CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI

Tư tiên sinh buổi tối muốn đi ra ngoài?

Sở Quân liệt có chút khẩn trương nắm chặt chiếc đũa, bất an nhìn người trước mắt.

Cậu có một loại dự cảm, Tư tiên sinh rất có khả năng sẽ đi đến quán bar, hộp đêm hoặc là khu trò chơi điện tử giống như trên danh sách mà cậu nhìn thấy khi dọn bàn làm việc, nhưng Sở Quân Liệt lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào. Cậu sợ rằng một khi vừa nói liền lộ ra là cậu nhìn lén văn kiện của Tư tiên sinh.

Tư tiên sinh là bởi vì tin tưởng nên mới cho phép cậu vào phòng ngủ của anh, quét tước thư phòng. Nếu như Tư tiên sinh biết cậu nhìn thấy đồ vật của anh, Tư tiên sinh có thể sẽ không cho cậu bước vào phòng ngủ của anh nữa.

Cậu chỉ có thể giống như trước đây, chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, chỉ có thể nhìn Tư tiên sinh đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, giống như ngăn cách thành hai thế giới.

Sở Quân Liệt cúi đầu, bới bới đồ ăn trong chén, biết rõ Tư tiên sinh là người trưởng thành, anh muốn đi đâu đều là tự do của anh.

Tư tiên sinh chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của cậu, Sở Quân Liệt dù là ngẫu nhiên tăng ca hay là đổi chỗ làm, Tư tiên sinh cũng chưa bao giờ hỏi đến. Vậy cậu lấy lý do gì để can thiệp và tự do của Tư tiên sinh.

Tư vân Dịch ăn xong bữa tối, đi vào phòng ngủ thay đổi một bộ quần áo bình thường. Hiện tại Cảng Thành đã vào mùa xuân, nhiệt độ cũng chậm rãi tăng trở lại, bên trong mặc áo sơ mi bên ngoài khoác thêm áo khoác là đủ rồi.

Sở Quân Liệt dọn xong chén đũa, ngồi ở phòng khách trơ mắt nhìn Tư tiên sinh đi ra khỏi phòng ngủ, ngón tay sửa sang lại cổ tay áo.

Tư Vân Dịch nước mắt nhìn Sở Quân Liệt ngồi trên sofa, ánh mắt như thường.

"Buổi tối tôi sẽ về muộn một chút, cậu cứ ngủ trước đi".

Môi Sở Quân Liệt giật giật, nhìn Tư tiên sinh ra khỏi nhà, đóng cửa lại.

Ngực cậu chướng đến khó chịu, đứng dậy nhìn cửa phòng, hốc mắt nhịn không được mà đỏ lênT.

ư tiên sinh nói anh sẽ về muộn một chút.

Còn bảo cậu không cần chờ anh.


Muộn là đến bao giờ?

Tư tiên sinh sẽ ở bên ngoài gặp ai?

Tư tiên sinh có phải sẽ cảm thấy ở bên ngoài tốt hơn không?

Llúc trở về sẽ còn thích cậu nữa sao?

Nếu có người đem hết tất cả thủ đoạn để lôi kéo Tư tiên sinh thì phải làm sao?

Sở Quân Liệt càng nghĩ càng khổ sở, càng sốt ruột, giống như kiến bò trên chảo nóng, mơ hồ đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh có vài tiểu yêu tinh quấn lấy Tư tiên sinh, mà những tiểu yêu tinh kia so với cậu càng đẹp mắt, càng có thủ đoạn, càng đáng thương tranh thủ đợi sự đồng tình của Tư tiên sinh, kéo Tư tiên sinh ra khỏi sinh hoạt của cậu.

Liệt Phong ở một bên nhìn chủ nhân đang nôn nóng bất an, tại chỗ xoay xoay vài, lại cái lắc lắc đuôi, ý đồ muốn trấn an chủ nhân, lại thấy chủ nhân hung hăng liếc mắt một cái, sau đó chạy nhanh tới phòng ngủ, thay quần áo, hốc mắt đỏ lên chạy ra bên ngoài.

Liệt Phong nghiêng nghiêng đầu chó, trên đỉnh đầu nhảy ra mấy dấu chấm hỏi.

Sở Quân Liệt chạy nhanh ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, ngực thả lỏng, nhìn xung quanh, cần thận đội mũ áo hôdie lên, đi theo sau Tư tiên sinh.

Sở Quân Liệt cảm thấy dường như trước kia cậu đã từng làm qua việc này, hoặc đã từng được huấn luyện qua, cậu theo bản năng sẽ thả nhẹ hơi thở, bảo trì khoảng cách, động tác biểu hiện cũng tự nhiên hơn, hơn nữa sẽ không tự chủ được mà tìm được chỗ để trốn, chỉ cần đối phương quay người lại, cậu ngay lập tức có thể ẩn giấu đi thân ảnh của mình.

Đi trên đường, Tư Vân Dịch mơ hồ nhận thấy được điều gì đó, nhưng khi xoay người lại, lại không phát hiện ra bất cứ điều gì lạ thường.

Sở Quân Liệt giấu mình sau cây cột lớn, trái tim thình thịch nhảy loạn.

Đi qua chợ đêm náo nhiệt, Tư Vân Dịch thả chậm bước chân, nhìn gia đình một nhà hai vợ chồng trẻ mang con đi chơi, quan sát những món đồ chơi trang trí nhỏ bày trên kệ quán, ngửi mùi hương các loại đồ ăn.

Sở Quân Liệt phát hiện Tư tiên sinh thả chậm bước chân, nghiêng người đi đến một cửa hàng vỉa hè phía trước, cầm lấy kính râm trả tiền rồi đeo lên.

Đáy lòng cậu mơ hồ cảm nhận được có âm thanh nói với cậu, nếu bị phát hiện phải nhanh chóng thay đổi trang phục trên người, cũng phải lợi dụng địa hình cùng dòng người.


Sở Quân Liệt không rõ ràng lắm vì sao cậu lại biết những điều này, chỉ biết ánh mắt của cậu một tấc cũng không rời khỏi hình bóng quen thuộc kia.

Xuyên qua chợ đêm, đến trước cửa một quán bar, Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua biển hiệu quán, đi vào trong tiệm.

Bình thường sau khi tan làm, sinh hoạt ban đêm tại Cảng Thành mới bắt đầu, có vô số người trẻ tuổi tới đây phóng thích áp lực, dưới ánh đèn màu lấp lóe biến hóa cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc, tận tình hoan hô nhảy múa.

Tư Vân Dịch đi đến quầy bar gọi một ly Bellini, nhẹ dựa vào quầy bar, xoay người nhìn về phía sàn nhảy.

Quán bar này quy mô không nhỏ, DJ mang tai nghe, một tay đánh đ ĩa, loạng choạng thân thể bấm nút làm phóng ra các dải giấy nhỏ trong không khí, tiết tấu âm nhạc cũng đạt tới cao trào, tiếng la hét vang lên, không khí một lần nữa lại l3n đỉnh điểm.

Âm nhạc với tiết tấu mạnh mẽ sẽ làm người khác nhịn không được mà lắc lư theo, Tư Vân Dịch một tay tiếp nhận cocktail, giữa âm thanh rung trời nếm thử một ngụm rượu nho cùng mùi hương mật đào.

Sở Quân Liệt bị âm nhạc bất thình lình nhảy ra làm cho hoảng sợ, ánh đèn quán bar nhấp nháy, âm nhạc như muốn đem tai người phá hỏng, mày Sở Quân Liệt nhíu lại, nhìn thấy người cậu đang tâm tâm niệm niệm dựa eo vào quầy bar, trên tay cầm một ly rượu màu sắc phấn hồng.

Nhiệt độ trong quán bar không thấp, hơn nữa tiếng động lớn khiến không khí cũng nóng hơn, Tư Vân Dịch cởi áo khoác vắt trên lưng ghế cao, áo sơ mi trắng cũng cởi bỏ cúc trên cùng, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ cầm ly rượu màu hồng, giống như đóa u lan dừng nơi hồng trần.

Sở Quân Liệt thẳng tắp nhìn người trước mắt, ánh mắt một lúc lâu cũng không rời đi, tận tới khi có một thân ảnh bước tới, che trước mặt Tư tiên sinh. Nam nhân kia mặc một thân cây trang thương vụ giống như mới đi công tác về, đi qua quầy bar mà cố tình lưu lại, thấy được đối tượng khiến hắn hứng thú.

"Xin hỏi anh đi một mình sao?" Nam nhân tây trang giày da cầm chén rượu ngồi xuống vị trí bên cạnh, Tư Vân Dịch nghiêng mặt nhìn hắn ta, hắn ta có đôi máy kiếm, mắt sáng, một bộ dáng chính phái, ánh mắt đạm mạc.

"Một người uống rượu không thú vị đâu". Nam nhân mặt mang mỉm cười, "Tôi cùng với vài đồng nghiệp đang ở bên ghế dài phía kia, có muốn cùng nhau chơi không?"

"Tôi thích ở một mình". Tư Vân Dịch nhìn về phía sàn nhảy.

"Đã tới nơi này rồi, anh hình như quên cất đồ vật kia rồi". Nam nhân duỗi tay cười cười, ý bảo nhẫn trên tay Tư Vân Dịch, "Có rất nhiều người chú ý tới anh, nếu anh hứng thú có thể thả lỏng lại, chơi một chút".

Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, "Không cần".


Nam nhân nhìn thấy được đối phương chỉ là đến đây uống rượu hoặc đơn giản là thích không khí trong quán bar, cũng không phải vì mục đích khác, nhưng anh thật sự rất hợp với thẩm mỹ của hắn, bất luận là dáng người hay dung mạo đều khiến người ta không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút.

"Nếu anh, đổi ý nhất định phải qua chỗ tôi đấy". Nam nhân để lại một tờ danh thiếp, không cam lòng đẩy qua, "Anh cũng có thể lén cùng tôi liên lạc, tôi có rất nhiều thời gian".

Tư Vân Dịch không có trả lời, thấp mắt nhìn ly rượu.

Nam nhân thức thời rời đi, Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn sàn nhảy, bên cạnh lần nữa lại có người ngồi xuống.

Nam sinh nhỏ này giống như vừa mới thành niên, mặc một thân áo thun trắng cùng quần jean, ngồi xuống bên cạnh một lúc lâu, ánh mắt một lần lại một lần nhìn lên người ngồi bên cạnh, không biết nên mở miệng thế nào, một đám nam sinh đứng bên kia không ngừng nhìn qua cổ vũ cậu.

"Xin chào, tôi... tôi có thể mời anh một ly không?" Nam sinh lấy hết can đảm, nhìn nam nhân cao lãnh trước mắt, từ trong túi lấy tiền ra.

Tư Vân Dịch nhìn về phía nam sinh, mày khẽ nâng.

"Tôi... tôi là lần đầu tiên tới, tôi nghe bọn họ nói, người tới đây hầu như chơi, có thể nói cho người khác chúng ta là 0 hay 1". Nam sinh có điểm lắp đặt mở miệng.

"Ừ" Tư Vân dịch nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Thấy đối phương nói chuyện cùng mình, nam sinh vui vẻ cười cười, chỉ vào rượu trong tay Tư Vân Dịch, "Anh uống cái gì vậy?"

"Bellini". Tư Vân Dịch thản nhiên trả lời.

"Em cũng muốn uống thử một ly Bellini". Nam sinh nhìn về phía Bartender, Bartender thuần thục chế rượu, một lát sau liền đem đi rượu đặt trước mặt cậu ta.

Nam sinh vừa cầm chén rượu, chợt cảm thấy phía sau mình tựa hồ có người đứng, mang theo cảm xúc cực kỳ nguy hiểm, gần như làm cho lông tơ phía sau cậu ta dựng đứng lên.

Nam sinh cứng đờ thân thể, quay đầu lại thấy một nam nhân cao lớn đứng phía sau mình, anh ta mặc áo hoodie, đeo kính râm, hơi thở quanh thân lạnh băng, tay bên cạnh người nắm chặt lại, phảng phất như đang khống chế cảm xúc.

Lòng bàn tay Sở Quân Liệt nắm chặt tới mức sắp chảy máu.

Tư tiên sinh chỉ là lẳng lặng ngồi đó, liền có vô số ánh mắt nhìn qua, kinh diễm, tham lam, mang theo hứng thú, nóng lòng muốn thử. Những người đó chẳng sợ khi nhìn thấy nhẫn trên tay Tư tiên sinh, từng người từng người đều muốn đến gần.

Lão khách quen ở siêu thị nói đúng, người thích Tư tiên sinh rất nhiều, Sở Quân Liệt nỗ lực nhẫn nại, trong ngực lại là sóng cuộn biển gầm, trơ mắt nhìn nam nhân tây trang giày da bị Tư tiên sinh ngó lơ, sau đó lại có người tiếp tục như thiêu thân lao đầu vào lửa.


Là một người trẻ tuổi, một nam sinh thanh thuần.

Sở Quân Liệt không biết làm sao để hình dung lại cảm giác này, cậu chỉ biết thái độ của Tư tiên sinh đối với cậu so với nam nhân lúc trước tốt hơn một chút, ngực giống như bị ăn mòn thành một cái động lớn, trái tim bị nắm chặt xé rách.

Sở Quân Liệt chỉ biết cậu không sợ Tư tiên sinh phát hiện ra, cậu không sợ Tư tiên sinh sẽ tức giận, cậu chỉ muốn đem những người bên cạnh Tư tiên sinh đuổi đi thật xa!

Nam sinh nuốt nước miếng, ánh mắt liếc nhìn đến nhẫn trên tay nam nhân, nghiêng đầu nhìn lại thấy một cái nhẫn giống y hệt.

Nam sinh lập tức phản ứng lại, cầm ly rượu đứng lên, chân tay luống cuống lui về phía sau.

Sở Quân Liệt nắm tiền mà nam sinh kia đặt trên quầy bar, không khống chế được cảm xúc của mình, ném tiền qua.

"Anh đang làm gì vậy?" Mấy người đi cùng nam sinh kia thấy cảnh này lập tức vây lại, mấy để giữ thể diện cho anh em.

Sở Quân Liệt nhìn thấy mấy người, gỡ xuống kính râm trên mặt, lộ ra đôi mắt lanh lợi, đáy mắt là một mảng đen tối nồng đậm.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!" Nam sinh kia vội vàng giữ chặt bạn học của mình, chỉ vào Sở Quân Liệt bảo, "Anh ấy là bạn của người kia".

Mấy người nhìn đến bộ dạng của Sở Quân Liệt, rõ ràng bọn họ chiếm ưu thế về nhân số nhưng lại nhịn không được mà phát sợ.

Vốn có chút sợ sệt, hơn nữa còn bị nam sinh kia lôi kéo, mấy người cũng hoàn toàn không có ý tứ tranh đấu, thấp giọng hùng hùng hổ hổ, nói vài câu rồi cùng nhau trở lại vị trí.

Tư Vân Dịch vẫn ngồi chỗ cũ, nhớ đến cảm nhận dị thường trên đường, yên lặng nhìn nam nhân trước mắt, quơ quơ ly rượu trong tay.

Sở Quân Liệt cảm nhận được ánh mắt phía sau, cúi đầu, từng chút cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua người đằng sau, hai môi mím chặt có, lại gần trước mặt người kia, giống như chó lớn làm sai, chóp mũi lên men, hốc mắt đỏ lên, hoàn toàn không còn chút chít lạnh băng như vừa rồi.

"Em xin lỗi, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt cúi đầu thật sâu. Cậu biết vô luận cậu nói như thế nào theo dõi Tư tiên sinh chính là hành vi sai.

Tư Vân Dịch im lặng một lát, thấy những người xung quanh đang nhìn về phía Sở Quân Liệt, bình tĩnh thanh toán hai ly Bellini, sau đó đi ra khỏi quán bar.

Tư tiên sinh không để ý đến cậu.

Ngực Sở Quân Liệt khó chịu lại sợ hãi nhìn bóng dáng Tư tiên sinh, gắt gao đuổi theo.


Bình luận

Truyện đang đọc