CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

Liên tục chiến đấu với các chiến trường ở ngoại cảnh, càng thêm vất vả, Lâu Anh cảm thấy đây là bộ phim khó khăn nhất mà cô từng đóng.

Cũng may, cuối cùng nó đã kết thúc rồi.

Cô không muốn sáu tháng cuối năm lại phải đóng kịch, cô muốn cho mình một kỳ nghỉ thật là dài, để bù đắp mấy tháng nay vất vả.

Nhưng mọi vất vả đều xứng đáng, đạo diễn nói, sau khi bộ phim này ra mắt thì chắc chắn có thể khiến người khác kinh diễm.

Tin tức đoàn phim《 Cờ 》 đóng máy nhanh chóng bước lên hot search, một số diễn viên chính trong bộ phim cũng thu hút sự chú ý.

Mà Lâu Anh và Hạ Thanh Xuyên đã sớm vứt bỏ hết thảy mọi chuyện để đi thư giãn, ừ, dù sao cũng có công ty quản lý, không cần bọn họ phải lo lắng.

Hai người vui vẻ ngồi trên thảm, vừa ăn trái cây vừa nhàn nhã xem phim.

Đột nhiên, Hạ Thanh Xuyên lên tiếng nói: “Ba mẹ anh biết anh đang yêu, nên muốn gặp em, em có muốn đến nhà của anh không?”

Lâu Anh ngây người, ngơ ngác nhìn anh, qua vài giây mới lấy lại sức sống, trong lời nói của cô mang theo một chút xin lỗi, “Em nên đến thăm chú và dì sớm hơn.”

Lâu Anh mím môi, đôi má hồng phồng lên, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy áy náy.

Là cô không suy nghĩ chu đáo.

Hạ Thanh Xuyên nâng chiếc cằm mềm mại của cô lên bằng hai ngón tay thon dài và cân đối, “Không sao đâu, lúc trước chúng ta phải quay phim, vốn dĩ không có thời gian, lần này cũng đúng lúc anh đang nghỉ phép và là sinh nhật của anh, nên họ mới kêu anh quay về một chuyến.”

Mấy năm trước anh rất ít khi tổ chức sinh nhật ở nhà, lúc đó quá bận, năm nay đúng lúc có thời gian, anh không muốn phụ lòng tốt của ba mẹ.

“Vậy khi nào chúng ta đi? Nếu như đi, em nên chuẩn bị quà gì? Ba mẹ anh thích cô gái như thế nào?”

Lâu Anh liên tiếp đặt câu hỏi, khiến Hạ Thanh Xuyên buồn cười.

“Anh cười cái gì, lần đầu tiên đi, đương nhiên em phải để lại ấn tượng tốt cho chú và dì, nếu họ không thích em, vậy không phải sẽ khiến anh khó xử sao!” Lâu Anh buồn bực mà trợn mắt nói, cô còn dùng nắm đấm đánh anh vài cái.

Hạ Thanh Xuyên cười rất vui vẻ, không chỉ có da thịt trên mặt đang cười, mà ý cười trong mắt cũng tràn đầy, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch lên, càng thêm giống như một nam yêu tinh quyến rũ.

Thấy cô quan tâm như vậy, thì làm sao anh không cao hứng cho được.

Lâu Anh sẽ không bị mê hoặc bởi sắc đẹp, cô cố chấp nắm lấy vạt áo trước ngực của anh, muốn anh đưa ra một câu trả lời.

Hạ Thanh Xuyên cười đủ rồi, sau đó anh ấn đầu Lâu Anh vào ngực mình, hôn lên đỉnh đầu của cô, “Không cần lo lắng, ba mẹ anh chắc chắn sẽ thích em.”

“Vì sao? Anh lại khẳng định như vậy?”

“Chỉ cần là cô gái anh thích, họ nhất định sẽ thích.” Hạ Thanh Xuyên nói rất tự tin.

Điều anh không nói với cô là hai ông bà già thấy anh vẫn chưa yêu đương, đã hai mươi mấy tuổi rồi, họ đã thử qua vài lần nhưng đều bị anh mơ hồ cho qua.

Sau đó không biết họ đã học được mấy chuyện linh tinh kia ở đâu, khẽ hỏi anh, “Thanh Xuyên, nếu con không thích con gái, thì con trai cũng được, chúng ta làm ba mẹ chỉ hy vọng con vui vẻ là được, sẽ không kỳ thị đâu.”

Hạ Thanh Xuyên nghe xong lời này, thật sự nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, anh chỉ có thể an ủi họ nói, chỉ là tạm thời anh không gặp được cô gái mình thích mà thôi, nói họ không cần quá lo lắng như vậy.

“Không được, cho dù là như vậy, em cũng không thể tay không mà ra cửa được, đây là vấn đề lễ nghĩa.” Lâu Anh ngẩng đầu lên khỏi ngực anh.

“Họ thích trà, đến lúc đó chúng ta mang theo một ít trà về là được.”

Nói như vậy, Lâu Anh cuối cùng vẫn mang thêm một ít đồ đến Hạ gia.

Hiếm khi con trai có mặt ở nhà trong ngày sinh nhật, còn đưa bạn gái về, ba Hạ và mẹ Hạ hận không thể hết sức nhiệt tình.

Nhưng họ sợ mình nhiệt tình quá mức sẽ dọa con dâu tương lai, nên họ chỉ có thể kìm chế, nhưng ánh mắt nóng bỏng kia hoàn toàn không thể bỏ được.

“Anh Anh thật xinh đẹp, còn đẹp hơn trên TV, Thanh Xuyên nhà dì may mắn lắm mới có thể tìm được một người bạn gái như cháu.” Mẹ Hạ nắm lấy tay cô, khóe mắt cười lộ ra nếp nhăn.

Lâu Anh có lẽ là có vẻ ngoài được các bà mẹ yêu thích nhất, lớn lên trắng nõn, sạch sẽ, mềm mại và ngoan ngoãn, khí chất nổi bật, tâm tư trong sáng và không ngu ngốc, thật sự là nhìn thế nào cũng thích.

Mẹ Hạ vốn cảm thấy, con trai nhà mình có thể dẫn bạn gái về, chỉ cần là người có tâm tư chính trực là được, bà không yêu cầu gì nhiều, không ngờ nó lại âm thầm tìm được một cô gái ngoan ngoãn như vậy.

Trước khi đến Lâu Anh đã xây dựng tâm lý, cô vẫn có chút không được tự nhiên khi thật sự ở chung với hai người lớn tuổi xa lạ.

Sau khi cô ngoan ngoãn gọi “Chú dì”, cô liền không biết nói gì, chỉ có thể được mẹ Hạ hỏi một câu, cô trả lời một câu.

Hạ Thanh Xuyên nhận thấy sự khó xử của cô, anh cảm thấy mẹ anh gần như đã đón chào cô, vậy nên anh đã đưa người đến phòng của mình.

Mẹ Hạ rất ân cần, nên bà đã nói mình sẽ đi nấu cơm, còn hỏi Lâu Anh thích ăn gì.

Lâu Anh sao có thể không biết xấu hổ mà đi chơi để trưởng bối làm việc đó một mình, cô nói muốn giúp đỡ.

Không đợi Hạ Thanh Xuyên nói chuyện, mẹ Hạ đã trực tiếp từ chối, “Cô gái ngoan như vậy, sợ là ở nhà cũng chưa từng nấu cơm, sao dì có thể để cháu làm được, cháu nên đi chơi đi.”

Lâu Anh vẫn đang do dự, cô thật sự chưa từng làm, nhưng Hạ Thanh Xuyên đã trực tiếp đưa cô đi.

Đây là lần đầu tiên Lâu Anh quan sát phòng của Hạ Thanh Xuyên, ấn tượng đầu tiên của cô là sạch sẽ và ngăn nắp.

Tất cả các cuốn sách đều được sắp xếp gọn gàng, còn có các loại giấy chứng nhận, bằng khen, cúp được đều sắp xếp hợp quy tắc, Lâu Anh còn nhìn thấy một số mô hình máy bay và xe tăng.

Trên giá còn có một quyển album, Lâu Anh nhìn vài lần, sau đó nhìn Hạ Thanh Xuyên.

“Muốn xem sao, nhưng đó chỉ là một vài bức ảnh hồi nhỏ của anh mà thôi.” Hạ Thanh Xuyên lấy album ra, lau sạch lớp bụi mỏng trên bìa rồi đưa cho cô

Lâu Anh gấp không chờ nổi mở nó ra, sớm nhất là anh lúc mấy tháng tuổi, mũm mĩm, trắng trẻo và mềm mại, đôi mắt màu nho rất cuốn hút.

Sau đó là lúc tập đi, mẫu giáo, tiểu học……

Người đẹp, thật sự là đẹp từ nhỏ.

Hạ Thanh Xuyên không chỉ đẹp, khí chất còn xuất chúng, so với những người bạn học đồng trang lứa còn rất ngây thơ, có cảm giác anh già trước tuổi.

Anh có lưng thẳng, thường mặc áo sơ mi hoặc áo thun, vẻ mặt đoan chính nghiêm túc.

“Khi còn nhỏ anh không thích cười, nhìn rất nghiêm túc!” Lâu Anh chỉ vào bức ảnh, ngón tay trắng nõn mềm mại như mỡ dê ngọc tốt nhất, muốn cho người ta cầm trong tay chơi đùa.

Hạ Thanh Xuyên nghĩ như vậy, liền làm theo ý mình.

“Bởi vì lúc đó anh không cảm thấy có gì đáng cười.”

“Tại sao hiện tại anh lại sẵn sàng cười?”

“Gặp phải chuyện đáng cười.”

“Là chuyện gì?”

“Em!”

Được rồi, Lâu Anh cảm thấy mình lại bị trêu chọc.

Lâu Anh không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đang nói chuyện với Hạ Thanh Xuyên, nói một hồi thành hôn, cuối cùng, anh ấy còn ném cô lên giường và đè lên trên cô.

Khi bị anh ôm, đầu cô vẫn còn choáng váng.

Trong không gian chật kín, trai đơn gái chiếc, rất dễ xảy ra chuyện gì đó, nhưng Hạ Thanh Xuyên vẫn không nhúc nhích.

Lâu Anh cảm giác rõ ràng được sự thay đổi hiện tại của anh, hình như cô đã vô tình châm lửa.

Chỉ là…… Cô thật sự chưa làm gì cả!

Nhiệt độ trong nhà rất dễ chịu, nhưng trên trán Hạ Thanh Xuyên lại toát mồ hôi như hạt đậu.

Anh đã quen với việc kiểm soát biểu hiện của mình, hiện tại tựa như đã đến cực hạn, Lâu Anh cảm nhận rất rõ được những cảm xúc bị anh ẩn giấu.

Cô không dám nhúc nhích, cô sợ chạm vào cơ bắp săn chắc của anh, sẽ gây ra hậu quả khó tưởng.

Lâu Anh đột nhiên nhớ tới chuyện ngoài ý muốn ở khách sạn lần trước, sau khi anh về phòng của mình liền không đến nữa.

Lúc đó, có phải anh cũng khó chịu như bây giờ không?

Cô không từ chối một cách dứt khoác, nhưng anh rất tự giác bảo vệ điểm mấu chốt.

Trong giới giải trí nơi mà dục vọng tràn lan, hẹn hò nửa năm mà không xảy ra chuyện gì, điều này dường như là không thể đối với người khác.

Lâu Anh nhắm chặt mắt, không dám nhìn dáng vẻ hiện tại của anh.

“Em……” Lâu Anh muốn nói gì đó, nhưng kịp nói thì, Hạ Thanh Xuyên đã cắt ngang trước một bước.

“Anh đi bình tĩnh một chút.” Nói xong, anh liền đi vào phòng tắm bên bên.

Cũng may trong phòng anh có một phòng tắm nhỏ, không đến mức phải đi đến phòng tắm lớn để gây ra nghi ngờ.

“Anh Anh, Thanh Xuyên, chuẩn bị ra ăn cơm.” Mẹ Hạ kêu ở ngoài cửa.

Sắc mặt của Lâu Anh cứng đờ, cô nhìn về phía phòng tắm, không biết khi nào anh sẽ khỏe lại.

“Chúng con sẽ đến ngay ạ!” Cô hô lên ở trước cửa, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.

Cô lại nhìn về phía cửa phòng tắm, trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột.

Đột nhiên, cánh cửa đẩy ra, thân hình của Hạ Thanh Xuyên đã lộ ra.

Anh chỉ quấn một cái khắn tắm quanh hông, ngoài ra không có vật gì khác.

Lâu Anh sửng sốt một lát, ngay sau đó lập tức xoay người che mắt lại, trong miệng còn phát ra một tiếng kinh hô.

Hạ Thanh Xuyên cười khẽ, biết cô ngại ngùng, nên không đi trêu chọc cô, anh liền mở tủ quần áo để kiếm đồ thay.

Lâu Anh nghe thấy âm thanh sột soạt bên cạnh, đoán được anh đang làm gì, mặt cô càng đỏ hơn, giống như lửa đốt, lỗ tai cũng đỏ bừng.

“Chúng ta đi ăn tối thôi, không ra ngoài lại, mẹ anh sẽ nghi ngờ.” Hạ Thanh Xuyên kéo Lâu Anh ra ngoài.

Lời nói của anh khiến Lâu Anh tức giận, đây là lỗi của ai?

Mẹ Hạ là người từng trải, nhìn thấy trên người Hạ Thanh Xuyên vẫn còn hơi nước, Lâu Anh lại đỏ bừng mặt, cho dù không biết tình hình thực tế, nhưng bà cũng có thể đoán được vài phần.

Cũng may bà lo lắng Lâu Anh có da mặt mỏng, nên không nói gì, coi như không biết.

Sau khi ăn xong, Hạ Thanh Xuyên giúp rửa chén, còn bị mẹ Hạ nhắc nhở một câu, “Đây là lần đầu tiên Anh Anh đến nhà chúng ta, con nên tém tém lại một chút, đừng bắt nạt con bé quá nhiều.”

“Mẹ, mẹ không tin tưởng con trai của mình như vậy sao?”

“Không có.”

Hạ Thanh Xuyên: “……” Quả nhiên là mẹ ruột.

Sau bữa tối, Hạ Thanh Xuyên lái xe đưa Lâu Anh về biệt thự của cô.

Mẹ Hạ thật ra muốn kêu Lâu Anh ngủ lại, nhưng cô ấy mới đến thăm lần đầu tiên, nếu như giữ người lại có vẻ không tốt lắm, hơn nữa Lâu Anh không mang quần áo để thay.

“Em có một món quà cho anh.” Giấu hết một ngày, cuối cùng Lâu Anh cũng lấy món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị ra.

Hạ Thanh Xuyên đi vào biệt thự cùng cô. Anh đến đây lần nhiều, nên anh cũng không còn coi mình là khách nữa.

Lâu Anh chạy “Cộp cộp cộp” lên lầu, chỉ trong một lát lại chạy xuống, trong tay cầm một hộp giấy vừa phải.

“Đây là cái gì?” Hạ Thanh Xuyên nhìn hình dáng này, cảm thấy có chút giống như đồ thủ công.

“Anh mở ra xem sẽ biết.” Trên mặt nàng vừa mong chờ vừa xấu hổ.

Hạ Thanh Xuyên mở nó ra theo lời cô, phát hiện trên cùng là bức ảnh của anh và cô.

Xuống phía dưới, đều là ảnh chụp của hai người, có ảnh riêng, cũng ảnh hai người chụp chung.

Những bức ảnh này trông rất quen mắt, Hạ Thanh Xuyên suy nghĩ, đó không phải là ảnh nằm trong điện thoại của hai người sao?

Nhìn kỹ, Hạ Thanh Xuyên còn phát hiện ra Lâu Anh đều ghi ngày tháng lên mỗi bức ảnh, hiển nhiên là dụng tâm sắp xếp.

“Về sau em sẽ đưa những bức ảnh của chúng ta vào thời gian, như vậy chúng ta có thể nhìn thấy chúng ta đã thay đổi từ trẻ đến già như thế nào.” Lâu Anh nói kỳ vọng này như là một điều ước.

Trái tim của Hạ Thanh Xuyên bị những lời này của cô làm cho cảm động, có những vòng tròn gợn sóng của nhịp tim này đến vòng tròn khác.

Từ trẻ đến già, thật là một cuộc sống tốt đẹp!

Cô gái nhỏ này, luôn trêu người mà không biết.

“Được, sau này chúng ta sẽ làm điều này hằng năm.” Hạ Thanh Xuyên nhìn sâu vào mắt Lâu Anh, ánh mắt anh như biển sao trời mênh mông rộng lớn, bên trong ẩn chứa tình cảm vô hạn.

Lâu Anh không che giấu niềm vui của mình, nhếch môi cười nhìn anh, gương mặt lộ ra một cặp má lúm đồng tiên nhỏ ngọt ngào.

Hạ Thanh Xuyên không cưỡng lại được sự cám dỗ, đặt chiếc hộp lên bàn trà bên cạnh và ôm cô vào lòng.

Lâu Anh ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm, ngón tay cô không tự giác nắm lấy quần áo của anh.

Hạ Thanh Xuyên hôn đến lưu luyến, hình như anh đang dùng ôn nhu để phá vỡ mọi phòng thủ của cô.

Hôn một lát, Hạ Thanh Xuyên chủ động dừng lại, anh không muốn giống như buổi sáng vậy.

Đôi mắt Lâu Anh ngập nước, môi anh đào đỏ tươi, dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn anh như người hái được*, trêu đến Hạ Thanh Xuyên thiếu chút nữa khồng cầm lòng được, anh chỉ có thể dời tầm mắt không nhìn cô nữa.

*Người hái được: có nghĩa là tôi hy vọng bạn có thể hái nhiều hơn, bởi vì nó là biểu tượng của sự khao khát. Đậu đỏ hay còn gọi là cây keo được coi là biểu tượng của tình yêu. Cũng có thể bao gồm cả tình bạn.
Ý nghĩa mở rộng là: Tôi hy vọng rằng đối phương sẽ đáp lại và chấp nhận tình yêu hoặc tình bạn của một người nhiều hơn. Nguồn: zhidao

“Anh phải đi về, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại đến.” Hạ Thanh Xuyên dựng thẳng cơ thể mềm như bông của cô, anh định đứng dậy sau khi nói xong.

Anh vừa di chuyển, lại phát hiện Lâu Anh vẫn đang kéo anh và không buông ra.

Lâu Anh rũ mi xuống, lông mi run lên, giống như một con bướm bị quấy rầy.

“Anh Anh?” Hạ Thanh Xuyên nói với giọng đè thấp, tựa như có chút khó hiểu.

Lâu Anh còn đang tham gia giao chiến giữ trời và người, cô muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể kéo anh lại không cho anh rời đi.

Hạ Thanh Xuyên chỉ kiên nhẫn nhìn cô, trong lòng có một mong đợi không rõ.

Ánh sáng ấm áp tràn ngập hai người, bầu không khí vốn đã ái muội lại tăng lên, tựa như đã không chỉ là ái muội, mà có chút dục vọng.

“Em……” Lâu Anh cuối cùng cũng lấy hết can đảm, ngước mắt lên nhìn và nói với Hạ Thanh Xuyên, “Em còn có một món quà sinh nhật khác cho anh.”

Những lời này giống như đã tiêu hao hết cam đảm của cô, nói xong cô đã thay đổi lại trạng thái đà điểu ban đầu, không dám nhìn anh nữa.

Kết hợp hành vi và lời nói của cô, Hạ Thanh Xuyên mơ hồ đoán được cái mà cô gọi là món quà sinh nhật khác là gì.

“Anh Anh, em có biết em đang làm gì không?” Hạ Thanh Xuyên không kích động giống như Lâu Anh trong tưởng tượng, ngược lại rất bình tĩnh hỏi.

Nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng mình đang dày vò như thế nào.

Lâu Anh vốn dĩ đã lấy hết can đảm để nói ra câu nói kia, nhưng Hạ Thanh Xuyên lại không đi con đường như cô nghĩ, còn hỏi cô câu hỏi như vậy, cô thẹn quá thành giận, một tay kéo cổ anh xuống và cắn vào môi anh, thì thầm một cách hung tợn “Em biết.”

Cô đã 22 tuổi, cũng không phải là một đứa trẻ, cô biết mình đang làm gì.

Ý chí yếu ớt của Hạ Thanh Xuyên đã bị sự va chạm mạnh mẽ của cô làm cho phá hủy, tình yêu và dục vọng lao vào khắp cơ thể anh giống như nước lũ vỡ đê.

“Em không có cơ hội đổi ý đâu.” Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên khóa chặt Lâu Anh, máu toàn thân sôi lên, từng cơ bắp đều căng chặt, nhưng trên tay vẫn khống chế sức lực để không khiến cô bị thương.

Bỗng nhiên, anh ôm ngang eo cô bế lên, rồi bước nhanh lên lầu.

Cũng may hôm nay Lâu Anh đã cho những người hầu trong biệt thự nghỉ, hiện tại không có ai làm phiền.

Từ dưới lầu lên phòng ngủ của Lâu Anh, chỉ mất mười mấy giây, nhưng đối với Hạ Thanh Xuyên đó lại là dày vò hiếm có, anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa.

Nhìn thấy cái giường quen thuộc, nghĩ đến chút nữa sẽ làm gì, Lâu Anh lập tức trở nên rụt rè, cơ thể cô cứng lại rất nhiều.

Tên đã trên dây, anh đã bị trêu chọc đến như vậy, Hạ Thanh Xuyên sao có thể cho phép cô bỏ chạy vào lúc này.

Anh giữ vai cô, một tay khẽ vuốt vòng eo của cô, rồi dịu dàng hôn để an ủi cô.

Rõ ràng anh đã chịu đựng đến cực điểm, nhưng anh không muốn cô phải trải qua lần đầu tiên trong thô bạo, vậy nên anh chỉ có thể cố gắng an ủi cô.

“Anh Anh, đừng sợ.” Hạ Thanh Xuyên thì thầm gọi tên cô, dịu dàng an ủi.

Lâu Anh vẫn khẩn trương, nhưng thật ra cô không sợ hãi nữa, cô chỉ là lo lắng về cơn đau.

Không biết khi nào, Hạ Thanh Xuyên cởi quần áo của hai người họ.

“Anh Anh, mở mắt ra nhìn anh.” Hạ Thanh Xuyên nửa là dụ dỗ nửa là ra lệnh.

Lâu Anh không muốn nhìn,cô vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mi run run, răng cắn chặt môi dưới, để lại một loạt dấu răng.

Nhìn dáng vẻ này của cô, giống như đang bị bắt nạt, đáng thương vô cùng, nhưng điều này lại khiến trái tim của Hạ Thanh Xuyên trở nên sôi nổi.

“Anh Anh, nhìn anh.” Lần này mạnh hơn lần trước, anh không cho phép cô có chút trốn tránh nào.

Lâu Anh có chút mơ hồ, đầu óc không tỉnh táo, nghe thấy giọng nói của anh, cuối cùng cô cũng từ từ mở mắt theo ý muốn của anh.

Cô cảm thấy người trước mắt rất xa lạ, rõ ràng anh có ngũ quan giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác với ngày thường.

Mồ hôi ướt đẫm trán anh, chạy xuống cổ; hốc mắt anh đỏ hoe, ánh mắt cực nóng.

Lâu Anh giống như bị ánh mắt của anh làm cho nóng lên, không dám đối diện với anh.

“Anh Anh, anh yêu em.” Đôi môi mỏng khẽ mở, Hạ Thanh Xuyên nói mấy từ này bằng một giọng nói cực kỳ kìm nén.

“Em…… Em cũng vậy.” Giọng nói của Lâu Anh nhỏ như muỗi kêu, nhưng đã bị Hạ Thanh Xuyên bắt được, trong màn đêm yên tĩnh.

Anh không còn bất kỳ lo lắng gì nữa, cuối cùng anh định làm theo trái tim mình.

Bình luận

Truyện đang đọc