là người Yến gia"
"Anh..." Yến An giọng nói khô khốc, phảng phất như bị bóng ma bao phủ, không biết phải mở miệng như thế nào.
"Nếu cậu vẫn muốn cá chết lưới rách, không vấn đề".

Tư Vân Dịch nhìn về phía Tư lão gia đang ngồi xuất thần ở một bên, "Cậu có thể thử xem".
Vẫn là âm thanh dễ nghe ấy nhưng lại khiến Yến An rét run, chân tay đều chết lặng.
Tư Vân Dịch đứng thẳng dậy, rời xa Yến An, hơi hơi mỉm cười.
"Cho nên hiện tại, mời cậu bỏ nhẫn xuống"
"Sau đó cút xuống dưới"
Sở Quân Liệt trơ mắt nhìn Yến An buông nhẫn ra, luống cuống chân tay đi xuống, ngay sau đó, từ trên khán đài, một bàn tay trắng nõn lại thon dài vươn về phía cậu.
Ánh mắt Sở Quân Liệt theo bàn tay nhìn lên, nhìn đến người mà cậu vẫn luôn tâm niệm trong lòng đang nhìn cậu.
"Tư tiên sinh..." Ngực Sở Quân Liệt sôi trào, gắt gao nắm lấy tay Tư Vân Dịch, một bước bước lên khán đài.
Khách khứa tại yến hội cứ thế thấy tân lang thay đổi, nghị luận sôi nổi, rất nhiều người quen của Yến An, nhìn Yến An vừa đẹp lại vừa hiểu chuyện bị đuổi xuống, liền muốn thay Yến gia mở miệng, sôi nổi chỉ trích Sở Quân Liệt là người nông thôn vừa quê vừa ngốc.
Bọn họ muốn tham gia là lễ đính hôn của Yến An, không phải đến để chúc mừng loại dế trũi này.
Sở Quân Liệt nhanh chóng lấy lại nhẫn, cẩn thận xoa xoa, nghiêm túc mà đeo lên tay Tư Vân Dịch, Tư Vân Dịch cũng lấy nhẫn qua, trước khi đeo nhẫn vào ngón tay Sở Quân Liệt lại hơi dừng lại môt chút.
Sở Quân Liệt có chút khẩn trương nhìn về phía khách khứa đang bàn tán phía dưới, lại nhìn Tư Vân Dịch, trong mất là nỗi bất an cùng sự cầu khẩn.
Bọn họ đều cảm thấy cậu không tốt, cảm thấy cậu không xứng với Tư tiên sinh, giống như Yến An, bọn họ đều muốn phản đối mối hôn sự này, Tư tiên sinh cũng đều nghe được.
"Tư tiên sinh".

Sở Quân Liệt hô hấp có chút khó khăn, đôi mắt sáng lên thành khẩn nhìn vào mắt Tư Vân Dịch.
"Em sẽ ngoan mà".

Đừng nghe theo bọn họ mà đưa em đi.
(Đáng iu quá rùiiiii)
"Lúc trước biết cậu sẽ gặp nguy hiểm".

Tư Vân Dịch nhìn vào đôi mắt Sở Quân Liệt, "Nhưng tôi không ngăn cậu lại".
"Không phải lỗi của anh, anh đã nhắc nhở em rồi".

Sở Quân Liệt vội vàng đáp lại, "Là em vẫn còn một tia hy vọng, là em mù quáng không nhìn rõ được bộ mặt thật của họ, là em không nghiêm túc nghe lời anh dặn dò!".
Thanh âm của Sở Quân Liệt có chút dồn dập, cậu hơi dừng lại, ánh mắt mang theo vài tia cầu xin, giọng nói cũng hòa hoãn lại.
"Về sau em nhất định sẽ nghe lời anh"
"Không cần nghe những lời nói kia".

Tư Vân Dịch rũ mắt, đem nhẫn đeo lên ngón tay Sở Quân Liệt, "Cậu vĩnh viễn được tự do".
Nhìn hai người trên khan đài đã trao nhẫn đính hôn, phía dưới có vài thân thích Yến gia đứng dậy rời đi, còn có không ít người, nhìn chằm chằm hai người trên khán đài, mang theo tâm tư chế giễu mà tiếp tục ngồi lại xem.
Thanh cao nhất Tư gia Tư Vân Dịch, thế nhưng lại cùng cái đồ nông thôn của Yến gia liên hôn.
Nhìn thế nào cũng thấy không hợp.
Người chủ trì xoa xoa ngực, bình ổn lại rồi tiến lên khán đài công bố nội dung tiếp theo, đem hôn thư đưa lên.
Tư Vân Dịch ở trên hôn thư viết xuống tên của mình rồi đem bút lông đưa qua cho Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt cúi đầu, nghiêm túc từng nét đem tên mình viết lên.
Lần này không phải diễn tập mà là thật.
Người quay phim nhắm máy quay vào tờ hôn thư, hình ảnh được chiếu lên màn hình lớn, không ít khách khứa nhìn thấy chữ viết của Tư Vân Dịch rồi lại nhìn Sở Quân Liệt bên cạnh, nhịn không được mà lộ ra cười nhạo.
Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê.
Đến tên của mình cũng không viết được đàng hoàng.
Cuối cùng đến phân đoạn uống rượu đính hôn, Yến An ghé vào tai hai vợ chồng Yến gia nói gì đó, hai vợ chồng bọn họ mới miễn cưỡng lộ ra tươi cười, cầm lấy ly rượu, uống xong liền vội vàng rời đi.
Sở Quân Liệt nhìn Tư Vân Dịch phía đối diện, trong mắt mang theo tia sáng sống sót sau tai họa, không chút do dự uống cạn ly rượu trên tay.
Tư Vân Dịch rũ mắt, nhẹ nhấp một ngụm rượu.

Cốt truyện của cuốn sách này, anh đã thay đổi được nó.
Sở Quân Liệt không ở rể bên dòng phụ, chính anh cũng không giống như trong sách miêu tả, sau khi về hưu liền bắt đầu lữ hành.
Tư gia đã giữ lại được hơn phân nửa.
Kế tiếp, chỉ cần đối đãi bình thường với Sở Quân Liệt, giúp cậu an ổn vượt qua 3 năm này, giúp cậu gặp được kỳ ngộ, cuối cùng khi chân ái của Sở Quân Liệt đến, chính anh cũng sẽ đưa ra thỏa thuận ly hôn, Tư gia có thể hoàn toàn vượt qua được lần phong ba này.
Nhưng Yến An nói cũng không sai.
Bệnh tình của Tư lão gia không lừa được bao lâu nữa, ở trong sách, anh chỉ còn thời gian không đến một năm nữa, nếu như không xảy ra việc ngoài ý muốn cũng chỉ còn thời gian ba năm.
Tư gia cần có người đứng đầu.
"Tư tiên sinh".

Sở Quân Liệt cẩn thận mở miệng, đánh gãy suy nghĩ của Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch ngước mắt, nhìn đôi mắt ánh lên tia sáng của Sở Quân Liệt đang nhìn vào ly rượu của mình.
"Tư tiên sinh, có phải anh không thích uống rượu không, để em giúp anh uống nhé, có được không?"
Tư Vân Dịch im lặng một lát, đem lý rượu đưa qua.
Sở Quân Liệt tươi cười, đôi tay tiếp lấy ly rượu, nén vui sướng trong lòng mà uống cạn ly rượu của Tư Vân Dịch, giống như là nếm được Quỳnh tương ngọc dịch, cả người đều hưng phấn như sắp lộ ra cái đuôi.
("Quỳnh tương ngọc dịch" 琼浆玉液 là thức uống ngon trong hội Bàn đào của Vương Mẫu Nương Nương, Quỳng tương là chất nước từ mĩ ngọc chế thành.

Truyền thuyết cổ đại cho rằng, uống quỳnh tương có thể thành tiên)
Tư Vân Dịch ánh mắt bình tĩnh, nhìn đến con chó màu xanh xám còn đang giả què bên cạnh, chó lớn như nhận thấy được ánh mắt của người xa lạ, hướng Tư Vân Dịch nhe răng, một chân hạ xuống, quang minh chính đại mà đổi một chân giơ lên tiếp tục giả què.
Nó vẫn chưa rõ lắm, người nó mắng là ai.
Tư Vân Dịch trầm mặc không lên tiếng, hờ hững lướt qua chó lớn còn chưa được triệt sản, mang theo Sở Quân Liệt đến bàn khách quý kính rượu.
Mãi cho tới khi tiệc đính hôn kết thúc, người Yến gia cũng không xuất hiện, Tư Vân Dịch đưa Sở Quân Liệt trở về phòng trọ, Sở Quân Liệt đã uống không ít rượu, bắt lấy tay lái, đôi mắt hồng hồng ngồi trên xe.
"Tư tiên sinh, anh nói đi".

Sở Quân liệt đôi mắt hơi ướt nhìn về phía Tư Vân Dịch, "Anh muốn đi đâu, em đưa anh tới"..


Bình luận

Truyện đang đọc