CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Quý Thính tới tìm Mục Dự Chi, lặp lại một lần nữa lí do thoái thác với Chu lão tướng quân lúc trước, nói đến mức miệng cũng khát khô, liền bưng chén trà ngon đã để nguội trên bàn lên, trực tiếp uống một hơi cạn sạch. Nàng uống xong, vừa mới buông chén xuống, Mục Dự Chi lập tức thêm cho nàng một chén khác, đặt hơi cách xa nàng một chút, để nguội.
 
“Ta đối với tên Thân Đồ Xuyên kia đã không còn tình yêu nam nữ, nhưng hắn đối với ta vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên ta nhất định phải giả vờ có dáng vẻ đấy, ngươi đã hiểu vì sao ta ngày ngày đi tìm hắn chưa?” Quý Thính nghiêm túc hỏi.
 
Mục Dự Chi như có điều suy nghĩ nhìn nàng: “Hiểu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính thở phào một hơi, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy Mục Dự Chi chậm rãi nói: “Điện hạ, hai ba tháng không gặp, người thực sự đã lớn lên không ít, ngay cả lời nói dối như thế này mà cũng có thể nói với ta.”
 
Quý Thính suýt chút nữa thì nghẹn chết: “... Ai lại nói lời bịa đặt với ngươi làm gì chứ?”
 
“Ta không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng tin rằng điện hạ sẽ xử lý thỏa đáng, nếu như có chuyện gì cần đến ta thì cứ nêu ra, ta chắc chắn sẽ toàn lực trợ giúp điện hạ.” Mục Dự Chi ung dung quét mắt nhìn qua nàng một cái: “Về phần Thân Đồ Xuyên, ta khuyên điện hạ vẫn phải giết chết cái ý niệm này đi.”
 
Quý Thính chán nản: “Sao ngươi lại cố chấp như vậy chứ... Được rồi, ngươi nói sẽ toàn lực giúp ta, là thật chứ?”
 
“Thật.”
 
Quý Thính chăm chú nhìn hắn ta: “Ta thiếu tiền, ngươi muốn giúp không?”
 
“Điện hạ.” Mục Dự Chi mỉm cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính bất mãn lẩm bẩm một câu ‘ta biết rồi’, liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi bực tức rời đi.
 
Phù Vân vẫn luôn canh giữ ở cửa biệt viện của Mục Dự Chi, thấy nàng đi ra thì vội vàng chào đón: “Điện hạ, thế nào rồi?”
 
“Không trả tiền.” Quý Thính xụ mặt.
 
Phù Vân buông tiếng thở dài: “Ta cũng biết Mục ca ca không phải người dễ dàng thay đổi chủ ý, à đúng rồi, vừa rồi tú bà của Phong Nguyệt Lâu tới đây.”
 
“Tú bà? Nàng ta tới để làm cái gì?” Quý Thính nhíu mày.
 
Phù Vân trả lời: “Nàng ta đến mời điện hạ qua đó nhưng ta đã đuổi người đi rồi.”
 
“Vì sao nàng ta phải đến mời ta?” Quý Thính khó hiểu.
 
Phù Vân cười cười: “Điện hạ ra tay hào phóng, lại có quyền thế vô cùng, nàng ta muốn nịnh bợ cũng là chuyện bình thường.”
 
Quý Thính nghe vậy thì cũng không hỏi nữa, bực mình tản bộ trong phủ, vô tình đi tới chỗ đám người hạ nhân ở trong tiểu viện. Lúc này bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ, không ít người đã đi ngủ, đây chính là thời điểm nhàn hạ nhất, mấy nha hoàn bà đỡ ngủ muộn túm tụm lại cùng một chỗ, xem mấy đứa nhỏ chơi trò buôn bán.

 
Khi Quý Thính đi tới, đám người giật nảy mình, đang định đứng dậy hành lễ thì nàng lập tức ra hiệu cho tất cả bọn họ ngồi xuống. Bọn nhỏ trong đình viện đang chơi đùa ầm ĩ, thấy nàng tới thì liền vui sướng chào hỏi: “Điện hạ!”
 
“Không biết lớn nhỏ, con phải quỳ xuống hành lễ.” Mẫu thân của đứa bé kia trách mắng.
 
Quý Thính mới vừa rồi còn có chút bực mình, nay tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, nàng mỉm cười ngăn lại: “Thôi, để bọn chúng chơi đi.” Nói xong, nàng lập tức đi sang một bên, Phù Vân vội vàng mang ghế ra để nàng ngồi xuống.
 
Nàng thích thú quan sát bọn nhỏ cầm tảng đá giả làm bạc, làm như có thật mua bán hoa quả điểm tâm, còn thỉnh thoảng mở miệng nhắc nhở cái kia bán đắt, cần phải giảm giá cái kia, trong viện cực kì êm dịu. Chỉ là trường hợp nhiều trẻ con thì luôn luôn không thể khống chế được, một đứa trẻ tương đối béo như búp bê, sau khi đã tiêu hết các tảng đá, đột nhiên đoạt lấy tảng đá của một đứa bé gầy gò khác, đứa bé gầy gò nhỏ nhất lập tức khóc lớn.
 
Mấy bà đỡ vội vàng kéo bọn chúng ra, Quý Thính dở khóc dở cười cũng tiến đến xem xét, đang muốn mở miệng khuyên nhủ mấy câu thì ai mà ngờ được, đứa nhóc béo như búp bê cũng khóc lên, dáng vẻ tủi thân lại đáng thương kêu la: “Ta không hề bắt nạt hắn! Ta đang chơi trò chơi mà!”
 
“Nếu là chơi trò chơi, ngươi không có đá thì nên tự mình đi hái chút hoa mà bán kiếm tiền, vì sao lại muốn cướp của hắn?” Quý Thính mỉm cười hỏi.
 
Búp bê béo bĩu môi: “Ta là thổ phỉ, thổ phỉ đương nhiên sẽ muốn đi cướp rồi.”
 
Quý Thính bị đáp án của nó làm nghẹn họng mất một lúc, Phù Vân bên cạnh cũng cười hì hì. Sau khi kịp phản ứng lại thì Quý Thính cũng muốn cười, nhưng trong đầu nàng lại lóe lên một tia sáng thần kỳ, đột nhiên nghĩ đến chuyện cũ trước kia, trong nháy mắt sắc mặt của nàng liền trầm xuống.
 
“Điện hạ, làm sao vậy?” Phù Vân luôn luôn là người đầu tiên nhận ra cảm xúc của nàng.
 
Quý Thính nhếch khóe môi, nói với y: “Ta về phòng, ngươi đi gọi Chử Yến đến gặp ta.”
 
“Vâng.” Phù Vân không hỏi nguyên nhân, liền trực tiếp rời đi.
 
Quý Thính trầm mặc nhìn bóng lưng Phù Vân dần biến mất, lúc này mới đi về  phòng, sau khi về phòng ngồi xuống, thần sắc trên mặt hiện lên một tia ảo não. Nàng đã may mắn sống lại một đời, vậy mà đối với sự việc quan trọng như vậy lại quên không còn một mảnh, tính toán thời gian, mắt thấy đã sắp tới lúc rồi.
 
Kiếp trước, Gia Thành năm thứ nhất, ngày mười chín tháng năm, hai vợ chồng Thân Đồ lão thừa tướng trong lúc đi đày thì gặp lưu phỉ, vì bảo vệ phu nhân mà Thân Đồ lão thừa tướng chết dưới đao của lưu phỉ, Thân Đồ phu nhân đau lòng, cũng theo đó mà đi. Bọn họ ra đi khi nhà Thân Đồ còn chưa được sửa lại án xử sai, chỉ vội vàng bị vùi lấp, tin người chết sau hai năm khi Quý Văn đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế rồi mới được truyền ra ngoài, sau đó một thế hệ quan lại liêm khiết vì nước vì dân, cứ như vậy cũng không còn nữa.
 
Thân Đồ lão thừa tướng đã là bậc nguyên lão bước qua hai triều, công lao đối với triều Lẫm cũng không thua kém gì Chu lão tướng quân. Nếu không phải vì biết rõ cho dù mình có tìm ra chứng cứ sửa lại án xử sai, Quý Văn cũng sẽ vì uy tín của y mà sống chết cũng không thừa nhận thì lúc trước, khi nàng sống lại đã lập tức sửa lại án xử sai vì Thân Đồ lão thừa tướng rồi.
 
Mặc dù không thể vì ông ấy sửa lại án xử sai, nhưng bảo vệ hai vợ chồng bọn họ bình an vẫn là chuyện có thể, Quý Thính quyết định sẽ làm, liền chờ Chử Yến lại đây.
 
Chử Yến rất nhanh đã đến, vừa nhìn thấy nàng thì lập tức hỏi hỏi: “Điện hạ tìm thần có chuyện gì sao?”
 
“Bản cung muốn ngươi đi làm một chuyện.” Quý Thính ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta.
 
Chử Yến ôm đao, cúi đầu: “Mời điện hạ phân phó.”
 
“Ngươi mang theo một tên trợ thủ đắc lực, đi tới thành Ngọc Quan một chuyến, bắt buộc phải tới đó trước ngày mười chín tháng năm, sau đó từ một nơi bí mật gần đó theo dõi vợ chồng Thân Đồ Sơn, nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm thì lập tức ra tay cứu giúp.” Nói xong, Quý Thính ngừng lại một chút, cố ý bổ sung thêm một câu: “Nhớ kỹ, ngày mười chín tháng năm ấy, phải theo dõi một tấc cũng không được rời, không được có mảy may sơ suất nào.”
 

Chử Yến nghe thấy Quý Thính muốn mình tới bảo vệ Thân Đồ Sơn, không khỏi mấp máy môi, nhất thời cũng không đáp lời.
 
“Chử Yến, đây là mệnh lệnh.” Quý Thính thản nhiên nói.
 
Chử Yến ngừng lại một chút, cuối cùng quỳ một chân trên mặt đất: “Rõ!”
 
“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, ngày mai ngươi xuất phát đi, việc này không cần phải nói cho bất kỳ ai.” Nói xong, giọng Quý Thính chậm lại: “Thành Ngọc Quan rất nhiều thổ phỉ, là khu vực loạn lạc, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận, đợi qua ngày mười chín tháng năm thì lập tức trở về, nhưng nhớ rõ, phải để lại một vài người âm thầm bảo vệ vợ chồng Thân Đồ.”
 
“Vâng, điện hạ.”
 
Nói xong, hắn ta lập tức quay người rời đi, Quý Thính nhìn bóng lưng không cao hứng lắm của hắn ta, yếu ớt buông tiếng thở dài. Chuyện này vừa truyền ra, chỉ sợ mọi người lại càng nhận định mình đối với Thân Đồ Xuyên là nhớ mãi không quên, đến lúc đó mà giải thích, chỉ sợ lại càng thêm phiền phức.
 
Nghĩ đến những chuyện này, Quý Thính lại càng đau đầu, cau mày trở về phòng ngủ.
 
Trước đó, nàng muốn tới Phong Nguyệt Lâu lúc màn đêm đã buông, bây giờ ban đêm lại càng thêm muộn, trong phủ đệ lớn như vậy nhưng cũng có rất ít người qua lại. Nàng vác cơn buồn ngủ nặng nề trở lại phòng ngủ, nha hoàn canh giữ ở cửa mở cửa cho nàng, vừa định đi vào theo thì nàng liền khoát tay áo.
 
“Không cần hầu hạ.” Quý Thính nói xong, liền trực tiếp đóng cửa lại.
 
Nàng tiện tay cởi bỏ y phục, chiếc áo ngoài nặng nề trượt xuống, nàng tùy ý để xiêm y giá trị ngàn vàng rơi trên mặt đất, đôi mắt híp lại một nửa, nàng đi tới trước bàn trang điểm, ngồi đối diện chiếc gương đồng bắt đầu gỡ châu báu trên búi tóc, vốn cho rằng đó là chuyện dễ dàng, nhưng mà nàng đã đánh giá cao năng lực của mình, mái tóc vốn nghe lời trong tay nha hoàn, đến tay nàng rất nhanh lại trở nên phản nghịch.
 
Quý Thính đối phó với một chiếc trâm cài tóc đã một lúc lâu, cánh tay nâng lên đã mỏi nhừ nhưng vẫn không thể tháo ra được, nàng hít sâu một hơi, níu lấy chiếc trâm cài tóc muốn kéo thẳng xuống, nhưng bàn tay còn chưa dùng sức, cổ tay liền bị ai đó nắm lấy.
 
“Đau.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.
 
Quý Thính giật mình, lập tức quay đầu nhìn về người đứng phía sau: “Tại sao ngươi lại ở đây?!”
 
“Điện hạ không đi tìm ta, nên tất nhiên ta phải đến tìm điện hạ rồi.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên sâu thẳm nhìn nàng.
 
Môi Quý Thính giật giật, đôi mắt vô thức quét về phía cửa.
 
“Thị vệ của phủ trưởng công chúa có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Thân Đồ, điện hạ tốt nhất vẫn là không nên hao phí tâm tư.” Thân Đồ Xuyên nói.
 
Suy nghĩ bị hắn phá vỡ, Quý Thính cũng không buồn bực, chỉ nhíu mày nhìn về phía hắn: “Ngươi đến để ám sát bản cung?”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng trong chốc lát: “Không phải.”
 

“Vậy sẽ làm tổn thương bản cung?” Quý Thính lại hỏi.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên có phần dịu dàng: “Sẽ không.”
 
Đã biết rõ tính cách quân tử của Thân Đồ Xuyên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Quý Thính nghe được câu cam đoan này của hắn thì lập tức yên tâm, trong nháy mắt đã từ con thỏ nhỏ dè dặt hóa thân thành trưởng công chúa cao quý.
 
“Hạt trân châu trên chiếc trâm cài quấn vào sợi tóc, cho nên mới không gỡ được, có thể để Thân Đồ thử một lần không?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Quý Thính ngừng lại một chút, đôi mắt hoài nghi híp lại: “Ngươi uống nhầm thuốc à?” Lại còn muốn gỡ chiếc trâm cài đầu cho nàng, không phải hắn chán ghét nàng đến mức liếc mắt một cái liền cảm thấy khó chịu sao?
 
Thân Đồ Xuyên cũng không giải thích nhiều, trực tiếp tiến lên một bước, chạm vào trâm cài ngọc trai của nàng, Quý Thính theo bản năng muốn tránh, nhưng lại nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận tóc sẽ đứt.”
 
Quý Thính khựng lại trong chớp mắt, cũng không chịu lộ vẻ rụt rè, lập tức căng người ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Thân Đồ Xuyên trong gương đồng, cẩn thận gỡ trâm cài đầu của nàng xuống.
 
... Chẳng nhẽ triều Lẫm sắp diệt vong, sao đêm nay hắn lại khác thường như vậy?
 
Thân Đồ Xuyên làm như không biết trong lòng Quý Thính đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ chăm chú giúp nàng tháo những châu báu ngọc ngà rườm rà xuống, hắn trước kia hiển nhiên là cũng chưa bao giờ làm loại chuyện như thế này, động tác hết sức không quen, nhưng cử chỉ nhẹ nhàng cẩn thận, cũng không làm đau nàng. Đồ trang sức tháo ra càng ngày càng nhiều, Quý Thính lại càng thêm nhẹ nhõm, nhưng ngược lại, trên đầu mũi hắn lại xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
 
Ban đầu, Quý Thính còn nhìn hắn với vẻ mặt kì lạ, nhưng bởi vì hắn làm quá chậm, cuối cùng nàng trực tiếp tê cứng người, ngồi trước gương tiếp tục buồn ngủ.
 
“Điện hạ, ổn rồi.” Không biết qua bao lâu, Thân Đồ Xuyên mới nhắc nhở.
 
Quý Thính bỗng nhiên tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi trực tiếp tiến đến trước bàn ngồi xuống, làm bộ người ngủ gà ngủ gật vừa rồi không phải nàng: “Vì sao ngươi lại lẻn vào phủ đệ của bản cung?”
 
“Vì điện hạ.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Quý Thính nhíu mày: “Vì bản cung?”
 
“Thân Đồ muốn đến hỏi điện hạ một chút, vì sao hôm nay điện hạ lại không tới Phong Nguyệt Lâu.” Thân Đồ Xuyên nói ra mục đích của chuyến đi này.
 
Quý Thính ngừng lại một chút: “Ngươi đến chính là vì chuyện này?”
 
“Đúng.”
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nàng vốn là muốn tìm một lý do nào đó để qua loa cho xong chuyện, nhưng bây giờ lại nghĩ nên ăn ngay nói thật: “Dự Chi không cho phép bản cung đi.”
 
Nghe được cái tên quen thuộc, ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi trầm xuống: “Mục Dự Chi không cho diện hạ đi, điện hạ cũng sẽ không đi? Nếu như ta nhớ không lầm, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là nam nhân được sủng ái mà thôi, có tư cách gì mà quản điện hạ?”
 
“Hắn không có tư cách, chẳng lẽ ngươi có?” Quý Thính lười biếng liếc hắn một cái: “Việc nhà của bản cung, Thân Đồ công tử đừng nên nhúng vào.”
 
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên theo lời nói của nàng càng lúc càng lạnh, cuối cùng quanh người giống như đều tỏa ra khí lạnh, hắn kiềm chế một lát rồi mới chậm rãi nói: “Nhưng nếu điện hạ không đi, nỗi khổ tâm vài ngày trước đó chẳng phải đã uổng phí rồi sao?”
 
Quý Thính ngừng lại một chút, nhíu mày nhìn về phía hắn.
 
“Lời đồn đại lần này trong kinh đô là do điện hạ cố ý phóng túng mới thành như thế, vất vả lắm mới có kết quả như vậy, điện hạ cứ từ bỏ như vậy cũng được sao?” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh hỏi.

 
Đôi mắt có chút lạnh lùng của Quý Thính đối diện với hắn, sau một lúc lâu thì cười nhạo một tiếng: “Ngươi vậy mà cũng thông minh đấy.”
 
“Điện hạ từ bỏ được sao?” Thân Đồ Xuyên ép hỏi.
 
Quý Thính trầm mặc. Nói thật, thực sự là không nỡ, nàng còn trông cậy vào lần này để có thể hoàn toàn tẩy sạch những lời khích bác phong lưu lúc trước, hiện tại đã vất vả thành công được một nửa, nếu từ bỏ như vậy, thực sự là đáng tiếc.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn vẻ mặt của nàng, ngắm nhìn bộ dạng không có ngọc trai làm nền lại càng thêm lay động lòng người của nàng, một lúc sau hầu kết bỗng hơi nhúc nhích: “Điện hạ có chuyện gì khó xử sao?”
 
Quý Thính quét mắt nhìn hắn một cái, ngạo mạn nói: “Nếu bản cung nói không có bạc, ngươi có tin không?”
 
Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút, nhất thời không nói gì.
 
Quý Thính híp mắt, đột nhiên xích lại gần hắn đầy ác ý: “Thân Đồ công tử, nữ phiếu ngươi lại lên giá tiền, bản cung hiện giờ không có bạc, đi đến Phong Nguyệt Lâu như thế nào?”
 
Thân Đồ Xuyên nhìn thấy đôi môi đỏ của nàng đột nhiên xích lại gần, đáy mắt hiện lên một tia kiềm chế, thẳng thắng chờ Quý Thính ngồi trở lại, bả vai mới có phần buông lỏng: “Ta có.”
 
“Hả?” Quý Thính không nghe rõ.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta cho người bạc, cho người đi nữ phiếu... Ta.” Thời điểm nói xong chữ cuối cùng, đôi tai của hắn dần dần đỏ lên.
 
Quý Thính sững sờ nhìn hắn, cảm giác bất bình thường kia càng ngày lại càng tăng thêm, nàng xùy khẽ một tiếng: “Vì sao lại phải làm như vậy? Ngươi biết rõ, bản cung càng đi tìm ngươi, lời đồn đại trong kinh đô lại càng không ngưng, đối với ngươi mà nói cũng chẳng có lợi gì.”
 
Nàng càng là trung tâm đáng thương của lời đồn đại, mọi người sẽ càng cảm thấy hắn lạnh lùng, nàng không tin Thân Đồ Xuyên không hiểu điều này.
 
“Có.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Quý Thính nhướng mày: “Ồ?”
 
Thân Đồ Xuyên cụp mắt, đôi tai đỏ bừng và vẻ mặt bình tĩnh của hắn dường như không phải đến từ cùng một người: “Điện hạ có thể đến, đó đã là điều tốt nhất rồi.”
 
Quý Thính sững sờ, sự bất thường tận đáy lòng lại càng tăng lên đến cực đại.
 
Thân Đồ Xuyên đã đi lâu rồi, nàng vẫn ngồi yên trước bàn, tới tận khi ánh đèn dập tắt mới hoàn hồn lại. Quý Thính mấp máy môi, trực tiếp đi ra ngoài.
 
“Gọi Chử Yến tới.” Nàng thản nhiên nói xong, lập tức ngồi xuống trong nội viện.
 
Trời đêm đầu hạ lạnh lẽo như nước, dù có khoác y phục trên người cũng vẫn hơi lạnh, khi Chử Yến vội vàng đến nơi, tay của nàng đã lạnh như băng.
 
“Điện hạ, gọi thần có chuyện gì?” Chử Yến nghiêm túc hỏi.
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta, sau một lát mới lãnh đạm nói: “Bản cung có một chuyện không rõ, cần ngươi kiểm chứng thay bản cung.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc