CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Một nhà ba người cùng ngồi trên xe ngựa đi tới phủ trưởng công chúa, Quý Thính chơi với A Giản một lúc, khi trên mặt vừa lộ ra một chút mệt mỏi,Thân Đồ Xuyên liền vươn tay ra đón lấy đứa nhỏ.
 
“Con muốn nương.” A Giản không hài lòng.
 
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên vẫn không có bất cứ thay đổi nào mà nhìn hắn, A Giản cũng nhìn hắn một lát: "... Chào phụ thân."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính vui vẻ cười khúc khích: "Đứa nhỏ này cả ngày chẳng khác nào ăn phải gan hùm mật gấu, ở trước mặt chàng sao có thể nghe lời như vậy được?”
 
“Ta là phụ thân của hắn, cho nên hắn đương nhiên muốn nghe lời ta.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh trả lời.
 
Quý Thính chậc một tiếng rồi lại bổ sung thêm: "Ta còn là nương của hắn, thấy hắn cũng đâu có nghe lời ta như vậy."
 
“Nếu sau này hắn dám chọc giận nàng, cứ nói cho ta biết, ta sẽ dạy cho hắn một bài học.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
 
Quý Thính mỉm cười đồng ý, Tiểu A Giản hết nhìn cái này rồi lại xem cái kia, không hiểu gì cũng ngây ngô cười theo, bản thân hoàn toàn không biết sau này tương lai của mình lại chẳng khác nào trong nước sôi lửa bỏng.
 
Một nhà ba người trò chuyện một lúc, sau đó liền nói tới chuyện Quý Văn bị trúng gió, Quý Thính chậm rãi lên tiếng: "Cũng chưa từng có hoàng đế nào mồm miệng méo xệch đi như vậy cả, đoán không chừng mấy ngày nữa nhất định sẽ có triều thần tấu trạng, đám người tôn thất kia đoán không chừng đã sớm đứng ngồi không yên."
 
“Nàng tính toán cho ta cùng A Giản một danh phận?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “Danh phận của chàng tạm thời ta không thể cho, còn A Giản… Cứ để cho đám vương tôn quý tộc kia nhảy lên nhảy xuống giết mộ chút thời gian, thay A Giản che chắn lửa giận của Quý Văn, sau đó mới công bố thân phận của hắn."
 
“Còn ta thì sao?” Thân Đồ Xuyên không hài lòng nói.

 
Quý Thính nhướng mi liếc hắn một cái: "Gấp cái gì, dù sao ta cũng đã có nhi tử bên cạnh, người trong thiên hạ nhất định sẽ bàn tán, cũng sẽ có kẻ ác ý, nói không chừng còn nghi ngờ huyết thống hoàng thất của A Giản, đến lúc đó chàng vì hai lần trốn tránh, đương nhiên bọn họ cũng sẽ hiểu được A Giản là con của ai."
 
Lúc trước hai người cùng diễn chia ly, nếu hiện tại đột nhiên hòa hảo, tất nhiên sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, không bằng dựa vào chuyện đứa nhỏ xuất hiện, sau đó bọn họ sẽ truyền tai mấy câu chuyện dễ nghe, thuận theo đó xoa dịu quan hệ.
 
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng khi nghĩ tới sau này sẽ có người hoài nghi thân thận của A Giản, nàng nhịn không được mà buông tiếng thở dài: "Đều là do ta giấu thân thế của A Giản quá tốt, hiện giờ tìm được nhân chứng chính xác bên ngoài phủ công chúa, chỉ có đại phu lúc trước khám chữa bệnh cho ta, mà đại phu kia cũng đã nhận định ta không sinh được đứa nhỏ này... "
 
Nàng dừng lại một chút, nhìn xuống khuôn mặt bầu bĩnh của A Giản, thậm chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đứa nhỏ này không giống ngươi cũng không giống ta, nếu thật sự có người nói ta đang âm mưu tranh đoạt ngôi vị, đoán chừng sẽ nói ta tìm một đứa trẻ nói dối là con mình, ta cũng không có lý nào để cãi lại."
 
Nàng không sợ có người dám ra tay với A Giản, Quý Văn đã chết, phụ thân của A Giản lại là văn thần đứng đầu, còn mẫu thân là trưởng công chúa đương chiều, trong tay nắm giữa hổ phù,  đương nhiên không ai có lá gan dám ám toán A Giản… Chỉ là nếu như đối phương có lòng riêng, ngoài miệng không nói, nàng thật sự khó mà phòng bị.
 
“Hậu cung đều do ta và nàng khống chế, ai dám nói ba thành bốn?” Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng trấn an: “Cho dù kẻ khác có nhắm tới, ta cũng sẽ không để hắn bước vào phủ trưởng công chúa của nàng."
 
"Nếu đứa nhỏ này bình thường giống chúng ta thì tốt rồi, lời đồn tự nó biến mất,” Quý Thính thở dài một tiếng, không kìm được nhéo khuôn mặt có da có thịt của A Giản: "Không đến nỗi nào."
 
A Giản ngây ngô cười, nghe không hiểu những lời mà nàng đang nói.
 
Đúng như dự đoán của Quý Thính, kể từ khi tin tức về việc Quý Văn trúng gió được truyền ra, các quý phi, mấy đứa nhỏ nhà vương tôn quý tộc đứng ngồi không yên, không ngừng mượn sức lấy lòng tần phi trong hậu cung, hòng để đứa nhỏ nhà mình lên làm thái tử.
 
Nhiều người cũng đến thử thăm dò suy nghĩ Quý Thính và Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên thẳng thắn nói tất cả đều nghe theo Hoàng Thượng, còn Quý Thính chỉ đơn giản không tiếp khách, mỗi ngoài ngoại trừ tới trong cung thị tất, thời gian còn lại đều ở trong phủ.
 
Mọi người không nghe được tin tức từ họ nên bắt đầu tìm cách khác, chẳng bao lâu, có thần tử trên triều nhắc tới chuyện này.
 
Lúc này cơ thể của Quý Văn đã được cải thiện rõ ràng, dù thỉnh thoảng mặt vẫn co quắp nhưng không còn bị liệt chảy nước dãi như trước, nửa người bị liệt đã khỏe hơn rất nhiều, thậm chí nếu có người đỡ cũng miễn cưỡng có thể đi lại được.

 
Trong lòng y tràn đây dự cảm mình sẽ nhanh chóng khỏe lại, vừa nghe thấy có người nhắc tới chuyện kế vị, y tức giận đến mức ném thẳng tấu chương trong tay ra ngoài, chỉ tiếc là sức lực không đủ, tấu chương nằm ở trên đất.
 
"Cút, làm càn! Trẫm vẫn còn trẻ, hiện tại cho dù chưa có con nối dõi, tương lai cũng sẽ có. Ngươi dám yêu cầu trẫm lập huyết mạch bên ngoài làm thái tử, mưu đồ giang sơn của trẫm, người đâu! Đem tên nghịch tặc này ra ngoài chém đầu!” Quý Văn tức giận, miệng càng méo lệch đi.
 
Người nọ hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, hô to Hoàng Thượng tha mạng, nhưng bây giờ nói gì cũng đã quá muộn rồi, những ngày này Quý Văn đang trong tình trạng hoảng loạn, e ngại nhất chính là chuyện này, người này dám làm con chim đầu tiên, nhất định không sống nổi. Quý Thính khinh thường liếc nhìn người nọ một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc.
 
Sau sự việc này, trên triều im ắng hơn một tháng, chứng kiến  bệnh tình của Quý Văn kéo dài vẫn mãi không chuyển biến tốt, một số người bắt đầu hồi tâm chuyển ý.
 
"Đám chư hầu bọn họ dường như không đợi được nữa rồi, cũng đã bàn bạc ngày mai trên triều, nhất nhất thỉnh cầu Hoàng Thượng lập người kế vị, ước chừng có hơn hai mươi người. Nhiều người đồng thời lên tiếng như vậy, đương nhiên những quan viên khác cũng sẽ theo, chỉ sợ đến lúc đó Quý Văn không thể xử lý được kẻ nào.” Thân Đồ Xuyên đem tin tình báo mà mình nhận được, báo cho Quý Thính.
 
Quý Thính nghe xong cho có lệ, vắt khăn sau đó đem khăn tay đặt lên trán A Giản: "Để bọn họ đi, cũng chỉ là một đám đang diễn hài mà thôi, không dậy nổi sóng to gió lớn đâu."
 
Thân Đồ Xuyên gật đầu, sau đó nhìn A Giản đang nhắm mắt lại, lông mày dần dần nhăn lại: “Gầy đi nhiều rồi."
 
"Đứa nhỏ này không dễ sinh bệnh. Một khi nó bị bệnh, hơi khó chữa lành. Khi nó bình phục hoàn toàn, ta sẽ để Chử Yến luyện võ cùng nó, không mong gì khác, chỉ mong thân thể khỏe mạnh là được.” Quý Thính khẽ thở dài.
 
Thân Đồ Xuyên dịu dàng ôm vai nàng trấn an: "Nàng đi nghỉ ngơi đi, để ta trông cho."
“Không sao, đã muộn rồi, nó cũng không tỉnh dậy nữa, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.” Quý Thính nhìn về phía hắn.
 
Thân Đồ Xuyên liếc nhìn A Giản một cái, chắc chắn hắn đã ngủ say, khẽ gật đầu rồi nắm lấy tay Quý Thính đi thẳng đến giường. Kể từ khi A Giản ngã bệnh hai ngày trước, hắn vẫn luôn ở lại chỗ này của Quý Thính, mỗi đêm đều là hắn tới chăm sóc.
 
Sau khi hai người nằm trên giường hai tay đan vào nhau vẫn không buông ra, sớm chìm vào mộng mị nặng nề.

 
Sáng sớm ngày hôm sau thượng triều, quả nhiên nhóm tôn thất bắt đầu hành động, không ít triều thần thấy thế, cũng bắt đầu thỉnh cầu lập người kế vị.
 
Quý Văn không ngờ lại có nhiều người ép buộc mình như vậy, tức giận tới mức trên triều nôn ra một búng máu, lúc này đám bên dưới đang làm trò hề cũng phải ngưng hẳn, vội vã bãi triều.
 
Văn võ qua ra khỏi cung, vài ba người tụ thành một nhóm, Lý Tráng đi bên cạnh Quý Thính, tức giận buông một tiếng thở dài: "Hoàng Thượng thân thể không được, lúc này lập người kế vị cũng vì muốn tốt cho hắn, để sau này không xảy ra nhiễu loạn."
 
"Đúng vậy, với thân thể hiện tại của hoàng đế, e rằng cũng không có con nối dõi. Hiện giờ con thừa tự trong tôn thất, đứa nào cũng tốt." Quý Thính phụ họa một câu.
 
Lý Tráng dừng lại, thấp giọng hỏi: " Điện hạ, gần đây có không ít người tới hỏi thăm ty chức, hỏi ngài nghĩ như thế nào về chuyện tuyển thái tử?"
 
"Tuyển thái tử? Tất nhiên là có." Quý Thính nhếch môi.
 
Lý Tráng hai mắt sáng lên: "Là nhà ai, điện hạ đã thương lượng xong? Nếu đã thương lượng được rồi, đương nhiên ty chức cũng sẽ ủng hộ người này trở thành thái tử."
 
“Đợi thêm một thời gian nữa, các ngươi sẽ biết.” Quý Thính nói xong liền mỉm cười rời đi, để lại Lý Tráng đầy tò mò.
 
Vốn dĩ nàng muốn đợi A Giản khỏi hẳn rồi mới tiết lộ thân thế của hắn, kết quả là A Giản đột nhiên bị bệnh nhiều ngày, nàng chỉ có thể tạm thời giữ lấy ý tưởng này, dành hầu hết thời gian ở bên A Giản. A Giản bị bệnh chân nửa tháng mới hồi phục, da thịt trên má gầy đi không ít, đường nét rõ ràng hơn, đột nhiên trông rất giống Thân Đồ Xuyên.
 
“… Không ngờ hồi nhỏ có da có thịt, sao lúc gầy đi lại trông giống chàng vậy?” Quý Thính cũng rất ngạc nhiên.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh liếc nhìn A Giản: "Có chút giống."
 
“Vậy thì tại sao nó không giống ta?” Quý Thính lại buồn bực.
 
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, lần này bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng, nhìn hồi lâu mới miễn cưỡng tìm ra một chỗ giống nàng: "... Lông mày?"
 
“Chàng quên đi.” Quý Thính ghét bỏ liếc hắn một cái, nhưng khóe môi lại cong lên. Mặc kệ nói như thế nào, giống Thân Đồ Xuyên cũng rất tốt, ít nhất người khác không dám dễ dàng nghi ngờ chuyện huyết mạch.

 
Quý Thính chỉ đơn giản là kiên nhẫn đợi thêm một hai tháng nữa, chớp mắt đã tới sinh nhật hai tuổi của A Giản.
 
“A Giản muốn món quà gì?” Quý Thính cười hỏi.
 
A Giản càng nhìn càng giống Thân Đồ Xuyên, nhưng vẻ mặt lại rất giống nàng, đứa nhỏ hai tuổi tuy rằng có chút chậm nói, nhưng lại có thể biểu đạt rõ ràng: “Con muốn ra ngoài chơi! "
 
“Được rồi, hôm nay nương sẽ đưa con đi chơi.” Quý Thính mỉm cười nhìn Phù Vân: “Đã chuẩn bị xong chưa?
 
“Đã chuẩn bị xong rồi, điện hạ, chúng ta đi thôi.” Phù Vân nói xong, sau đó tiến tới ôm lấy A Giản.
 
Quý Thính mỉm cười bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy Chử Yến dẫn theo mấy chục binh lính tinh nhuệ đang đợi ngoài cửa, lập tức đi thẳng đến xe ngựa. Sau đó Phù Vân bế A Giản vào trong xe ngựa, sau khi ngồi xuống xe ngựa liền bắt đầu chạy.
 
“Nương, đi đâu vậy?” A Giản tò mò.
 
Quý Thính nhéo vào mặt hắn: "Nương sẽ đưa con đến Nam Sơn để thắp hương. Lúc trước A Giản đã từng đến đó rồi, con còn nhớ không?"
 
“Nhớ rõ, phụ thân.” A Giản cười.
 
Đứa trẻ này tuy chậm nói nhưng trí não lại vô cùng thông minh, trí nhớ đặc biệt tốt. Một nụ cười thoáng qua trong mắt Quý Thính: "A Giản, khi chúng ta lên núi, con không được phép nhắc đến phụ thân biết không?"
 
“Biết, phụ thân đã dạy.” A Giản đáp. Dù không hiểu tại sao mình không được nhắc tới phụ thân, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
 
Quý Thính biết hắn biết nên cũng bớt lo, không nói thêm nữa, đoàn người nhanh chóng tới Nam Sơn.
 
Lần này nàng rời khỏi phủ trưởng công chúa rất phô trương, Nam Sơn sáng sớm đã nhận được tin tức, khi đến nơi, trụ trì Nam Sơn đã đợi sẵn rồi. Nàng  chào sư trụ trì rồi cùng nhau đi vào trong miếu, vừa bước vào nàng đã gặp vợ chồng Vĩnh Bá Hầy, còn có một đứa nhỏ bây giờ mới ba tuổi.

 


Bình luận

Truyện đang đọc