CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Quý Thính sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn A Giản: "Con nói cái gì?"
 
A Giản giương đôi mắt đen láy như quả nho lên nhìn về phía nàng, một lúc lâu sau bèn ngây ngốc cười cười.
 
Quý Thính khẽ cười: "Con đúng là rất lanh lợi, chờ sau này lớn lên một chút, ta sẽ đưa con tới thành Ngọc Quan, tế bái gia gia, nãi nãi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Gia..." A Giản lại mơ hồ nói một câu.
 
Bởi vì còn giữ một phần vật chứng, hơn nuwac Quý Văn còn cố ý giúp đỡ Thân Đồ Xuyên, chuyện phúc thẩm dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng, chưa đến người ngày, liền đem chuyện án oan năm đó tra rõ thông bố khắp thiên hạ.
 
Vào ngày Quý Văn tuyên chỉ, Quý Thính cố tình vào triều sớm, nghe hắn gằn từng tiếng đọc kết quả phúc thẩm, đến khi bừng tỉnh có cảm giác như đã cách cả một thế hệ. Nàng không kìm lòng được mà nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, khi đối phương nhìn qua lặng lẽ mỉm cười mà Thân Đồ Xuyên chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi trực tiếp dời mắt nhìn sang hướng khác.
Nụ cười trên mặt Quý Thính đông cứng lại, thật lâu sau mới cúi đầu xuống.
 
Sau khi lâm triều, Quý Thính lặng lẽ đi phía sau hắn, nhân lúc ít người liền tiến lên, còn chưa lên tiếng đã nhìn thấy trên cổ tay hắn có một vết thương. Miệng vết thương đã đóng vảy nhưng chưa lành hẳn, hẳn là mới bị thương mười ngày trước.
 
Nàng lập tức cau mày: "Ngươi bị thương."
 
Thân Đồ Xuyên im lặng, vội vàng lấy tay áo che vết thương.
 
Vẻ mặt của Quý Thính trầm lại: "Chúc mừng ngươi đã thực hiện được những gì mình mong muốn, cuối cùng Thân Đồ gia cũng rửa sạch oan khuất."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đa tạ điện hạ.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói.
 
Hai lần liên tục bị hắn lạnh nhạt, Quý Thính dừng lại một chút, Quý Thính ngừng lại một chút, đột nhiên ý thức được mặc dù tâm nguyện của hắn đã hoàn thành nhưng chỉ sợ hắn cũng không muốn cùng nàng hòa hảo.
 
Sau khi hiểu ra điều này, nàng liền lâm vào trầm mặc một lúc lâu.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía nàng: "Điện hạ còn có chuyện gì không?"
 
“… Không có việc gì.” Quý Thính mím môi, cụp mắt xuống định rời đi.

 
Thân Đồ Xuyên đứng lặng một lúc, sau đó quay người đi về hướng ngược lại với nàng.
 
Sau khi Quý Thính trở về nhà, liền nhốt mình ở bên trong phòng, khi cảnh cửa đóng lại là cả một ngày, phải đến khi A Giản ở bên ngoài bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, nàng mới hoàn hồn, chạy ra bên ngoài nhận lấy nó từ tay nha hoàn.
 
Sau khi vụ án tạo phản được rửa oan, là sinh thần của A Giản, phủ trưởng công chúa ngày hôm đó liền đóng cửa sớm, lặng lẽ trong nhà chuẩn bị lễ vật đoán tương lai cho bảo bối.
 
Bọn họ trải trong sân một mảnh vải lớn màu đỏ, trên đó đặt đủ thứ đồ vật, Mục Dự Chi đặt bàn tính cùng ngân phiếu, Chử Yến lén đặt một đao nhỏ màu vàng, còn Phù Vân thì chuẩn bị một cuốn sách nhỏ..
 
“Rõ ràng là sinh thần của A Gianrm các ngươi không thể ít tâm tư đi một chút được à?” Quý Thính bất lực nhìn bọn họ.
 
Phù Vân cười ha hả: "Trên đó đặt nhiều đồ vật như vậy, A Giản không không nhất thiết chọn vào đồ vật của chúng ta."
 
"Điện hạ cũng đặt đồ của mình lên đó đi, chọn đồ vật đoán tương lại cũng rất là thú vị, sau này làm chuyện gì, hay là xem xem A Giản thích cái gì." Mục Dự Chi chậm rãi nói.
 
Quý Thính suy nghĩ một lúc nhưng cũng không đặt thứ gì của mình vào, chỉ đơn giản đặt vào đó một quả táo.
 
“Điện hạ làm như vậy, cũng quá qua lao rồi?” Phù Vân bất mãn.
 
Quý Thính đột nhiên nhớ tới lúc trước khi còn ở Phong Nguyệt Lâu chỉ thưởng một quả táo, Thân Đồ Xuyên xấu hổ đến mức đỏ cả tai. Nàng khẽ cười một tiếng, "Không nghe thấy, chỉ cảm thấy thú vị mà thôi."
 
Nói xong  nàng liền đặt A Giản xuống đất: "Đi đi nhi tử, chọn một cái con thích đi."
 
A Giản ngồi trên tấm vải đỏ dưới sự mong đợi của mọi người, nhìn trái nhìn phải, sau khi nhìn xong đột nhiên bĩu môi, đôi tay nhỏ bé chống trên tấm vải đỏ đột nhiên dùng dừng.
 
“Không phải muốn đi ị đấy chứ?!” Phù Vân kêu lên một tiếng muốn ôm lấy nó, bị Mục Dự Chi ngăn lại.
 
Nhìn thấy A Giản run rẩy đứng dậy, cười khanh khách với Quý Thính, hơn nửa ngày mới bước đi được hai bước, hình như cảm thấy khó chịu vì thế lại một lần nữa ngồi xuống, giống như một con khỉ bò tới trước qua tảo ôm vào trong lòng sau đó đưa lên miệng.
 
Quý Thính và những người khác im lặng nhìn nó, một lúc lâu, Phù Vân khó khăn hỏi một câu: "A Giản ... Chọn rồi?"
 

Quý Thính: "..." Phương thức mà đứa nhỏ này muốn làm cho người khác ngạc nhiên quả thức rất đặc biệt.
 
Tiểu A Giản vào hôm sinh thần một tuổi ngày hôm đó đột nhiên tập đi.
Đêm đó, nàng ôm A Giản đốt tiền giấy trong sân, sau đó trịnh trọng quay về hướng thành Ngọc Quan bái lạy, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cha, nương, A Giản đã được một tuổi, hôm nay cũng đã biết tập đi, chờ tới khi hắn lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn hắn tới gặp hai người, Thân Đồ Xuyên… Cũng rất tốt, hiện giờ đang là Thân Đồ đại nhân, nghĩ đến sau này cũng sẽ rất tốt."
 
Nàng cũng không biết hắn đang cân nhắc điều gì mà quyết định tiếp tục lạnh nhạt với nàng nhưng nếu như hắn đã muốn đưa ra quyết định, đương nhiên nàng cũng sẽ không ngăn cản.
 
Cuộc sống cứ bình thản trôi qua như vậy, nàng làm trưởng công chúa của nàng, Thân Đồ Xuyên làm Thân Đồ đại nhân của hắn, hai người không liên quan gì đến nhau.
 
Thời gian đổi thay, trong nháy mắt đã nửa năm trôi qua, Quý Văn thân thể ngày một xấu đi mà A Giản cũng lớn lên từng ngày.
 
A Giản càng lớn thì phủ trưởng công chúa không thể giữ chân được nó, tuy nhiên, vì lo lắng cho an toàn của nó, mỗi lần nó ầm ĩ muốn đi ra ngoai, Quý Thính đều phải tìm cách để dời sự chú ý của nó, đến khi thật sự không được đành phải cải trang rời khỏi kinh đô hai ngày, dẫn hắn ra bên ngoài hít thở không khí.
 
Nhìn thấy hắn sắp thêm một tuổi, nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, mỗi lần Quý Thính nhìn thấy đứa nhỏ đang háo hức ngồi ở cửa nhìn ra bên ngoài, liền đau lòng, không biết phải làm sao.
 
"Điện hạ, A Giản đã phải ở trong nhà hơn một tháng, thật sự là rất đáng thương, nếu không chúng ta đưa hắn tới Nam Sơn Tự một chuyến." Phù Vân đề nghị.
 
Quý Thính buông tiếng thở dài: "Có nhiều khách hành hương tới Nam Sơn Tự, nhiều người lắm chuyện, ta sợ xảy ra chuyện."
 
"Không sao đâu, chúng ta liền sử dụng biên pháp lúc trước, khi ra ngoài đem người giao cho vú nuôi, nói với mọi người bên ngoài đây là con của vú nuôi, sẽ không có người nào nghi ngờ đâu." Phù Vân còn nghiêm túc nói, “Hơn nữa tuy rằng khách hành hương tới Nam Sơn Tự rất đông, trong miếu phía sau núi cũng rất ít người, lúc đó khi chúng ta đến trực tiếp tới phía sau nùi, đưa A Giản ở trên núi chơi một ngày.”
 
Quý Thính vẫn còn do dự: "Nhưng..."
 
"Điện hạ, người phải đi, A Giản đã lớn như vậy, số lần được đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu sinh thần vẫn còn phải ở nhà, thật sự rất đáng thương.” Phù Vân nhỏ giọng cầu xin nàng.
 
Quý Thính bật cười: "Vậy thì bảo Chử Yến thu xếp một chút để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đưa A Giản lên núi."
 
“Đa tạ bệ hạ!” Phù Vân lập tức vui mừng giống như nhận được phần thưởng, vội vàng đi tìm Chử Yến.
 
Toàn gia thảo luận hai ngày, cuối cùng có thể đi ra ngoài.

 
Trên đường đến Nam Sơn Tự, A Giản liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, hét lên đầy phấn khích: "Cây cây! Hoa hoa!"
 
“Đã hơn một tuổi rồi, còn luôn dùng điệp từ, chẳng khác nào tiểu cô nương.” Quý Thính ghét bỏ nói một câu.
 
Mục Dự Chi đang ôm A Giản nhìn ra lập tức không vui: "Điện hạ."
 
“Được rồi, được rồi, được rồi, ta không nói là được rồi sao.” Quý Thính khẽ kêu một tiếng, cũng không nói nữa.
 
Dọc đường đi A Giản vô cùng vui vẻ, cho nên khi còn chưa tới Nam Sơn đã ngủ thiếp đi. Quý Thính đặt hắn lên chiếc ghế dài mềm mại còn mình ngồi bên cạnh cửa sổ xe nhìn ra ngoài, khi sắp đến Nam Sơn, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, vốn  định đánh thức A Giản thì chợt nhận ra bên ngoài có một đám quan bình.
 
“Sao lại có quan binh?” Nàng cau mày hỏi.
 
Ngay lập tức dưới xe ngựa truyền đến giọng nói của Chử Yến: "Ty chức sẽ đi thăm dò một phen."
 
Hắn ta vừa dứt lời, Quý Thính liền nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đang cưỡi ngựa, khi hai người vô thức đối diện nhau khiến nàng không khỏi sửng sốt một chút, vô thức kéo rèm lên: "... Tại sao Thân Đồ Xuyên lại ở đây?"
 
“Chử Yến đi điều tra, ta tin tưởng sẽ phát hiện sớm.” Mục Dự Chi an ủi nói.
 
Phù Vân vội vàng gật đầu: "Thật sự không được, chúng ta trở về đi."
 
"... Nếu như trở về, A Giản nhất định sẽ khóc nháo ầm ĩ," Quý Thính khẽ thở dài, "Vẫn nên tới Nam Sơn thì tốt hơn, dù sao phía sau núi bình thường cũng không có người hay lui tới."
 
“Vâng.” Phù Vân đáp lại.
 
Đoàn người nhanh chóng đến Nam Sơn, lập tức đi tới chỗ thanh tịnh phía sau núi, sau khi Quý Thính sắp xếp xong cho A Giản đang ngủ say, Chử Yến cũng nhanh chóng quay trở lại: “Thân Đồ Xuyên đến lần này theo lệnh của Hoàng Thượng để chuyển giao kinh Phật."
 
Quý Thính dừng một chút, cũng hiểu ra: "Bởi vì Hoàng Thượng sức khỏe không tốt, đã mời một vị cao tăng vào cung để hóa giải, phòng chừng là tự mình sao chép kinh thư, kêu Thân Đồ Xuyên mang tới đây để tiêu nghiệp."
 
“Vậy điện hạ, chúng ta còn đi nữa không?” Chử Yến hỏi.
 
Quý Thính mỉm cười: "Hắn đưa xong kinh thư hẳn là sẽ rời đi, chúng ta cứ thong thả chờ là được."
 
 “Phải."
 
Sau khi Chử Yến rời đi, Quý Thính quay trở lại giường nhìn A Giản, cũng bắt đầu cảm thấy mệt vì thế liền nằm xuống bên cạnh ngủ thiếp đi, không bao lâu sau liền ngủ say.

 
Ngay sau khi nàng ngủ thiếp đi không lâu, A Giản tỉnh dậy, sát lại gần khẽ gọi hai tiếng vào tai nàng, thấy Quý Thính không phản ứng lại lập tức loạng choang bước xuống giường chạy ra bên ngoài.
 
Hai khắc sau, đám quan viên nhìn thấy tiểu tử đột nhiên xuất hiện, nhíu mày quay sang hỏi những người khác: "Đứa nhỏ này là của nhà ai? Sao lại lẻn vào đây?!"
 
“Ti chức cũng không biết, sao lại đột nhiên có đứa nhỏ tới đây?” Thuộc hạ nói xong cũng đi bắt hắn.
 
A Giản nhanh chóng né tránh, trốn tới bên cạnh Thân Đồ Xuyên, người từ khi bắt đầu đến giờ vẫn không lên tiếng. Thân Đồ Xuyên hờ hững liếc nhìn những người khác, những người đó cũng không dám bắt hắn nữa.
 
Sau đó mặt không hề cảm xúc mà cúi đầu hỏi: "Ngươi là ai?"
 
A Giản nghiêng đầu nhìn hắn, hồi lâu sau mới nhìn hắn cười toe toét, sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía bàn ăn, một giọt nước trong suốt từ cái miệng nhỏ nhắn kia trào ra, trực tiếp rơi xuống xiêm y.
 
Thân Đồ Xuyên: "..."
 
“Muốn, muốn.” A Giản mở to đôi mắt ngây thơ, vươn một bàn tay nhỏ về phía hắn.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn bàn tay bị dính nước dãi kia, trầm mặc một lát mới nói: "Lau tay ngươi cho sạch sẽ, ta sẽ đưa cho ngươi."
 
A Giản dẩu môi sắp khóc nhưng Thân Đồ Xuyên vẫn không động đậy mà vẫn tiếp tục im lặng nhìn hắn.
 
A Giản tuy mới một tuổi rưỡi nhưng là một đứa nhóc có tiếng láu cá, thấy Thân Đồ Xuyên thờ ơ, hắn lập tức biết được chiêu này của mình vô dụng, vì thế ngoan ngoãn xoa tay lên xiêm y trên người, lại một lần nữa vươn tay về phía trước: "Muốn muốn."
 
Lúc này Thân Đồ Xuyên mới đưa cho hắn một miếng bánh: "Cha, nương của ngươi đâu?"
 
A Giản không trả lời, sau khi nhận lấy miếng bánh, hắn lại vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, hơn nữa lần này là cả hai tay.
 
Thân Đồ Xuyên cau mày, không biết đứa nhỏ này muốn làm gì.
 
“… Đại nhân, hình như là đứa nhóc này muốn người bế nó.” Quan viên đi theo cẩn thận nhắc nhở.
 
Thân Đồ Xuyên: "..."
 
“Bế.” Thấy hắn vẫn bất động, một lần nữa nói rõ ràng yêu cầu của mình.

 


Bình luận

Truyện đang đọc