Trời cũng đã mọc lên, nhú qua bãi hoa bên vệ sổ thơm ngát.
Mùi hương thoang thoảng quá luồng khí, vừa dịu nhẹ lại cuốn hút.
Dù mùi trái ngược nhau nhưng vẫn không cảm thấy khó chịu.
Lại một ngày mới bắt đầu, bắt đầu của sự thống khổ phía sau.
Giật mình tỉnh giấc, cậu sợ hãi nhìn đồng hồ treo trên trần nhà.
Đã 6h29 phút sáng, cậu hoảng hốt, mặt trời đã nhú, con cậu, cậu phải đi cứu chúng.
Nếu chúng có chuyện gì, cậu sợ sẽ bồi táng theo chúng để đền tội mất.
"Cậu tỉnh rồi, Cao Minh đang đợi cậu ở nhà đó.
"
Võ Gia Gia bước vào, thấy cậu đã tỉnh liền nhắc nhở.
Sắc mặt cũng chẳng tốt mấy, hẳn là có gì đó đã xảy ra.
Vội vàng xuống giường, dùng sức lực chạy đếm nắm lấy tay Gia Gia, Trên gương mặt chỉ vì sốt mà đã tuyền tụy hốc hác, hai mọng mắt thâm quần, cậu vài khuẩn thiết cầu xin.
" Võ Gia Gia, hai đứa con của tôi...tôi xin cậu, Đừng để nó chết, nó là kho báu của tôi, tôi xin cậu.
Hãy tha cho chúng, chúng chỉ là đứa nhỏ tội nghiệp."
Trước hành động của cậu, Gia Gia vô kinh ngạc.
Từ trước giờ, chỉ thấy một Chu Mạc Cửu nhu nhược, nói gì làm nấy bây giờ lại vì chỉ hai đứa con nuôi.
Không cùng ruột thịt mà không cần danh dự, cầu xin cậu ta.
Khiến cậu ta hơi bị ngỡ ngàng, vội đỡ cậu dậy.
Dù cậu đang sốt, không thể nhiễm lạnh, vừa đỡ vừa nói.
Vốn tính tình Gia Gia rất tốt, không phải dạng tiểu tam dựa hơi hắn ta mà quấy phá, chèn ép cậu.
Chỉ là do lời hứa của hắn ta, hắn ta và cậu chỉ là mối quan hệ liên hôn vì chính trị không có tình yêu trong đó.
Hắn hứa sẽ danh ngôn chính thuận, rước Gia Gia về nhà.
Cũng chỉ vì lời nói của hắn, mà Gia Gia cũng đồng ý.
Dù cậu chỉ là phu nhân Cao gia trên danh nghĩa, nhưng Gia Gia vẫn đối xử một cách tôn trọng.
" Cậu đứng lên đi, đừng có quỳ nữa.
Giảm tuổi thọ tôi mất, tôi cũng là con người không phải ác quỷ nên tất nhiên sẽ nói giúp cho cậu.
Cậu làm vậy, tôi rất áy náy đấy.
"
Cậu nhìn cậu ta, gương mặt đã tràn ngập nước mắt.
Nhìn cậu ta không nói thành lời, trong lòng thầm cảm ơn cậu ta, cậu ta chính là ân nhân của con cậu.
" Đừng có nhìn tôi như thế, tôi cũng nói giúp rồi.
Cậu dậy rồi thì mau về Cao gia đi, tôi thấy người cứu ở đây là Tần quản gia chứ không phải con cậu đâu.
"
Ánh mắt cậu nhìn mình, khiến Gia Gia vô cùng khó xử.
Cậu cứ nhìn mình như tiên giáng thế vậy, vô cùng ngượng ngùng.
Nói rồi lại quay đi, tránh ánh mắt của cậu.
" Tần Ngô!?, tại sao Tần Ngô lại dính vào vụ này.
"
Nghe câu vừa nói của Gia Gia, cậu khó hiểu.
Vốn cậu và Tần Ngô chỉ là một quan hệ bình thường, cũng có phần giống chủ tớ nhưng có lẽ cả hai giống như anh em hơn.
Rất thân thiết với nhau, nhưng Tần Ngô còn chưa gặp con cậu lần nào, tại sao lại dính dáng đến chứ.
Dù lòng nhiều thắc mắc, cậu không có thời gian để hỏi.
Nhanh nhẹn thay đồ mà Võ Gia Gia đưa tới, rồi chạy đi về Cao gia.
Thủ tục xuất viện trước đó đã được Tần Ngô đóng trước, không cần lo lắng.
Cả quãng đường đi, cậu không ngừng sợ hãi.
Dù đã cầu xin Gia Gia, nhưng cậu vẫn không thể yên tâm nổi, lòng giờ đã sôi như lửa đốt.
Thúc dục bác tài xế lái taxi lái nhanh lên, tôvs độ của bác tài được cho là trung bình, vừa với quy định đi xe nhưng đối với cậu bây giờ chính là quá chậm.
Như rùa bò, thật không chịu nổi.
Cắn móng tay nhìn chiếc xe lao đi, vừa theo ý cậu, bác tài đã lái nhanh nhất có thể.
Con đường quen thuộc hiện ra trước mắt, trước mặt chính mà cổng của Cao gia.
Đưa tiền xe cho bác tài rồi bước vào, vừa bước vào đã nghe tiếng mắng chửi của hắn ta.
" Hừ, xem ra anh rất khỏe nhỉ.
Đánh mấy tiếng, anh vẫn tỉnh táo nhỉ.
"
Nhà kho, nơi tận dụng được làm thành nơi tra tấn của Cao gia, người đàn ông bị đánh, được trói tứ chi, treo trên không trung.
Quần áo tươm tất giờ đã dính máu, dính vào sát cơ thể dán vào chỗ bị thương.
Không ngừng r3n rỉ, ánh mắt đờ đẫn nhìn hắn ta.
Hắn ta cười đắc thắng, nhìn kẻ bị tre trên không cảm giác có một sự tự hào không hề nhẹ, cầm lấy thanh sắt đang đỏ hỏn từ từ tiến tới tấm da trước mặt.
Mặc kệ tiếng khóc thút thít trẻ em đằng sau, vẫn miệt mài với công việc.
Thể như đây là một công việc cực kì ưu thích của hắn ta, mặc kệ mình đang tiêm nhiễm cho đứa trẻ một kí ức xấu, tiếp tục làm việc của mình.
Rầm
" Dừng Lại!!!."
Âm thanh cửa hòa cùng tiếng nói, đã gây lên sự chú ý đối với hắn.
Hành động cũng đã dừng lại, cậu thở nặng nhọc nhìn hắn rồi lại nhìn hai đứa con thở phào một cách nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi nhìn người đang bị treo liền sợ hãi, tiến tới ngăn cản.
" Dừng Lại, Cao Minh xin anh hãy tha cho anh ấy.
Li Hôn!!, tôi sẽ li hôn với anh.
Xin anh đừng làm hại đến người xung quanh.
"
Kẻ đã phá việc của hắn, hắn ta càng khó chịu.
Hai lông mày đã nhíu chặt vào nhau, nhìn kẻ đó.
Nghe câu liền cười trào phúng.
" Li Hôn!?, a~ sao đây.
Tôi lại không đồng ý rồi, kẻ quấy rối tôi 5 năm như thế.
Tại sao chỉ vì một chữ kí liền được thả ra nhỉ, hm..tôi nghĩ lại rồi, Li Hôn!?, không, tôi không còn hứng kí nữa.
"
Hơ hơ thanh sắt nóng trước mặt, hắn ta như một kẻ điên, không xác thực chính là kẻ điên.
Đi quay quẩn sau lưng cậu, hơ cái thanh sắt vào người cậu, dọa cậu một phen.
" Anh...."
Cậu hoàn toàn không hiểu được hắn ta, li hôn!, cậu đã đồng ý.
Cho hắn ta cưới lấy người hắn ta muốn, muốn giữ cậu lại để trêu đùa.
Quả thật, hắn thật sự chẳng phải con người, hắn ta chính là ác quỷ không hơn cũng không kém.
Cậu không thể nói gì đối với hắn ta, thật sự bây giờ cậu đang đứng thế không còn cách giải thoát nữa rồi.
Ước mơ đi du lịch của cậu bây giờ thật sự quá xa vời, đến mơ cậu không thể không mơ tới nữa..