CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

“Vì vậy, sau đó, tôi bắt đầu cố ý tránh những kịch bản có quá nhiều tuyến tình cảm.”

“Trước khi đồng ý tham gia《 Họa Quốc 》, tôi đã do dự, 《 Họa Quốc 》 không có nhiều tuyến tình cảm, nếu diễn tốt có thể khiến bộ phim thêu hoa trên gấm*, còn nếu như diễn không tốt, thì cũng không ảnh hưởng lớn, cuối cùng, tôi quyết định khiêu chiến.”

*Có lẽ là làm cho phim đặc sắc hoặc nổi bật hơn

“Tôi rất may mắn vì lúc trước đã đưa ra quyết định này, nếu không thì tôi đã không gặp được em sớm như vậy.”

“Lúc đóng phim với em, tôi rõ ràng cảm nhân được sự thay đổi của mình, cảm xúc không hề thể hiện ra, tôi thực sự đạt được sự đầu tư về mặt tình cảm.”

“Nếu không phải vì trong lòng thích, tôi có thể vẫn không thể đột phá.”

Tay của Hạ Thanh Xuyên, không biết từ lúc nào đã đặt ở trên vai Lâu Anh, cô nghe hắn nói, cũng không thèm để ý.

Thực sự là như vậy sao?

Hạ Thanh Xuyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, trên khuôn mặt trắng nõn thanh nhã như lan có chút đỏ bừng, yết kết lăn lộn lên xuống.

Hắn hơi cúi người, khoảng cách càng ngày càng gần.

Cô không có phản kháng, hắn càng lúc càng muốn làm theo trái tim mình.

Khoảng khắc hắn sắp sửa chạm vào cô, Lâu Anh đột nhiên tỉnh táo, vội vàng nghiêng người xuống, nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ dẫm lên váy thiếu chút nữa té ngã.

Hạ Thanh Xuyên tay mắt lanh lẹ kịp thời ôm lấy eo cô, trên tay dùng sức đem người ôm vào lòng.

Lâu Anh vẫn chưa hoàn hồn, cô thở hai hơi dài, lúc này mới coi như hoàn hồn.

Có nhạc đệm nhỏ này, ái muội vừa rồi đã bớt đi không ít.

Tuy nhiên, Lâu Anh cảm giác được anh đang ôm mình, tựa như không có ý định buông ra, nhịn không được giãy giụa, muốn thoát khỏi trong lòng ngực của anh, không ngờ anh ngược lại còn ôm chặt hơn.

Lâu Anh vẫn muốn giãy giụa, nhưng một giọng nói trầm thấp và khàn khàn truyền đến từ trên đầu cô, “Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của Hạ Thanh Xuyên, xen lẫn giữa trầm thấp có vài phần nhẫn nhịn.

Lâu Anh lúc đầu không nghĩ nhiều về điều này, qua vài giây cô mới nhận ra điều gì.

Hạ Thanh Xuyên đã chịu đựng rất lâu, đột nhiên ôm lấy sự mềm mại của cô vào lòng, giữa mũi toàn là hương thơm trên người cô, nhất thời thỏa mãn không khống chế được dục vọng.

Hắn nên buông cô ra, nhưng cơ thể hắn đã sớm phản ứng thành thật, gắt gao ôm cô trong lòng ngực không muốn người rời đi.

Lâu Anh hiện tại ngoài ngượng ngùng còn xấu hổ và không biết làm sao, nhưng kỳ lạ là cô không có cảm thấy bị xúc phạm hay tức giận.

Bọn họ còn chưa nhìn thẳng để xác định quan hệ, nếu theo suy nghĩ trước đây của cô, ngay khi anh ôm mình thì cô sẽ đá người ta ra rồi, sao có thể cho phép mình bị “Xúc phạm” như vậy.

Lâu Anh dần nhận ra được, cô cũng thực sự thích anh, nếu không, sao cô có thể cho phép anh làm những động tác khác người như vậy với mình.

Hai người lặng im một lát, cuối cùng Hạ Thanh Xuyên cũng buông cô ra.

“Anh Anh, rất xin lỗi, tôi không phải cố ý……”

“Không được nói nữa.” Không đợi anh nói xong, Lâu Anh đã nũng nịu nói.

Hạ Thanh Xuyên vốn định xin lỗi, những động tác thân mật như nắm tay, xoa bóp mặt, sờ đầu không được coi là chiếm tiện nghi, hắn rất nguyện ý vì mình mà mưu cầu phúc lợi, nhưng hành động vừa rồi, đã vượt qua giới hạn, hắn quả thật có chút xúc phạm.

Lâu Anh đỏ mặt đi nhanh về phía trước, không muốn để ý đến hắn nữa.

Hạ Thanh Xuyên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, ngăn nụ cười bên môi lại và đuổi theo.

Cô gái nhỏ không hề tức giận.

Hành lang không dài, Lâu Anh hai ba bước là đến cửa.

Trong hội trường có máy sưởi, cô không có cảm giác nhiều, vừa ra đến cửa đã cảm thấy lạnh thấu xương lần nữa.

Hạ Thanh Xuyên định cởi áo khoác của mình phủ thêm cho cô, còn chưa kịp làm, thì đã thấy cô gái nhỏ đi đến vãi đỗ xe, nghiêng người nói với hắn câu “Tạm biệt Hạ lão sư”,  sau đó chạy chậm đến trước mặt xe bảo mẫu của cô.

Lam Lam nhìn thấy cô lập tức mở cửa xe, để sưởi ấm cho Lâu Anh.

Hạ Thanh Xuyên cởi nút trên tay áo, lắc đầu bật cười. Cô gái nhỏ chắc còn khó xử, cho nên mới chạy nhanh như vậy.

Hạ Thanh Xuyên không đuổi theo, chỉ đứng ở cửa vẫy tay với cô, và cũng nói “Tạm biệt.”

Lâu Anh nhìn anh, rồi đóng cửa xe mà không chút do dự.

Mãi cho đến khi xe của cô biến mất khỏi tầm nhìn, Hạ Thanh Xuyên mới lấy di động ra gửi tin nhắn cho Hứa Dương kêu cậu ta chạy xe đến.

Trên đường trở về, Hứa Dương chú ý thấy tâm trạng của hắn rất tốt, nhịn không được hỏi: “Anh Xuyên, hôm nay anh trông rất vui vẻ!” Cả người tản ra một hơi thở “Ông đây rất vui vẻ”.

Hạ Thanh Xuyên không có ý muốn che giấu, nhàn nhạt trả lời “Ừ.”

Hứa Dương vốn dĩ cho rằng hắn sẽ nói gì đó, không ngờ hắn chỉ trả lời một câu như không “Ừ”.

“Anh Xuyên, anh có gặp chuyện gì vui không, kể cho em nghe một chút đi!” Hứa Dương tiếp tục truy vấn.

“Nghiêm túc lái xe, đừng có nhiều chuyện.” Hạ Thanh Xuyên tàn nhẫn từ chối lòng hiếu kỳ của cậu ta.

Trái tim cháy bỏng của Hứa Dương cứ như vậy bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh thấu tim.

Tuy nhiên, dù anh Xuyên không nói, nhưng cậu cũng đoán được một chút.

“Anh Xuyên, có phải anh có được trái tim của Anh Anh rồi không?”

Cậu ta đi theo bên cạnh anh Xuyên mấy năm, dù có đoạt giải thưởng cũng không thấy anh vui vẻ như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là liên quen đến Lâu Anh.

Mấy tháng nay, cậu ta đi theo bên cạnh Xuyên, nhưng cậu ta có thể thấy rõ anh ấy quan tâm đến cô gái nhỏ nhà người ta như thế nào.

Có thể làm cây vạn tuế nở hoa, thật đúng là không dễ dàng.

Hứa Dương cười có vài phần đáng khinh, còn may Hạ Thanh Xuyên không nhìn thấy cậu ta ở phía trước, nếu không nhất định sẽ cho hắn một cái nhìn ghét bỏ.

“Anh Anh là để cậu gọi?”

Bình luận

Truyện đang đọc