CÔNG CHÚA TẠI THƯỢNG

Lúc Thân Đồ Xuyên kéo vạt áo nàng, Quý Thính còn chưa phản ứng kịp, đến khi phục hồi tinh thần thì áp ngoài dã bị cởi ra rồi, nàng vội vàng vươn tay ra chặn trước ngực hắn, ngờ vực nhíu mày: “Không đúng, trong cái hộp đó của bổn cung chỉ có mấy quyển thoại bản, sao có thể có xuân cung chứ?”
 
“Có lẽ do người khác để vào.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nắm chặt cổ tay nàng, cúi người xuống khẽ cắn bờ vai mượt mà của nàng một cái.
 
Quý Thính á một tiếng, cơ thể không khỏi căng cứng: “Không đúng, ai dám làm lộn xộn đồ của bổn cung?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không quan trọng, điện hạ tập trung một chút.” Thân Đồ Xuyên hôn trán nàng một cái, lại từ trán hôn thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở môi nàng quấn lấy không rời nữa.
 
Ở trên giường, hắn luôn săn sóc, biết làm thế nào khiến Quý Thính thoải mái, dưới thế tấn công của hắn, rất nhanh sau đó đầu óc Quý Thính mông lung, mờ mịt, nhưng vẫn kiên cường muốn đẩy hắn ra: “Không được... Dám động vào đồ của bổn cung không phải chuyện nhỏ, nhất định bổn cung phải hỏi rõ ràng...”
 
Y phục đã rơi hết xuống đất cạnh ghế quý phi, Quý Thính cũng không nói ra câu hoàn chỉnh được, chỉ có thể bị động mặc Thân Đồ Xuyên dẫn mình đi về nơi xa hơn, sâu hơn nữa, nhưng hơi có tinh thần là nàng lại lẩm bẩm muốn đi điều tra việc này, Thân Đồ Xuyên thật sự không biết làm sao với nàng.
 
“Điện hạ không thể tập trung một chút sao?” Gân xanh trên trán hắn nổi lên nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng.
 
Quý Thính vịn lên vai hắn, móng tay để lại trên người hắn một vết đỏ, nghe thấy vậy thì khó khăn nói: “Có trộm ở hành cung, sao bổn cung có thể tập trung...”
 
“Điện hạ yên tâm, không có tên trộm nào hết, là ta lừa điện hạ.” Thân Đồ Xuyên thấy nàng cứ để tâm tới chuyện vụn vặt ấy mãi nên đành nói thẳng luôn.
 
Quý Thính: “Cái gì?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là ta thấy sắc nổi lòng tham, có ý đồ làm loạn, quyển thoại bản kia chỉ là quyển sách bình thường, hoàn toàn không phải xuân cung gì hết, là lỗi của ta, ta đã lừa điện hạ.” Thân Đồ Xuyên vừa nói xin lỗi, vừa chẳng hề áy náy chuyển động trên người nàng: “Bây giờ có thể tập trung hơn rồi chứ?”
 
Quý Thính: “...” Ta tập trung cái đầu ngươi ấy!
 
Dường như Thân Đồ Xuyên biết nàng muốn mắng người nên trước khi nàng mở miệng đã hôn lên môi nàng, khiến nàng không còn sức phản kích gì nữa.
 

Hai người làm loạn với nhau từ lúc ăn sáng xong đến tận trưa Thân Đồ Xuyên mới tha cho Quý Thính đã mềm nhũn như bùn, hắn để trần nửa thân trên đi tới cửa, dặn người mang nước nóng đến rồi quay trở lại, ôm nàng lên giường.
 
Quý Thính rịn đầy mồ hôi nằm trong lòng hắn, nhìn cơ bắp rắn chắc, căng tràn sức lực, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: “Lúc này ngươi gọi người đưa nước tới, e là tất cả mọi người đều biết chúng ta vừa làm gì.”
 
“Nàng và ta vừa thành hôn, làm việc phu thê nên làm cũng là chuyện bình thường, biết thì biết thôi, không tính là gì hết.” Thân Đồ Xuyên nói.
 
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Ngươi nghĩ thoáng thật đó.”
 
“Cũng không phải nghĩ thoáng, mà là có thể hầu hạ điện hạ có nghĩa là ta được điện hạ yêu thích, chẳng lẽ được sủng ái không phải chuyện nên hả hê đắc ý sao?” Thân Đồ Xuyên nói xong thì đặt nàng lên giường, đợt một lát thì bên ngoài bồn tắm đã đầy nước nóng, hắn chờ Quý Thính bớt mồ hôi mới ôm nàng đi tắm rửa sạch sẽ cẩn thận.
 
Lúc hai người dùng bữa trưa thì đã là buổi chiều, Quý Thính ăn cơm mà tinh thần chẳng yên, luôn có cảm giác hình như mình đã quên mất điều gì đó, mãi đến khi sẩm tối mới đột nhiên nhớ ra, nhất thời thấy buồn phiền.
 
“Điện hạ làm sao vậy?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi chờ ở đây đi, bổn cung có việc ra ngoài một chuyến.” Dứt lời, nàng muốn ra ngoài luôn, Thân Đồ Xuyên lập tức đuổi theo, Quý Thính đã đi tới cửa viện đột nhiên ngăn hắn lại: “Không cần đi theo.”
 
Thân Đồ Xuyên không hiểu gì dừng lại, Quý Thính nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu: “Bổn cung dẫn theo vài cấm vệ quân là được rồi, ngươi đừng theo nữa.”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu: “Vì sao?”
 
“Ngươi cứ nghe theo là được.” Quý Thính nói xong thì đi thẳng luôn, cấm vệ quân vẫn luôn chờ bên cạnh từ lúc nàng đi ra thấy thế thì nhanh chóng đi theo, chỉ còn lại Thân Đồ Xuyên nhíu mày đứng tại chỗ.
 
Quý Thính dẫn theo mấy cấm vệ quân đi thẳng tới chỗ của thái y, thái y nghe tin Quý Thính đến thì nhanh chóng chạy ra đón tiếp: “Tham kiến điện hạ, không biết đột nhiên điện hạ đến thăm là vì chuyện gì?”
 
“Đừng vội khách sáo, mau sắc cho bổn cung một chén thuốc tránh thai.” Quý Thính nghiêm mặt nói, liếc mắt nhìn nhau với đám cấm vệ quân đứng không xa không gần, đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
 
Thái y thì quả là bình tĩnh, đáp một tiếng rồi gọi đồ đệ đi nhóm lửa, bản thân ông ta thì đi lấy thuốc. Sắc thuốc là việc cần sự tinh tế, dùng lửa nhỏ ninh thật chậm, ít nhất phải gần nửa canh giờ mới được.

 
Quý Thính ngồi im trong viện chờ, nhìn ấm thuốc sôi sùng sùng bốc hơi nóng trên bếp lò, trò chuyện phiếm với thái y: “Bổn cung nhớ tới thuốc tránh thai hơi muộn, liệu có xảy ra sơ suất gì không?”
 
Thưa điện hạ, chỉ cần trong vòng ba ngày trước, sau chuyện phòng the thì thuốc đều có tác dụng, nhưng thuốc này tính hàn, nếu uống nhiều e là sẽ gây tổn hại tới phần căn bản, điện hạ vẫn nên dùng ít đi.” Thái y chậm rãi nói.
 
Quý Thính khẽ gật đầu: “Bổn cung chỉ làm việc bất đắc dĩ, lần này ra ngoài không mang thuốc dưỡng sinh theo, chỉ có thể dùng tạm trước, sau này bổn cung sẽ cố gắng hết sức tránh.”
 
Thái y thấy nàng hiểu rõ thì không nói gì nữa, đợi sắc thuốc xong thì bưng tới, Quý Thính kiên nhẫn chờ thuốc hơi âm ấm mới cầm bát lên uống một hơi cạn sạch, vừa mới uống xong đặt xuống thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Thân Đồ Xuyên truyền đến từ cửa viện: “Hóa ra điện hạ không cho ta theo là vì phải giấu ta uống thuốc tránh thai.”
 
Quý Thính im lặng một lúc, bình thản nhìn sang: “Không phải ta nói không cho người đến đây sao?”
 
“Nếu ta không đến thì sao biết được điện hạ không muốn con của ta?” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng.
 
Quý Thính nhíu mày: “Không phải bổn cung không muốn, chỉ tạm thời không muốn sinh thôi, ngươi đừng cố tình gây sự.”
 
“Ta cố tình gây sự? Nàng giấu ta uống thuốc tránh thai, bây giờ còn muốn trách ta cố tình gây sự?” Giọng Thân Đồ Xuyên càng lạnh lẽo hơn.
 
Mặt Quý Thính tối sầm xuống: “Thân Đồ Xuyên, nhớ kỹ thân phận của ngươi.”
 
“Thân phận.” Thân Đồ Xuyên nở một nụ cười trào phúng: “Cũng đúng, tuy ta là phò mã nhưng với điện hạ mà nói thì ta chỉ là nô tài hầu hạ bên cạnh người, vừa rồi là ta vượt quá khuôn phép.”
 
“Thân Đồ Xuyên...”
 
Quý Thính vừa gọi hắn một tiếng, hắn đã quay người rời đi, tâm trạng nàng chìm xuống trong nháy mắt.
 
Thái y và cấm vệ quân nhìn nhau, cuối cùng vẫn là thái y nhỏ giọng khuyên một câu: “Hay là điện hạ đi xem phò mã gia thế nào đi, giữa phu thê với nhau, có chuyện gì không thể nói rõ kia chứ.”

 
Quý Thính lạnh mặt đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn nhấc chân đuổi theo, mấy cấm vệ quân cũng nhanh chóng đi theo, nhưng lần này bọn họ càng cẩn thận hơn, chỉ lo Quý Thính trút giận lên bọn họ.
 
Quý Thính đi về với khuôn mặt không có cảm xúc, vừa mới đi tới cổng Huyền Vũ Điện đã thấy Thân Đồ Xuyên cầm túi y phục của hắn đi ra, nàng hơi nhíu mày lại: “Đi đâu?”
 
“Ta chỉ là một tên nô tài, sao có thể ở cùng một tẩm điện với điện hạ được, phải tìm nơi của nô tài, cũng đỡ làm vướng mắt điện hạ.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo, im lặng một lúc rồi cười gằn: “Thực sự nghĩ bổn cung không thể xa ngươi sao? Thân Đồ Xuyên, bổn cung chỉ chiều chuộng ngươi quá rồi thôi... Nếu ngươi muốn đi, bổn cung sẽ không ngăn cản, chừng nào ngươi hiểu rõ lỗi sai của mình thì lúc đấy cút về đây cho bổn cung.”
 
Dứt lời, nàng mặt không cảm xúc đi vào Huyền Vũ Điện, Thân Đồ Xuyên âm trầm đứng một mình một lát, rồi xoay người đi tới một trong số thiên điện cực kỳ xa Huyền Vũ Điện.”
 
Rất nhanh sau đó, Tiền Đức đã biết chuyện bọn họ cãi nhau, ngày hôm sau hắn ta thấy vẻ mặt u ám của Quý Thính thì nhanh chóng tới khuyên, thấy nàng không có ý định tha thứ cho Thân Đồ Xuyên thì mượn gió bẻ măng, oán giận theo: “Quả thực trong mắt phò mã gia không có người trên mà, điện hạ là người cao quý, sao hắn có thể thất lễ? Điện hạ dạy dỗ hắn một chút cũng tốt, đỡ cho hắn không biết trời cao đất rộng là gì.”
 
“Đi dặn dò người dưới, mấy ngày nay không cần hầu hạ bên phò mã, đến tháo hết đèn ở điện hắn xuống, buổi tối trong điện chỉ thắp một cái đèn lồng, chọn đèn màu đỏ, phải để hắn có một chút ánh sáng nhưng không làm gì được hết, buổi tối không đọc sách được, hắn mới có thể suy nghĩ thật kỹ xem mình sai ở đâu.” Quý Thính lạnh nhạt nói.
 
Tiền Đức vội vàng đáp một tiếng rồi lập tức sai người đi làm.
 
Quý Thính ngồi một mình trong viện một lúc, thực sự cảm thấy rất nhàm chán, bèn gọi hết tất cả cấm vệ quân vào, lấy lý do huấn luyện tinh binh cho hoàng thượng ngồi nhìn bọn họ tập luyện cả ngày. Mặc dù nàng không biết võ công nhưng đã xem một đống binh thư, vẫn dư sức dạy dỗ mấy người này, không phải vô duyên vô cớ giày vò họ, nên đám cấm vệ quân đó tuy mệt nhưng không dám oán giận câu nào.
 
Cho dù bọn họ đều biết chẳng qua Quý Thính chỉ đang rảnh rỗi mà thôi.
 
Thân Đồ Xuyên không chịu thua một ngày, Quý Thính rèn luyện đám cấm vệ quân một ngày, mệt đến mức mấy người đó đều lén lút kêu khổ không ngừng, ngay cả Tiền Đức cũng đau lòng cho người của hắn ta, không kìm nổi cuối cùng cũng đi khuyên Thân Đồ Xuyên mau về nhận sai.
 
Sau ba ngày liên tiếp, không biết tự bản thân hắn biết sai rồi hay Tiền Đức khuyên bảo có hiệu quả, cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng trở về từ thiên điện.
 
Quý Thính biết tin hắn về thì cố ý để hắn đứng ở cửa hơn một canh giờ mới gắng gượng cho hắn vào. Đám cấm vệ quân kinh hồn bạt vía, chỉ lo trong lúc chờ đợi ấy Thân Đồ Xuyên sẽ quay người bỏ đi, điện hạ lại giày vò bọn họ, may là cuối cùng Thân Đồ Xuyên vẫn đi vào Huyền Vũ Điện.
 
“Điện hạ thật nhẫn tâm mà, lại bắt ta đứng ngoài lâu như vậy.” Thân Đồ Xuyên đóng cửa lại rồi lạnh nhạt nói.
 
Quý Thính liếc hắn một cái: “Nếu để ngươi vào dễ dàng quá thì thì sợ có người sinh nghi.”
 
“Điện hạ nói phải.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt.

 
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “Ngươi quả là thông minh, đó cũng chỉ là phỏng đoán bổn cung vội vàng nghĩ ra, chưa nói cho ngươi mà ngươi cũng đoán ra, giỏi hơn đám ngốc bên ngoài rất nhiều.”
 
“Không phải thông minh mà là hiểu rõ điện hạ, với tính cách của điện hạ thì sao có thể nói ra câu dẫn cấm vệ quân ra ngoài một chuyến được chứ.” Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, hắn đi đến ngồi cạnh nàng, Quý Thính đẩy chén trà ngon đã để nguội tới trước mặt hắn, hắn trực tiếp cầm lên uống luôn.
 
Hai người cứ ta một câu ngươi một câu, mặc dù không nói nhiều, nhưng lại không có chút xa lạ hay tức giận gì cả, giống như tranh cãi và chiến tranh lạnh lúc trước không hề tồn tại.
 
Quý Thính đợi hắn uống trà xong thì hỏi luôn: “Chử Yến mang tin tức gì đến?”
 
“Ta ở thiên điện một mình suốt ba ngày, còn bị người ta âm thầm ức hiếp, điện hạ không hỏi ta sống có ổn không trước mà mở miệng ra lại là Chử Yến?” Thân Đồ Xuyên nói không nhanh không chậm.
 
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Ngươi cũng biết chỉ có ba ngày chứ không phải ba năm, còn ở đây uất ức gì với bổn cung, yếu ớt.”
 
“Cứ coi như ta yếu ớt đi, chỉ cần điện hạ nói một câu nhớ ta thì ta sẽ nói tin tức mà Chử Yến đưa tới cho điện hạ nghe.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
 
Quý Thính: “Đừng được voi đòi tiên.”
 
“Chỉ một câu thôi, một câu là được.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lưu luyến: “Điện hạ, coi như đây là phần thưởng vì mấy ngày cực khổ của ta.”
 
Quý Thính mím môi, nghiêm mặt không nói gì.
 
Thân Đồ Xuyên đợi một lúc lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng ép buộc nàng, than nhẹ một tiếng rồi định nói, ấy vậy mà lại nghe người nào đó có chút không kiên nhẫn nói một câu: “Nhớ ngươi nhớ ngươi, như vậy được rồi chứ?”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, bình tĩnh quay mặt đi, nhưng dái tai thì lặng lẽ ửng đỏ.






 


Bình luận

Truyện đang đọc