Sau ngày đầu tiên chịu đựng được thuốc, mấy ngày sau thuận lợi hơn nhiều, các thái y không ngừng tăng thêm lượng thanh chi, Quý Thính cũng không giống lần đầu tiên uống thuốc nữa.
Bởi vì cơ thể kháng lại thanh chi bao nhiêu năm rồi nên bệnh của nàng không khỏi nhanh giống người bình thường, mặc dù Thân Đồ Xuyên giảm bớt lượng thuốc hết mức có thể, muốn dừng thuốc cùng lúc với nàng nhưng vẫn khỏi trước nàng năm, sáu ngày.
Dù cho lần này Quý Thính không vừa ý nhưng nàng không thể lo nổi phiền phức của Thân Đồ Xuyên, vì nàng còn bận dỗ mấy người Mục Dự Chi. Không sai, sau khi tinh thần nàng càng ngày càng tốt lên, cuối cùng cũng nhận ra ba vị đại ca đó đang giận nàng, kể cả áo bông nhỏ Phù Vân thân thiết với nàng nhất cũng lạnh nhạt với nàng, làm thế nào cũng không chịu cho chút mặt mũi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...Nếu không vì sợ bọn họ lo lắng, sao ta lại đi bỏ thuốc trong rượu chứ, rõ ràng là suy nghĩ cho bọn họ mà, bọn họ lại trách ta.” Sau khi thất bại bắt chuyện với Phù Vân một lần nữa, Quý Thính hầm hừ tìm Thân Đồ Xuyên oán giận.
Thân Đồ Xuyên không nặng không nhẹ liếc nhìn nàng: “Mấy câu này điện hạ phải nói với bọn họ mới đúng, nói với ta làm gì, ta cũng đâu giúp được điện hạ.”
“Đương nhiên ngươi giúp được.” Quý Thính vội nói: “Ngày ấy chỉ có một mình ngươi không uống rượu, bọn họ còn tưởng rằng ta cố ý giữ lại một mình ngươi, vì thế bây giờ mới tức giận như thế, ngươi đi giải thích với bọn họ là thật ra ta đối xử bình đẳng, không thiên vị ai hết.”
Nàng nghĩ một lúc lâu, cảm thấy vấn đề ở chỗ Thân Đồ Xuyên, nếu tất cả mọi người đều hôn mê thì có lẽ trong lòng bọn họ sẽ cân bằng hơn một chút, nhưng Thân Đồ Xuyên ở bên nàng cả một đêm, bọn họ không vui cũng phải thôi.
Bây giờ chỉ nhờ Thân Đồ Xuyên giải thích giúp nàng.
Thân Đồ Xuyên im lặng chốc lát rồi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt ngập tràn mong đợi của Quý Thính, nghiêm túc trả lời: “Ta không đi.”
“...Tại sao?” Quý Thính cạn lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên cầm tách trà lên nhấp một hớp, ung dung nói: “Bởi vì từ khi bọn họ không để ý tới nàng, nàng nói chuyện với ta nhiều hơn, ta thích dáng vẻ lải nhải của nàng.”
“Ngươi mới lải nhải!” Quý Thính hung tợn dọa dẫm: “Đừng nói nhảm, mau đi giải thích giúp ta đi, nếu không ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”
“Điện hạ định không khách sáo với ta thế nào?” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính muốn nói ra mấy hình phạt hù dọa hắn nhưng nghĩ lại thì hắn không phải người dễ bị dọa sợ, nàng nghĩ chỗ lát rồi nói: “Ta chuyển ra ngoài, không ở với ngươi nữa.”
Quả nhiên, câu nói này có tác dụng hơn bất cứ dọa dẫm nào, Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý với nàng. Quý Thính hài lòng nhìn hắn, tự cảm thấy lần này ăn chắc rồi.
Bữa tối hôm đó, người ở phủ trưởng công chúa tụ tập ở nhà ăn lần thứ hai. Trong nhà ăn vô cùng yên tĩnh, Phù Vân bình thường ồn ào nhất cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm.
Quý Thính nhìn người này rồi nhìn người kia, ho một tiếng nói với Phù Vân: “Phù Vân, gắp cho ta một miếng bí đỏ cạnh tay ngươi đi, ta không với tới.”
Phù Vân nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn gắp cho nàng một miếng bí đỏ, sau đó tự ăn cơm của mình, không có ý nói chuyện với nàng. Khóe miệng Quý Thính giật một cái, nhìn Thân Đồ Xuyên xin trợ giúp nhưng Thân Đồ Xuyên chỉ điềm tĩnh ăn tối, không có ý định mở miệng.
Quý Thính cắn răng đá hắn dưới mặt bàn nhưng hắn không hề dao động, làm như không có chuyện gì xảy ra. Quý Thính tức điên, chân càng dùng sức hơn, đạp nhiều hơn, Chử Yến ngồi bên cạnh Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc nhìn nàng: “Điện hạ, người đá ta làm gì?”
“....Đâu có, ta không hề nhúc nhích.” Quý Thính mở mắt nói mò.
Chử Yến im lặng trong nháy mắt, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Quý Thính hung hăng lườm Thân Đồ Xuyên một cái, lúc này Thân Đồ Xuyên mới lên tiếng: “Xin lỗi, ta không cẩn thận đá vào ngươi.”
“Ta đã nói rồi mà, rõ ràng là ta chẳng nhúc nhích.” Quý Thính vội nói.
Chử Yến không còn gì để nói, nhìn nàng một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bầu không khí trong nhà ăn lại im lặng như trước, Quý Thính yên lặng nhìn Thân Đồ Xuyên, cơm cũng không chịu ăn. Thân Đồ Xuyên bỗng im lặng thoáng chốc rồi nói: “Ta muốn nói một chuyện với mọi người.”
Mục Dự Chi và mấy người khác dừng đũa nhìn hắn, lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Cái ngày điện hạ uống thuốc lần đầu tiên, ta nhận ra điều không đúng mới không uống rượu của điện hạ, vì thế mới đi theo điện hạ đến khu nhà trống kịp thời, không phải điện hạ cố ý không bỏ thuốc ta.”
“Không sai, không sai, lúc đó ta bỏ cả thuốc vào trong bình, không phải cố ý nhắm vào các ngươi đâu.” Quý Thính vội nói.
Nàng nói xong thì nhìn Mục Dự Chi với vẻ mong chờ, chờ hắn ta đáp lại. Nàng đã nhìn ra rồi, mặc dù hai đồ chó Chử Yến và Phù Vân cũng giận nhưng dù sao cũng dễ giải quyết, tiền đề là giải quyết người nào đó làm gương cho bọn họ trước.
Người làm tấm gương nào đó: “Ồ.”
“....Chỉ ồ?” Quý Thính cười gượng.
Mục Dự Chi giương mắt nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng nói: “Điện hạ là chủ nhân, muốn làm gì thì làm cái đó, cần gì phải giải thích với đám nô tài bọn ta.”
Quý Thính: “...”
Nàng lại nhìn Thân Đồ Xuyên xin giúp đỡ, Thân Đồ Xuyên bất đắc gì nhìn nàng, tỏ ý mình cũng có lòng nhưng không giúp được gì. Quý Thính tiếp tục dùng bữa trong tâm trạng phiền muộn, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Một bữa tối kết thúc trong sự im lặng, Quý Thính thở dài rồi lại thở ngắn trở về chỗ ở, buồn bực ngồi đờ người trên giường. Thân Đồ Xuyên bưng chén thuốc đi vào thì thấy nàng nhăn mày thì dừng lại chốc lát rồi nói: “Điện hạ, uống thuốc đi.”
“Ngươi đừng nói chuyện với ta.” Quý Thính không vui.
Thân Đồ Xuyên đặt thuốc trước mặt nàng: “Bọn họ không để ý tới nàng đâu phải lỗi của ta, nàng trút giận gì với ta chứ.”
“Nghĩ ta không biết sao? Đêm nay ta ra hiệu với ngươi nhiều lần như thế, ngươi toàn giả vở không biết, nếu không phải do ta đá sai người thì có phải ngươi định giả chết mãi không hả?” Quý Thính càng nghĩ thì càng khó chịu.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên: “Ta chỉ cảm thấy lúc Thính nhi sốt ruột thế này cũng rất thú vị, vì thế ta muốn trêu nàng, sẽ không bỏ mặc nàng thật đâu.”
“Ta sốt ruột như thế rồi mà ngươi còn tâm trạng trêu chọc ta?” Quý Thính nhìn hắn bằng vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Thân Đồ Xuyên cảm thấy nếu bây giờ mình gật đầu thì có lẽ nàng sẽ đạp mình ra ngoài mất, vì thế cân nhắc một lúc, quyết định chuyển dời sự chú ý của nàng: “Thính nhi có từng nghĩ bọn họ giận nàng không phải vì chén nước của nàng không công bằng, mà là vì lúc nàng gặp nguy hiểm lại không để bọn họ ở bên cạnh nàng?”
“Đương nhiên ta từng nghĩ đến cái này, nhưng mọi việc đâu thể làm lại, cho dù ta biết sai rồi thì có thể làm được gì?” Quả nhiên Quý Thính đã chuyển rời sự chú ý, khổ não chống cằm nói: “Dỗ cũng dỗ rồi, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, nhưng bọn họ vẫn cứ lạnh nhạt với ta, ta thực sự không biết nên làm thế nào.”
Thân Đồ Xuyên ngồi xuống cạnh nàng, đưa chén thuốc lên bên môi nàng: “Điện hạ uống thuốc trước đã rồi nghỉ cách giải quyết tiếp.”
“Thuốc... Đúng rồi, đã thế ta không uống thuốc nữa cho bọn họ lo lắng, có khi sẽ để ý đến ta.” Quý Thính đập tay một cái, cuối cùng cũng có biện pháp.
Thân Đồ Xuyên híp mắt lại: “Nàng dám?”
Nụ cười trên mặt Quý Thính cứng đờ lại, sau đó ủ rũ cúi đầu nói: “Vậy ta phải làm gì? Giả bệnh? Nhưng nếu bị bọn họ phát hiện, nói không chừng càng không để ý đến ta.”
“Ta đi khuyên bọn họ vậy.” Thân Đồ Xuyên than một tiếng: “Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng uống thuốc trước đã.” Nếu hắn mà không giúp thì chưa biết chừng nha đầu này nghĩ ra cách gì giày vò bản thân.
“...Ngươi đảm bảo bọn họ sẽ nghe lời người?” Quý Thính cạn lời.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đáp: “ Sẽ nghe thôi.”
Quý Thính tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không còn biện pháp tốt hơn, đành phải ngoan ngoãn uống thuốc dưới ánh mắt chăm chú của hắn, sau đó vô tội nhìn hắn đi ra ngoài.
Thân Đồ Xuyên trực tiếp đi tìm Mục Dự Chi, Mục Dự Chi đang ngồi ở sân, nhìn thấy hắn đi tới thì hỏi luôn: “Ngươi đến thuyết phục hộ điện hạ?”
“Đúng.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Mục Dự Chi rũ mắt xuống: “Không cần, tôi đợi tâm trạng ổn định lại sẽ hòa hợp lại với điện hạ.” Nỗi hoảng hốt và đau buồn sau khi hôn mê tỉnh lại vào hôm ấy, hắn ta phải dùng chút thời gian mới có thể xóa bỏ.
“Đáng tiếc chưa chờ ngươi ổn định tâm tình xong, nàng đã định không uống thuốc nữa ép ngươi làm hòa rồi.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
Mục Dự Chi nghe vậy thì nhíu mày: “Sao nàng ấy lại không hiểu chuyện vậy chứ?”
“Ngươi đi theo nàng ấy cũng mấy năm rồi, nàng ấy có hiểu chuyện hay không thì trong lòng ngươi rõ nhất, ta không quan tâm ngươi nghĩ thế nào, tóm lại là mau làm hòa đi, bây giờ nàng ấy vẫn còn bệnh, đừng khiến nàng ấy lo nghĩ về mối quan hệ giữa các ngươi.” Thân Đồ Xuyên nói ngắn gọn dứt khoát, hoàn toàn không giống như đến đây để khuyên giải.
Mục Dự Chi lạnh nhạt nhìn hắn: “Nếu hôm ấy ngươi cũng bị thuốc làm hôn mê, không thể ở bên nàng ấy qua một đêm khó khăn nhất, bây giờ ngươi vẫn bình tĩnh nói chuyện như thế này được sao?”
“Ta sẽ không phạm sai lầm này.” Thân Đồ Xuyên thẳng thắn trả lời.
Mục Dự Chi bỗng trầm ngâm.
“Khi đó nàng ấy ốm bệnh mê man cả ngày, đi mấy bước cũng khó khăn, nhưng lại cố ý mời rượu, thấy rõ đầy rẫy sơ hở, nhưng các ngươi vẫn trúng kế, đó là do các ngươi không làm tròn chức trách, có tư cách gì trách điện hạ?” Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào hắn ta với ánh mắt thâm trầm.
Mục Dự Chi nhìn hắn: “Ta chưa từng trách điện hạ.”
“Ta biết, ngươi đang trách chính mình, vì thế không dám đối diện với điện hạ, nhưng ngươi không nên vì sự áy náy của bản thân mà khiến điện hạ lo lắng không yên.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt: “Điện hạ vẫn đang bệnh, ngày mai đi nhận sai với nàng ấy đi, sau này không cần nhắc lại việc này nữa.”
Thân Đồ Xuyên nói xong, không cho Mục Dự Chi cơ hội mở miệng, trực tiếp quay người đi mất, tiếp tục đi dạy dỗ Chử Yến và Phù Vân một trận, đến mức mắt hai người ấy đều đỏ hoe, lúc ấy hắn mới đi về viện chính.
Hắn trở lại phòng ngủ, Quý Thính vội vàng ra đón: “Sao rồi, bọn họ chịu tha thứ cho ta không/”
“Ừ, ngày mai sẽ xin lỗi nàng.” Thân Đồ Xuyên vỗ về.
Quý Thính hơi sựng lại: “Sao lại phải xin lỗi ta?” Rõ ràng người làm sai là nàng mới đúng chứ?
Thân Đồ Xuyên cong môi: “Hại nàng suy nghĩ lung tung nhiều ngày như vậy, đương nhiên bọn họ phải xin lỗi.”
“Có thể làm hòa là được rồi, không cần xin lỗi.” Quý Thính nói xong thì sắc mặt dịu hơn nhiều.
Thân Đồ Xuyên mỉm cười nhìn nàng: “Lần này có thể yên tâm ngủ ngon rồi chứ?”
“Ừm.” Quý Thính gật đầu, không nhịn được cười ngốc một tiếng.
Nàng cứ luôn nghĩ đến chuyện làm hòa, sáng sớm hôm sau trời chưa sáng đã dậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp mấy thái y đang đánh thái cực quyền, hai bên gặp nhau thì tán gẫu mấy câu.
“Khí sắc điện hạ tốt hơn rồi, chắc chỉ dăm ba ngày nữa, triệu chứng bệnh sẽ hoàn toàn hết.” Thái y lớn tuổi nhất cười nói.
Quý Thính mỉm cười: “Nhờ thái y cứu chữa cẩn thận, bổn cung mới có thể tiếp tục sống.”
“Đã lâu rồi vi thần chưa bắt mạch cho điện hạ, bây giờ đúng lúc không có việc gì, chi bằng để thần bắt mạch cho điện hạ?” Thái y hỏi.
Quý Thính suy nghĩ một lát, cảm thấy có lẽ bây giờ đám Phù Vân còn chưa dậy, dù sao cũng rảnh, vì thế đồng ý luôn. Hai người đến ngồi xuống bàn đá ở sân, nàng vươn tay ra với thái y.
Thái y đặt đầu ngón tay giữa lên cổ tay nàng, chốc lát sau lông mày hơi cau lại. Vốn dĩ Quý Thính chỉ rảnh rỗi không có việc gì làm với để thái y bắt mạch, lúc này thấy vẻ mặt ông ấy không đúng lắm, lập tức căng thẳng: “Sao vậy, có gì không ổn sao?”
“Điện hạ...” Thái y lo lắng nhìn nàng: “Mạch đập của điện hạ vững vàng mạnh mẽ, cơ thể khỏe mạnh, nhưng mà...”
“Nhưng cái gì, cứ nói đừng ngại.” Quý Thính nhíu mày.
Thái y mím môi: “Chuyện liên quan đến việc quan trọng, vi thần cũng có khả năng bắt sai, chi bằng mời các thái y khác xem thử.” Ông ấy nói xong thì đứng lên gọi mấy thái y khác lên lần lượt bắt mạch cho nàng.
Quý Thính nhìn sắc mặt bọn họ càng ngày càng nghiêm nghị, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác như đang chơi trống lẫy, đợi bọn họ chẩn mạch xong thì lập tức hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Đánh bạo hỏi điện hạ một câu, mấy ngày nay kỳ kinh nguyệt còn đều đặn không?” Thái y hỏi.
Quý Thính hơi sững sờ: “Từ lúc đến Giao Huyền vẫn luôn không đều, đáng lẽ mấy ngày đầu bị nhiễm bệnh phải đến rồi nhưng không biết tại sao đến bây giờ vẫn chưa đến.”
“Nếu chúng thần bắt mạch không sai, lần này điện hạ đến Giao Huyền vốn đã thiếu sự chăm sóc, lại thêm bị dịch bệnh tổn hại đến cơ thể, trong cơ thể tích tụ khí lạnh, có vẻ chỉ là kỳ kinh nguyệt không đều, nhưng thật ra... Thật ra là tổn hại đến nền tảng, có lẽ duyên con cái đời này mỏng manh.” Thái y thở dài nói.
Quý Thính im lặng một lát: “Duyên con cái mỏng là bổn cung không thể sinh con sao?”
“Không thể nói là tuyệt đối nhưng cơ bản thì có thể kết luận như vậy.” Thái y nói xong thì quỳ xuống trước mặt nàng: “Vi thần vô dụng, xin điện hạ thứ tội.”
“Chúng thần vô dụng, xin điện hạ thứ tội.”
Các thái y vừa nãy còn đánh thái cực quyền với nhau đồng loạt quỳ xuống, lúc Thân Đồ Xuyên đi ra, thấy cảnh này thì dừng bước.
Quý Thính vô cùng điềm tĩnh nói: “Ngoại trừ không thể có con thì có ảnh hưởng gì khác tới cơ thể không?”
“Thưa điện hạ, vi thần kê đơn thuốc để điện hạ điều dưỡng mấy tháng, ngoại trừ không thể sinh con thì còn lại không có vấn đề gì.” Thái y trả lời.
Quý Thính đáp một tiếng, đang định mở miệng nói tiếp thì khóe mắt nhìn thấy Thân Đồ Xuyên ở cửa viện, dừng một lát mới nói với các thái y đang quỳ: “Bổn cung biết rồi, các vị về trước đi.”
“Vâng.”
Quý Thính nhìn theo các thái y đi khỏi rồi ngẩng đầu lên nhìn Thân Đồ Xuyên: “Đã nghe thấy chưa? Ta không thể sinh con.”
Mắt Thân Đồ Xuyên hơi chuyển động, sau đó đi tới trước mặt nàng, chưa mở miệng an ủi đã nghe nàng thở dài: “Ta cũng không phải người không nói lý lẽ, hay là thế này, đợi trở về kinh đô, ta cho ngươi nạp thiếp, nói thế nào cũng phải để ngươi lưu lại đời sau cho Thân Đồ gia.”
“Nàng mà nói mấy lời linh tinh đó nữa, có tin ta khiến nàng ba ngày không xuống được giường không?” An ủi gì đó bay hết, Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc đe dọa nàng.
Quý Thính không nhịn được mỉm cười: “Chỉ đùa thôi mà, nghiêm túc vậy sao?”
Thân Đồ Xuyên lạnh lùng liếc nàng một cái sau đó nắm chặt tay nàng: “Vốn dĩ ta cũng không định để nàng sinh con, bây giờ nàng có thể sống sót, với ta mà nói đã là điều tốt nhất rồi.”
Đáy mắt Quý Thính đong đầy ý cười: “Ừm, ta cũng thấy vậy.” Nàng là nử tử được tiên hoàng và Chu lão tướng quân dạy dỗ, từ nhỏ đã không có suy nghĩ nhất định phải thành thân sinh con như các nử tử bình thường, làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho nàng chứ không phải là điều nàng nên làm, nếu một ngày nào đó đổi ý, đột nhiên thích trẻ con, đến lúc đó sinh một đứa cũng không muộn.
Đến giờ thì còn sống được đã rất tốt rồi.
“Thế này cũng tốt.” Nàng nghĩ một lát rồi nói: “Ít nhất sau này một lần ân ái, không cần uống canh dưỡng sinh dở tệ đó nữa.”
“Ban ngày mà nói chuyện ân ái, không biết xấu hổ hả?” Thân Đồ Xuyên nhéo mũi nàng.
Quý Thính sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không muốn sao?”
Thân Đồ Xuyên bỗng im bặt mất một lúc: “Không phải muốn đi tìm đám Mục Dự Chi sao?”
“...Đúng rồi, quên mất chuyện này.” Quý Thính vỗ trán một cái định đi.
Thân Đồ Xuyên trực tiếp bế nàng lên: “Bây giờ mới nhớ ra, muộn rồi.” Hắn nói dứt lời, mặt không cảm xúc bế nàng về phòng ngủ.