CÔNG CHÚA NHỎ CỦA ẢNH ĐẾ

Edit: Tiểu Ngư

“Cô gái ngốc, em là người duy nhất.” Hạ Thanh Xuyên ôm Lâu Anh vào lòng, ôm cô thật chặt.

Sống nhiều năm như vậy, anh cũng gặp được một cô gái nhỏ có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Câu nói này của Hạ Thanh Xuyên khiến Lâu Anh bớt chua xót hơn một chút, nhưng anh chưa nói tại sao mình lại thấy quen thuộc như vậy.

Hạ Thanh Xuyên biết cô đang nghĩ gì bằng cách nhìn vào đôi mắt của cô, không đợi cô mở miệng anh đã nói: “Anh chưa từng hôn người khác, nhưng anh đã mô phỏng điều này rất nhiều lần trong đầu, và nữ chính là em.”

Lời nói của anh, rõ ràng là giải thích, nhưng nửa câu sau, rõ ràng là đang trêu chọc cô.

Thật là, hình như sau khi mở miệng, anh càng bớt không đứng đắn hơn, mỗi một động tác mỗi một câu dường như đều phải trêu chọc cô, trêu cô một chút mới được.

Lâu Anh luôn bị anh chọc ghẹo như vậy, nắm đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ đập vào trước ngực anh, “Có phải anh hay cố ý thấy em như vậy mới vui đúng không?”

Cố ý để cô hiểu lầm, cố ý làm cô ghen.

Tuy nhiên, những gì anh nói thật sự khiến cô rất hạnh phúc, ai lại không hy vọng người mình thích chỉ thích mình đúng không?

Tuy nói quá khứ đã qua, nhưng trái tim cô rất nhỏ, tức nhiên hy vọng hai bên chỉ có đối phương mà thôi.

Hạ Thanh Xuyên nắm tay cô mỉm cười, xem ra cô ấy có lẽ là không hiểu ẩn ý khác trong câu anh vừa nói.

Những gì anh nói mô phỏng trong đầu, thật ra là ở trong mơ……

Nhưng hiện tại không phải là lúc nên nói cho cô gái nhỏ nghe điều này.

“Chúng ta ra ngoài đi, người bên trong sắp ra rồi.” Hạ Thanh Xuyên đeo lại khẩu trang cho cô một lần nữa, rồi đem tay cô đút vào trong túi của mình.

“Em muốn ăn cái gì?” Anh hỏi.

Lâu Anh cũng không biết, cô không kén ăn, nhưng cô thường ăn ở nhà, nếu ở bên ngoài, cô chỉ thường đi đến vài nơi cô hay đi.

“Hạ lão sư có muốn đi không?”

Hạ Thanh Xuyên nghe thấy cách xưng hô của cô, trong lòng không dễ chịu, “Tại sao lại gọi anh là Hạ lão sư?” Anh cảm thấy giống như mình đang dụ dỗ học trò của mình.

À, mặc dù khi ở cùng với cô gái nhỏ, anh có dùng chút tâm cơ, nhưng cô gái nhỏ không phải là học trò của anh.

Lâu Anh giật mình, “Nếu không gọi là Hạ lão sư thì gọi là gì?”

Cô bối rối thắc mắc, thật sự không biết ngoài “Hạ lão sư” còn có thể gọi là gì.

Hạ Thanh Xuyên? Thanh Xuyên? Nó đều rất kì lạ.

Hạ Thanh Xuyên đột nhiên dừng bước chân, cúi người thì thầm gì đó vào tai cô.

Lâu Anh quay mặt qua chỗ khác, giận dỗi hờn dỗi, “Không muốn.”

Hạ Thanh Xuyên thật sự không muốn cô gọi mình như vậy lúc này, chỉ là rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô gái nhỏ.

Da cô ấy trắng, đặc biệt dễ nhận thấy một chút đỏ.

Chỉ cần tưởng tượng đến những thay đổi hiện tại của cô đều là do mình, Hạ Thanh Xuyên có cảm giác thành tựu không thể tả.

“Tiểu Anh Đào là nhũ danh của em?” Hạ Thanh Xuyên đột nhiên nhớ tới Hoa Hoa lúc nãy đã gọi cô như vậy.

Lâu Anh cảm thấy, Hoa Hoa nhất định là cố ý trả thù, vụ cô nói nhũ danh của cô ấy cho Hạ lão sư, nên cô ấy cũng cố ý nói ra nhũ danh của cô.

Kể từ khi học tiểu học người nhà cô đã không gọi cô không như vậy nữa, nhiều nhất chính là mấy người bạn lâu lâu sẽ gọi cô như vậy khi chơi cùng nhau, sau cùng cô cảm thấy xấu hổ khi bị người khác gọi nhũ danh dù cô đã lớn như vậy.

Lúc này bị Hạ Thanh Xuyên hỏi, Lâu Anh luôn không thích nói dối nói, nên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, “Anh có cảm thấy quá trẻ con không.”

Vậy đi, cô cũng cảm thấy rất ấu trĩ.

Cô lấy tên này, bởi vì mẹ cô rất thích hoa anh đào, đúng lúc thầy bói nói cô thiếu mộc, nên lấy tên là Lâu Anh, làm nhũ danh cho cô.

Nghe họ kể lại, vì hồi nhỏ cô thích anh đào, cảm thấy trái cây hồng hồng rất đẹp mắt, vì vậy nên mới có nhũ danh này.

Khi đó, người lớn đều chọc cô như vậy, cứ gọi “Tiểu Anh Đào Tiểu Anh Đào”, cô còn nhỏ nên cảm thấy không có gì, sau này bắt đầu hiểu chuyện, cô cảm thấy mình đã lớn rồi không thể gọi nhũ danh nữa, vì vậy cô đã đưa ra kháng nghị với người nhà, về sau muốn mọi người gọi cô là “Lâu Anh”.

Trải qua một thời gian dài đấu tranh, cuối cùng không có người ngoài nào biết tên này của cô, nhưng hiện tại, bị Hạ lão sư biết, Lâu Anh cảm thấy thẹn tâm không nhịn được trào ra.

“Không có, nó rất đáng yêu, rất hợp với em.” Rất giống nhau đều thơm ngọt và đỏ, không nhịn được gợi lên cảm giác thèm ăn của anh.

Hạ Thanh Xuyên thật lòng khen ngợi, nghĩ đến dáng vẻ của cô khi còn nhỏ, nhất định rất đáng yêu.

“Anh không được phép nói cho người khác biết.” Lâu Anh đang ở trong vạt áo của anh, chớp đôi mắt nhìn anh.

“Anh bảo đảm sẽ không nói cho người khác biết.” Hạ Thanh Xuyên cười đồng ý. Anh cũng không muốn để người khác biết nhiều thêm về cô, chỉ cần một mình anh biết là được.

Kế đó, hai người ra khỏi Hằng Thế, Hạ Thanh Xuyên đưa Lâu Anh đến một nhà hàng tư nhân.

Chủ nhà hàng này hiển nhiên là rất quen với anh, nghe nói anh đến thì ra chào hỏi, nhìn thấy Lâu Anh, liền nở một nụ cười trên mặt, “Đây là bạn gái của anh?”

Lâu Anh đang đeo khẩu trang, anh ta không nhận ra người, nhưng cử chỉ của hai người đã nói lên tất cả.

Hạ Thanh Xuyên gật đầu, cười nói “Đúng vậy”.

Ba từ “Bạn gái*” thực sự lấy lòng được anh, hiện tại anh cuối cùng có thể nói với người khác một cách quang minh chính đại, rằng Lâu Anh là bạn gái của Hạ Thanh Xuyên.

*Nguyên văn: 女朋友 vậy nên tác giả mới nói 3 từ.

“Cô gái nhỏ, cô rất tốt, thật sự có thể bắt lấy cây vạn tuế Thanh Xuyên này.”

Lâu Anh bị anh ta trêu chọc có chút đỏ mặt, nhìn Hạ Thanh Xuyên.

Bình luận

Truyện đang đọc