CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

Nam chính và nữ chính ở đây, có lẽ ngay từ đầu là vì báo thù nên mới đi trên con đường này, đến sau này, trải qua nhiều chuyện như vậy, đương nhiên không có khả năng quay lại như trước.

Phía sau hắn có vô số huynh đệ vào sinh ra tử, mang theo bao nhiêu kỳ vọng của bá tánh; nàng quấy loạn mưa gió ở cung đình, đẩy vương triều suy tàn từng bước xuống vực sâu.

“Đừng khóc, đây thực sự là kết thúc tốt nhất.” Hạ Thanh Xuyên lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau một giọt nước mắt trên mặt Lâu Anh.

Lâu Anh cúi đầu xấu hổ, đỏ mặt vì sự nhạy cảm vừa rồi của mình, cô đã khóc khi xem phim của mình.

“Em có thể bị cảm động, chứng minh em đã làm nhân vật này sống.” Hạ Thanh Xuyên không trêu chọc, ngược lại hết sức an ủi, tránh cho cô gái nhỏ xấu hổ.

Lâu Anh gật đầu.

Cô đã đột nhiên cảm động trong cái chớp vừa rồi, hiện tại đã khá hơn nhiều.

“Tôi cảm thấy câu ‘bi kịch mới là kinh điển vĩnh hằng’ nói không sai, luôn phải có tiếc nuối, mới có thể khiến người ta khắc cốt ghi tâm.”

“Tôi không muốn khắc cốt ghi tâm, tôi muốn vui vẻ và hạnh phúc.” Hạ Thanh Xuyên nhìn Lâu Anh, tia sáng lóa lên trong mắt, giống như hắn chỉ đang cảm nhận, nhưng lại có ý nghĩa khác.

Lâu Anh nhìn anh một cái rồi rũ mí mắt xuống, hiện tại cô vẫn không dám dễ dàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, cô luôn cảm thấy nhìn lâu rồi sẽ bị hắn hút vào.

“Dù sao đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật, thực tế nhất định bình an hạnh phúc là điều tốt nhất!” Lâu Anh làm bộ không biết ẩn ý của hắn, nhẹ giọng phụ họa.

Hạ Thanh Xuyên nhìn cô một cái, không có tiếp tục nói.

Lúc này, sau khi ca khúc kết thúc phim vang lên, đèn trong rạp chiếu phim được bật sáng, xua tan không khí tối tăm áp lực.

Sau khi phim kết thúc, còn có chút tương tác, Lâu Anh nhanh chóng thu lại cảm xúc.

Người dẫn chương trình theo thường lệ hỏi La đạo vài câu, giống như ông cảm thấy bộ phim này thế nào, ông có hài lòng với biểu hiện của Hạ Thanh Xuyên và Lâu Anh không.

La đạo ngày thường trông ngay thẳng, dù sao ông cũng là người trong giới giải trí, mỗi câu hỏi đều trả lời trơn tru.

“Bản thân tôi rất hài lòng với tác phẩm này, nhưng mà, cuối cùng như thế nào, còn phải để cho người xem đánh giá.”

“Biểu hiện của Thanh Xuyên luôn tốt, lần này không làm tôi thất vọng, ngược lại có chút bất ngờ.”

“Anh Anh đã tiến bộ rất nhiều, biểu hiện tốt hơn tôi mong muốn.”

“Nếu có cơ hội, tôi đương nhiên hy vọng có thể hợp tác lần nữa……”

La đạo mỉm cười ôn hoà hiền hậu, ứng phó các câu hỏi của truyền thông.

Hạ Thanh Xuyên không thích tiếp nhận phỏng vấn, nhưng vẫn không tránh khỏi bị hỏi vài câu, Lâu Anh không được chú ý nhiều như hắn, nhưng cũng bị hỏi rất nhiều.

Đại khái là được nhắc trước rồi, không có ai cố ý tìm không chỗ chết, buổi công chiếu cứ như vậy kết thúc thuận lợi.

Còn có một buổi tiệc sau đó, Lâu Anh không đi, Hạ Thanh Xuyên sau khi biết cũng không đi.

Hai người tách khỏi đám người kia, đi chậm rãi trên hành lang.

Hạ Thanh Xuyên cố ý thả chậm bước chân, tốc độ bị hắn giảm đi một nửa.

“Câu hỏi khi nãy mà tôi hỏi em, em có đáp án chưa?”

Lúc này Lâu Anh mới nhớ tới khi nãy anh đã hỏi gì, biểu hiện lần này của anh khác so với lúc trước như thế nào.

Lâu Anh đảo mắt suy nghĩ trong chốc lát, không rõ nói: “Kỹ thuật diễn càng tốt, biểu hiện càng tự nhiên càng có sức cuốn hút?”

Cô thực sự không thể thấy khác biệt cụ thể ở chỗ nào, chỉ là cảm giác có chút khác biệt.

Hạ Thanh Xuyên dừng bước, yên lặng nhìn cô.

Lâu Anh cũng dừng lại, không rõ nguyên nhân mà nhìn hắn, chẳng lẽ cô quá ngu ngốc, nói không đúng?

“Còn nhớ tôi đã nói với em, tôi sẽ không nảy sinh tình cảm vì một bộ phim, tôi chỉ biết vì tình cảm mà tham gia một bộ phim.” Hạ Thanh Xuyên không thể giải thích được.

Hắn cao hơn Lâu Anh nửa cái đầu, lúc nói chuyện hắn hơi cúi người vì chăm sóc cô.

Tây trang màu xanh dương tôn lên dáng người cao và thon của hắn, hai chân rắn chắc được bao bọc dưới lớp quần tây.

Hắn không trang điểm, chỉ tỉa lông mày, ngũ quan hoàn hảo mượt mà, không cần chỉnh sửa quá nhiều, cũng đủ khiến người khác kinh diễm.

Đôi mắt lạnh lùng ngày thường, hiện giờ thâm thúy và lấp lánh, như có muôn vàn nhu tình.

Lâu Anh nghe thấy giọng nói của anh trầm thấp, ngửi thấy mùi hương nam tính đặc trưng trên người anh, nhịp tim không thể khống chế.

Từ khi hắn tỏ tình xong, cả người liền thay đổi, sự tự phụ xa cách ban đầu mất tiêu, hắn bắt đầu vừa trêu chọc vừa dỗ dành.

Cô cảm thấy, mình có khả năng thực sự không chống cự được.

“Tôi nhớ rõ.” Lâu Anh mềm mại lên tiếng.

“Bởi vì tình cảm bắt đầu xâm nhập, cho nên em mới có thể cảm thấy sức cuốn hút càng mạnh.”

Hạ Thanh Xuyên đến gần nửa bước, hắn vươn tay, thuần thục vuốt những sợi tóc quanh vành tai cô, không đi về phía sau nữa.

Lâu Anh muốn trốn, nhưng không biết nên trốn như thế nào.

Động tác của hắn nhẹ nhàng lại cẩn thận, giống như đang đối xử với một bảo vật quý hiếm, sau khi vuốt tóc cho cô xong, hắn mới tiếp tục nói: “Lúc mới xuất đạo, tôi cũng từng đóng phim thần tượng, nhưng diễn không tốt.”

Lâu Anh nghe thấy lời này, cũng nhớ đến tác phẩm lúc hắn mới xuất đạo, quả thật không được tốt lắm.

Điều này không phải là nói kỹ thuật diễn của hắn xấu hổ, mà là không có cảm giác ngọt ngào của CP giữa những người đang yêu, cho dù hắn biểu diễn không có vấn đề, nhưng chỉ là không có hormone hơi thở.

“Tôi cũng nhận ra được vấn đề này sau đó, khi đó tôi nghĩ kỹ thuật diễn của mình không tốt, nên tôi đã luyện tập rất nhiều, nhưng cuối cùng kết quả cực nhỏ.” Hạ Thanh Xuyên lắc đầu cười.

Ngay cả trong giai đoạn dễ dàng nhất của tuổi mới lớn, hắn cũng chưa từng thích ai, căn bản không thể hiểu tình yêu là như thế nào, vậy cho nên hắn đã bị hạn chế khi biểu diễn.

*Spoil chương sau: Chương 44: Đừng nhúc nhích

Có ai đó đỡ được ai đó rồi muốn ôm con người ta không muốn buông:)))

Bình luận

Truyện đang đọc