CON RỂ VĂN NAM CHỦ XUỐNG TAY VỚI TA RỒI

"Đây, đây là tiền lương của cậu cho đợt gà vừa rồi". Chủ trang trại nuôi gà rút ra một vạn sáu, đưa cho người trẻ tuổi trước mắt.

"Cảm ơn ông chủ". Tư Bắc Hâm hai tay nhận tiền, trực tiếp cất tiền vào túi.

Một vụ gà mẹ đẻ và ấp trứng, tính ra tổng cộng hơn 50 ngày, hơn nữa còn phải bỏ thời gian dựng lều, cũng là hơn 60 ngày, tiền lương một vạn tám, tính ra một tháng cũng được 8000.

"Không đếm lại sao?" Chủ trại gà nhìn bộ dáng Tư Bắc Hâm, lộ ra tươi cười.

"Tôi tin tưởng ông mà". Tư Bắc Hâm cười, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, lấy ra một điều đưa cho ông chủ, còn giúp ông ta châm lửa.

"Tiểu tử cậu đúng là không tồi đó". Chủ trại gà ngậm thuốc lá nhìn người trẻ tuổi trước mắt.

Cậu trai này tới trại gà làm việc vài tháng, vừa cần mẫn lại ham học, mỗi giờ đều đến lều gà kiểm tra độ ấm, nửa đêm cũng đặt báo thức, chưa từng trễ nãi một lần, từ khi có hắn đến chăm sóc, tỉ lệ tử vong của đàn gà cũng giảm xuống đáng kể.

Nếu tiểu tử này không phải vì xây dựng sự nghiệp mà tới đây học hỏi thì càng tốt.

"Còn phải nhờ ông chủ nhắc nhở nhiều". Tư Bắc Hâm ngượng ngùng cười.

"Lần này bán gà con, tôi tính khoảng một vạn tám con". Chủ trại gà gõ gõ điếu thuốc trong tay, "Lần này bán gà lông trắng, một con tám tệ, ngày mai xe sẽ đến, cậu xem mà tiếp ứng cho tốt".

"Được ông chủ". Tư Bắc Hâm suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi, "Gần đây không nuôi gà mái nữa sao?"

"Giá từng loại gà cậu còn nhớ là bao nhiêu không?" Chủ trang trại giương mắt hỏi Tư Bắc Hâm.

"Nếu là mua hỗn hợp gà con cả trống và mái thì giá là 3 tệ 5 1 con". Tư Bắc Hâm nhớ rõ ràng, "Nếu tách ra, gà mái 2 tệ 5 đến 3 tệ, gà trống khoảng 4 đến 5 tệ".

"Hai ngày nay thị trường gà rất khả quan, chúng ta có thể kiếm lời gấp đôi". Chủ trang trại nhìn Tư Bắc Hâm đang tính toán, "Hôm trước tôi đi khảo sát giá gà con, giá cả đều tăng mạnh, gà mái con lên tới hơn 6 tệ, gà trống 7 tệ, cái chúng ta bán là con giống, nếu tính theo giá cả này, một con 9 tệ cũng có thể kiếm được, hiện tại mọi người đều đổ xô đi nuôi gà mái, số lượng gà mái nhiều, giá cả chắc chắn sẽ giảm, tôi nuôi gà nhiều năm như vậy, tôi cũng từng trải qua thời điểm khi mà giá gà mái thấp đến dưới ba tệ một con, lúc ấy thật sự rất khó khăn cho chủ trang trại như chúng ta".


Chủ trang trại chỉ chỉ lồng sắt, "Một vụ này chúng ta nếu nuôi gà lông trắng, gà con 8 tệ, hơn 40 ngày là có thể lấy ra từ lồng ấp, loại gà này có thể đảm bảo giá thị trường, một cân thấp nhất cũng 4 tệ, tuy rằng tiền lời ít đi nhưng cũng đỡ cực khổ".

Tư Bắc Hâm nghiêm túc lắng nghe.

"Loại gà lông trắng này, đúng thật là thích hợp bán lấy thịt, một con có thể được bốn năm cân, cũng không thiếu chỗ thu mua". Chủ trang trại đem điếu thuốc vứt xuống đất, lấy chân dẫm dẫm.

"Thời điểm lúc cậu tới đây, cậu nói với tôi rằng cậu muốn gây dựng sự nghiệp bằng con đường nuôi gà này, cậu cũng làm việc ở đây được vài tháng rồi, hẳn là cũng học hỏi được vài phần kinh nghiệm, vậy lứa gà này tôi liền giao cho cậu, chờ tới thời điểm xuất chuồng, cậu có tính phần trăm rồi đưa cho tôi là được".

"Cảm ơn ông chủ!" Tư Bắc Hâm vui vẻ gật đầu.

Lứa gà lông trắng này, Tư Bắc Hâm hạ quyết tâm, muốn cho ông chủ thấy được thành quả của chính bản thân hắn, mỗi ngày Tư Bắc Hâm đều dành ra hai giờ đồng hồ tới lều gà, thêm nhiên liệu vào lồng ấp, điều chỉnh độ ấm trong lều luôn ở mức 34 độ.

Lều gà trong trang trại gần như đều là loại tự động hóa, phía dưới lồng có máng đựng chất thải, có đường ống nước để đẩy chất thải đi, thức ăn cũng có ống dẫn riêng.

Dù vậy nhưng trong lều gà vẫn có mùi gia cầm nồng đậm, tuy rằng có hệ thống gom lại nhưng vẫn yêu cầu công nhân phải đem đi xử lý.

Tư Bắc Hâm mặc một thân đồ bảo hộ, cẩn thận lấy ra chú gà con nho nhỏ đầu tiên được ấp thành công.

Gà nhỏ ở trong tay hắn mềm mại kêu "Pi pi pi", hai mắt đen như hạt đậu nhìn ngó xung quanh, cái mỏ nhỏ màu hồng hồng, trông phấn nộn đáng yêu, móng vuốt ở không trung đảo loạn, khiến Tư Bắc Hâm nhìn mà lòng mềm thành một bãi.

Đây chính là nhóm gà con đầu tiên của hắn.

Sau khi gà con xuất lồng được mười ngày, Tư Bắc Hâm gọi người tới cùng nhau tiêm cho đàn gà, giống như vắc – xin phòng bệnh cho trẻ em, mỗi con gà đều phải tiêm, hơn nữa còn phải tiêm tới hai lần.

Lần thứ nhất tiên ở cổ, lần thứ hai ở cánh, còn phải tiêm tới tận bên trong cánh mới được. Google ?gay ?ra?g ~ Tr??Truyệ ?.?N ~


Tư Bắc Hâm ngồi trên ghế đẩu, cẩn thận nắm gà con lên, kéo cánh nó ra, tránh đi mạch máu, kim tiêm trong tay chuẩn xác đam vào vùng tam giác dưới cánh gà con.

Một vạn tám ngàn con gà con, mất tới hai ngày mới hoàn thành xong việc tiêm vắc-xin, đêm hôm đó, Tư Bắc Hâm vào lều gà kiểm tra, rất nhiều gà con vẫn chưa khôi phục lại sau khi tiêm, chúng nằm ủ rũ ở một chỗ, chỉ có số ít gà con đã khôi phục, vừa mới tiêm xong đã có thể chạy đi mổ thức ăn.

Còn một số nhỏ, Tư Bắc Hâm nhìn thi thể mấy con gà nằm cứng đờ trong lều, chịu đựng sự khó chịu trong lòng, đem mấy con gà đã ch*t từ trong lều lấy ra.

Đâu chỉ là tỉ lệ tử vong rất bình thường, Tư Bắc Hâm lại xem xét một vòng trong lều gà, cuối cùng xách ra năm sáu xác gà con đã cứng đơ, đem chúng chôn phía dưới dàn nho ở phía sau trang trại.

Ngoài nuôi gà, trang trại này còn trồng không ít nho, gà con sau khi ch*t phần lớn đều được chôn cất ở phụ cận dàn nho, năm nay dàn nho này cũng sẽ cho ra quả, chủ trang trại còn cho Tư Bắc Hâm không ít nho, những chùm nho đó mang theo mùi hương nồng đậm, vị chua ngọt cục kỳ vừa miệng.

×××××

Bởi vì cuối tuần Tư lão gia đột nhiên bị cảm mạo, Tư Vân Dịch liền hủy bỏ chuyến đi đến trại nuôi ngựa, cùng với anh chị mình thay nhau chăm sóc Tư lão gia, tận tới khi bệnh tình của ông chuyển biến tốt đẹp mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Sở Quân Liệt cũng tham gia đội ngũ chăm sóc cho Tư lão gia, Sở Quân Liệt dù sao cũng là bạn đời của gia chủ Tư gia, quản gia và người hầu tại nhà cũ đối với Sở Quân Liệt đều tỏ ra khách khí, có đôi lúc cũng sẽ hỏi ý kiến của cậu rồi mới hành động.

Sở Quân Liệt thẳng eo đi theo Tư tiên sinh chăm sóc cho Tư lão gia đến tận khi sức khỏe của ông ổn định, sau đó mới trở về thời gian biểu đi làm như lúc trước.

Một tuần sau khi Tư lão gia khỏi bệnh, Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt đến trại nuôi ngựa.

Khác với các câu lạc bộ cưỡi ngựa ở Cảng Thành, Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt di chuyển tới trại nuôi ngựa chính thức cách nhà mấy trăm km.

Còn chưa đến nơi, Sở Quân Liệt vịn cửa xe nhìn núi non và thảo nguyên bên ngoài, hai mắt thích thú mà mở to.


Lúc hai người đến nơi thời gian đã có chút muộn, vừa xuống xe, hai người đã cảm thấy sự lạnh lẽo khác hẳn so với khi còn ở Cảng Thành.

Tư Vân Dịch cũng là lần đầu tiên tới, trước tiên anh liên hệ với hướng dẫn viên, hướng dẫn viên đưa hai người đến nhà của người chăn ngựa, dọc đường đi vừa cười vừa không ngừng giới thiệu.

"Đây là trại nuôi ngựa hoàng gia có lịch sử lâu đời nhất tại Hoa Quốc, một năm trước ngựa ở đây đều do quân đội quản lý, gây giống để huấn luyện thành quân mã, sau đó chuyển cho các đơn vị, hiện tại nơi đây cũng xem như nơi danh lam thắng cảnh". Hướng dẫn viên tủm tỉm cười.

"Thật ra hai người đến có chút muộn, nếu tới sớm hơn vài tháng, phong cảnh nơi đây còn đẹp hơn nhiều, còn có tổ chức đua ngựa nữa đấy". Hướng dẫn viên đưa hai người đến một căn nhà, bảo hai người trước tiên đợi dưới lầu, còn mình thì tiến lên gõ cửa.

Sở Quân Liệt có chút tò mò, nơi này không có lấy một bóng người, các cửa hàng trên đường cũng đều đã đóng cửa, đến cả tiếng chó sủa cũng không có.

"Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt có chút khẩn trương mà dán sát vào người bên cạnh, nghiêng mặt cúi đầu, trộm ngửi lấy mùi hương từ trên người Tư tiên sinh.

"Nơi này cũng tính là một điểm du lịch theo mùa". Tư Vân Dịch ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng giải thích, "Cư dân nơi này đều di chuyển đến các khu vực xung quanh thành thị, chỉ có một số ít sẽ trở lại vào mùa xuân và mùa hè, bọn họ phần lớn đều có mục trường chăn nuôi nên ngẫu nhiên mới trở về".

"Em biết rồi, Tư tiên sinh". Khóe miệng của Sở Quân Liệt khẽ nâng lên.

Tư tiên sinh giống như đang trấn an cậu vậy.

Hai người ở dưới lầu đợi một lúc, chỉ thấy hướng dẫn viên xấu hổ đỡ một nam nhân loạng choạng đi xuống.

Nam nhân trên mặt là râu ria xồm xoàm, trên người mặc một kiện áo bông, Tư Vân Dịch từ trên người hắn ta ngửi được mùi rượu nồng đậm.

"Ngại quá". Hướng dẫn viên du lịch có chút xấu hổ giải thích với hai người, "Đây là người chăn ngựa tốt nhất ở chỗ chúng tôi, dân chăn nuôi chúng tôi đều có cái bệnh chung là thích uống rượu, thật xin lỗi hai người".

"Có thể hiểu được". Tư Vân Dịch đánh giá nam nhân kia một lát, phán đoán mức độ say rượu của hắn, "Say rượu dễ dàng phát sinh sự cố, chúng tôi có thể ở lại đây một đêm..."

"Cái gì?" Nam nhân râu ria xồm xoàm đột nhiên trợn mắt, nhìn về phía Tư Vân Dịch, lay lay hướng dẫn viên.

"Anh nói cho cái tên này, tôi năm tuổi đã biết cưỡi ngựa, mười tuổi có thể tự do vào rừng phóng ngựa, lưng ngựa chính là nhà của tôi, tôi cho dù có uống mười cân rượu, có bịt mắt tôi thì tôi cũng không bao giờ từ trên lưng ngựa ngã xuống".

"Bình tĩnh, bình tĩnh". Hướng dẫn viên vội vàng trấn an nam nhân kia, "Người ta cũng là có ý tốt, anh xem anh uống say tới mức này, cũng nên nghỉ ngơi một ngày đi".


Hướng dẫn viên nói chuyện cùng nam nhân kia xong, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, nỗ lực cười trừ, "Xin lỗi, xin lỗi, anh ấy uống say quá, chỉ là nói bừa mấy câu thôi".

"Cái gì mà nói bừa". Nam nhân kia có chút bất mãn, "Bọn họ không phải muốn cưỡi ngựa sao, có tiền không kiếm mới là đồ ngu, đi".

Tư Vân Dịch vẫn đứng ở chỗ cũ, nam nhân kia thấy bọn họ không đi theo liền hất cằm lên, "Luật pháp nói say rượu thì không thể cưỡi ngựa à?"

Tư Vân Dịch im lặng một lát, cùng Sở Quân Liệt và hướng dẫn viên cùng nhau đuổi theo.

Mấy người đi tới triền núi phía trước, nam nhân kia nói hai người đứng chờ ở đây một lát, còn hắn thì siêu siêu vẹo vẹo đi qua triền núi, một lúc sau dắt ra hai con ngựa, dẫn chúng tới trước mặt hai người.

Sở Quân Liệt nhìn hai con ngựa mặc đồ đỏ xanh trước mắt, trên đầu còn có mũ lông ngũ sắc, chớp chớp mắt nhìn về phía Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch nhìn chằm chằm vào hai con ngựa, lâm vào trầm tư.

"A Đan". Hướng dẫn viên cũng nhịn không được mà chọc chọc nam nhân, "Tôi đã nói rõ với anh không phải hai con ngựa này mà!"

"Đây chẳng phải là loại ngựa mà mấy người thành phố thích cưỡi sao?" Nam nhân vỗ vỗ yên ngựa. "Ngựa mẹ tính tình dịu dàng, hù dọa thế nào cũng không xảy ra vấn đề gì, cho dù có lấy chân đá nó hai cái nó cũng chỉ lùi về sau hai bước".

"A Đan, hai người họ đâu phải là những khách du lịch bình thường đó đâu". Hướng dẫn viên bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. "Chúng ta đã nói rõ là đem hai con ngựa tốt một chút tới rồi mà".

"Ngựa tốt của tôi đều được đưa đến mục trường rồi". Nam nhân quay đầu, "Có bản lĩnh thì bảo bọn họ tới mục trường mà cưỡi".

"Vậy chúng ta đến mục trường". Tư Vân Dịch ánh mắt bình tĩnh, "Tôi muốn cưỡi con ngựa tốt nhất của anh".

"Tốt nhất?" A Đan nhìn nam nhân đến cả ngón tay cũng lộ ra vẻ tinh xảo tuấn mỹ trước mắt, vui sướng khi thấy người gặp họa, "Nếu anh có thể ngồi trên lưng con ngựa tốt nhất của tôi 10 giây, vậy tôi sẽ không tính phí cho anh".

"Nếu có thể ngồi trên mười phút thì sao?" Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.

"Nếu có thể ở trên lưng nó 10 phút, vậy anh chính là khách nhân tôn quý nhất của tôi, tôi sẽ hiến khăn ha–đa cho anh, cũng sẽ kính anh rượu!" A Đan nói rõ từng chữ, "Nhưng nếu anh từ trên lưng ngựa ngã xuống, dù có bị thương thành như thế nào, tôi cũng sẽ mặc kệ!".


Bình luận

Truyện đang đọc