CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

Lâu Anh không muốn tin đây là những gì hắn muốn nói.

Rốt cuộc, từ khi bọn họ bắt đầu nói chuyện, hắn đã nói ngủ ngon với cô.

Khi đó, bọn họ cũng mới vừa quen biết, vẫn là quan hệ tiền bối và hậu bối, sao có thể là lời này?

Hơn nữa, "Ngủ ngon" chỉ là một từ lễ phép, anh hẳn là không nghĩ nhiều như vậy? Lâu Anh không xác định mà nghĩ.

Lâu Anh cũng không biết mình có đang tự lừa mình không, dù sao, chỉ cần anh không nói, cô coi như không biết.

Bên Hạ Thanh Xuyên, sau khi Lâu Anh cúp điện thoại, hắn đã vào lịch sử trò chuyện và tìm stylist của mình, trong số những bộ đồ anh ta đưa, hắn chọn bộ tây trang màu xanh dương*, tình cờ cùng màu với Anh Anh, miễn cưỡng tính là trang phục cặp!

*

Buổi công chiếu tiến hành rất náo nhiệt, La đạo là đạo diễn nổi tiếng trong nghề, không ít người muốn bán cho ông chút mặt mũi, một buổi công chiếu, gần như có thể so sánh với một lễ trao giải nhỏ.

Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh lần lượt xuất phát từ nhà mình đến nơi diễn ra buổi công chiếu, sau đó hai người cùng nhau tiến vào hội trường.

Lâu Anh mới vừa bước ra, đã bị trong khí lạnh đông cả người.

"Mỹ lệ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo" chính là như vậy.

Cô hận không thể lập tức vào lại trong xe, thảm đỏ này, không đi.

Tuy nhiên, cô chỉ là nghĩ thôi. Tới cũng tới rồi, nếu bởi vì quá lạnh mà tạm thời rời đi, không chừng sẽ bị mắng là kiêu ngạo.

"Quá lạnh?" Hạ Thanh Xuyên theo bản năng muốn cởi áo khoác trêи người mình khoác lên người cô, rồi lại nghĩ đến hai người còn chưa đi trêи thảm đỏ, nên phải đột ngột dừng tay đang chuẩn bị cởi cúc áo.

"Có hơi lạnh." Lâu Anh khoanh tay, muốn mượn chút hơi ấm này chống đỡ rét lạnh một chút.

"Vậy chút nữa chúng ta đi nhanh hơn."

"Được."

Hai người điều chỉnh xong, xác nhận không có một vấn đề gì, mới nắm tay bước lên thảm đỏ.

Hai người vừa bước vào, không khí đạt tới đỉnh điểm.

Nhϊế͙p͙ ảnh gia hai bên thảm đỏ liều mạng chụp ảnh, các fan cầm bảng cao giọng thét chói tai.

Tuy nhiên, hai người chỉ đơn giản vẫy tay với bọn họ, rồi rời đi không chút lưu luyến nào, có thể nói hai người là cặp bước nhanh nhất trêи thảm đỏ đêm nay.



Cũng may Hạ Thanh Xuyên vẫn bước trêи thảm đỏ, tuy rằng đêm nay hơi nhanh, còn lại không thấy có gì mới.

Sau khi bước vào trong, nhiệt độ không khí cuối cùng cũng ấm lên.

Tuy nhiên, tay của Lâu Anh vẫn lạnh lẽo như cũ, Hạ Thanh Xuyên trong lúc vô tình chạm vào, nhiệt độ như một khối băng.

Tay cô đột nhiên bị bao bọc bởi một đoàn ấm áp, Lâu Anh ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Xuyên một cách khác thường.

Hạ Thanh Xuyên nhìn qua, sắc mặt bất biến, "Tôi sưởi ấm cho em, tay em lạnh quá."

Lâu Anh cảm thấy hiện tại bọn họ chưa thân cận đến mức này, hơn nữa, cảm thấy lạ lạ, cô muốn rút tay về nhưng không nhúc nhích được.

Hạ Thanh Xuyên nắm chặt, khống chế lực vừa phải đến phạm vi cô không tránh thoát được và không làm đau cô.

"Anh buông tôi ra, sẽ bị người khác nhìn thấy." Lâu Anh nhỏ giọng nói.

"Bọn họ sẽ không ra bên ngoài nói chuyện."

Đây là nơi nào mà không ra ngoài nói chuyện? Cô rõ ràng còn không cho phép anh nắm tay cô.

"Anh......" Quả thực là đang giở trò lưu manh.

Lâu Anh trừng mắt nhìn hắn, tức giận, giống như cô bực mình.

"Em đừng bực, tôi buông ra là được." Giọng điệu sủng nịch, giống như Lâu Anh đang vô cớ gây rối.

Hắn vốn tưởng rằng mấy ngày nay hẳn là đã lay động được tâm cô gái nhỏ, không ngờ rằng hắn vẫn chút sốt ruột.

Nhìn dáng vẻ này, hắn vẫn phải cố lên!

Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất thái độ của cô cũng khác trước.

Cô gái như cô, từ trước đến nay luôn rụt rè, thật muốn quang minh chính đại* nắm tay cô, không chừng đến ngày xác nhận quan hệ.

*Quang minh chính đại: ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám. Nguồn: tratu.soha.vn

Vị trí hai người đứng kế nhau, Hạ Thanh Xuyên đang tính làm cho cô gái nhỏ vui vẻ, đột nhiên có một người cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

"Thanh Xuyên, đã lâu không gặp, anh có khỏe không?"

Lâu Anh giương mắt nhìn lên, là Sầm Ngọc Lâm.

Hôm nay cô ta mặc lễ phục màu đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo, thể hiện khí chất nữ vương, nhưng thật ra cô ta càng giống nữ chính hơn là Lâu Anh.

Lâu Anh thật ra không ngại đối phương trang điểm đẹp, chỉ là cảm thấy thái độ của đối phương khiến cô có chút không thích.



Hạ Thanh Xuyên nãy giờ vẫn đang cười nói với Lâu Anh, sắc mặt lập tức phai nhạt.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ quen thuộc của Sầm Ngọc Lâm, thái độ của Hạ Thanh Xuyên tỏ ra rất lãnh đạm.

"Sầm tiểu thư, đã lâu không thấy."

Cô ta gọi hắn là Thanh Xuyên, hắn lại gội cô ta là Sầm tiểu thư, thái độ vừa nhìn là hiểu.

Tuy nhiên, Sầm Ngọc Lâm giống như không chú ý tới sự lãnh đạm của hắn, cô ta vuốt tóc, tiếp tục nói với Hạ Thanh Xuyên: "Triệu đạo sắp chuẩn bị điện ảnh mới, ông ấy muốn mời anh, nên đã tìm tôi nhờ tôi nói với anh một tiếng, Thanh Xuyên, anh có lịch trình gì tiếp theo không?"

Lâu Anh lẳng lặng ngồi một bên nghe hai người họ nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.

Sầm Ngọc Lâm cũng quá kỳ lạ, thái độ của Hạ lão sư rất rõ ràng, cô ấy còn làm bộ như không có chuyện gì.

Còn nữa, Triệu đạo muốn mời Hạ lão sư, vì sao lại nhờ cô ấy nói?

Lâu Anh nhìn về phía Hạ Thanh Xuyên, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào, không phải tiếp theo anh quyết định quay 《 Cờ 》 sao?

"Một bộ phim truyền hình đã định rồi, sợ là không có lịch trình."

"Oh, là bộ phim truyền hình gì vậy?"

"Cái này không tiện tiết lộ." Hạ Thanh Xuyên lãnh đạm từ chối.

Trong mắt Sầm Ngọc Lâm hiện lên một tia khói mù, ngay sau đó mỉm cười, một chút cũng không ngại sự lãnh đạm của Hạ Thanh Xuyên, ngược lại vui đùa nói: "Tôi còn nghĩ rằng, dựa vào quan hệ của chúng ta, anh sẽ nói cho tôi biết!"

Sầm Ngọc Lâm cố ý nói ra câu này ái muội không rõ, muốn nói không phải cố ý, thì ai tin nỗi?

Trong lòng Lâu Anh có chút không thoải mái khó hiểu, nhưng cô vẫn duy trì biểu cảm trêи mặt, làm như không thèm để ý đến chuyện này.

Hừ, cô mới không để bụng anh ta và Sầm Ngọc Lâm quan hệ tốt không.

Hạ Thanh Xuyên liếc nhìn Lâu Anh một cái, chỉ thấy cô gái nhỏ giống như không có hứng thú với chuyện này, chống tay vui vẻ thoải mái ngồi đang xem kịch.

Trong lòng Hạ Thanh Xuyên bị nghẹn lại, nhưng không quên thái độ của mình.

"Sầm tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta không quen thuộc đến như vậy."

Sầm Ngọc Lâm thấy Hạ Thanh Xuyên không giữ thể diện cho mình, nụ cười trêи mặt cũng không duy trì được.

"Thanh Xuyên, anh thật sự không nhớ tình cảm trước đây của chúng ta sao?" Giọng điệu của Sầm Ngọc Lâm, như thể Hạ Thanh Xuyên có lỗi với cô ta.

"Ngoại trừ hợp tác, tôi không cảm thấy có tình cảm gì, Sầm tiểu thư, nếu cô cứ dây dưa không rõ, tôi đây cũng không cần giữ chút thể diện cuối cùng."

Bình luận

Truyện đang đọc