166: Hoạn Nạn Gặp Chân Tình
Phạm Nhật Long dữ tợn cười lớn: "Được rồi, Phạm Nhật Long tôi đợi đây, chỉ là loại rác rưởi như cậu, ngoài dựa vào ông ngoại, cậu còn có bản lĩnh gì nữa? Sau này cón muốn bảo thù? Cậu mơ đi, haha! Phạm Nhật Long, tôi cũng nói cho cậu biết, tôi vẫn chưa xong với cậu đâu! Chờ đã, sẽ có một lúc nào đấy tôi cho cậu hết đời! " "Mang hắn đi!"
Người đàn ông họ Lâm lại xua tay.
Sau đó Phạm Nhật
Long trực tiếp bị áp chế đưa đi.
“Lão Thành, vậy trước tiên tôi sẽ áp giải người này về tỉnh.” Người đàn ông họ Lâm khiêm nhường nói với Lê Chí Thành.
“Được rồi, anh đi trước đi, tôi phải nói chuyện với cháu ngoại mình đã.” Ông Thành nói.
Ngay sau đó, một chiếc Ferrari màu đỏ lái tới.
Tô Bảo Nhi từ chiếc Ferrari chạy xuống, cô chỉ tình cờ đụng phải Phạm Nhật Long đang bị bắt đi.
“Phạm Nhật Long, anh...!anh đây là?” Tô Bảo Nhi nhìn Phạm Nhật Long bị áp chế, có vẻ rất bối rối.
Phạm Nhật Long vẻ mặt nhìn rất khó coi, bộ dạng hiện tại của anh ta rất nhếch nhác, vậy mà lại bị Tô Bảo Nhi nhìn thấy.
"Tô Bảo Nhi, tôi sẽ trở lại tìm em, chờ tôi!"
Sau khi Phạm Nhật Long nói xong câu này.
Anh ta trực tiếp bị đưa lên xe.
Sau đó, Tô Bảo Nhi chạy đến trước mặt Lâm Thiên.
“Lâm Thiên, anh không sao chứ?” Tô Bảo Nhi không nhịn được liền hỏi.
“Tôi không sao, nhưng anh Phạm Nhật Long của cô, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn rồi.” Lâm Thiên nói.
Nhìn thấy Lâm Thiên không sao, Tô Bảo Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tô Bảo Nhi, cô đặc biệt lái xe đến đây, lẽ nào là muốn đến xem tôi có xảy ra chuyện gì hay không sao? Cô không phải rất ghét tôi sao? Tại sao cô vẫn lái xe chạy đến đây quan tâm tôi." Lâm Thiên cười nói.
“Anh đừng có suy nghĩ lung tung, tôi tới đây là muốn gặp Phạm Nhật Long!” Tô Bảo Nhi đứng thẳng nói.
"Thật sao? Vậy tại sao trước đó cô còn gọi điện cho Phạm Nhật Long, thay tôi cầu xin?" Lâm Thiên thả lỏng nói.
“Đấy chỉ là ...chỉ là tôi không muốn Phạm Nhật Long giết người mà thôi." Tô Bảo Nhi kiêu ngạo nói.
Một Tô Bảo Nhi hiếu thắng, lại có thể thừa nhận với
Lâm Thiên rằng cô ấy thực sự đã cầu xin cho Lâm Thiên? “Lâm Thiên, anh rốt cuộc đã làm gì hắn, đến nỗi Phạm Nhật Long phải điều động của xe tăng đến thế?” Tô Bảo Nhi không nhịn được liền hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là cho người đến đánh ngất anh ta, sau đó ném anh ta xuống đường, rồi tìm phóng viên đến thu thập tin tức." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
"Anh ...!anh cũng to gan lắm đấy! Anh ta là Phạm Nhật Long của nhà họ Phạm! Sao anh lại làm như vậy? Là vì tôi sao?" Tô Bảo Nhi nhìn Lâm Thiên.
"Vì cô? Cô cũng đánh giá quá cao bản thân rồi đấy, chỉ là bởi vì nhìn hắn không thuận mắt, không được sao?" Lâm Thiên thả lỏng nói.
Lâm Thiên trong lòng không thể không thừa nhận.
Thực ra, động thủ với Phạm Nhật Long, trong lòng thực ra có một chút là vì Tô Bảo Nhi.
“Tôi cũng lười nói nhảm với anh, tôi đi đây!” Tô Bảo Nhi xoay người rời đi.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, khi nhìn thấy Lâm Thiên an toàn, tảng đá trong lòng cô cũng được đặt đất rồi.
Tô Bảo Nhi nói xong liền xoay người rời đi.
Trong văn phòng của chủ tịch tòa nhà Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên cười nói: "Ông ngoại, hôm nay ông đến thật đúng lúc.
Đúng rồi, ông ngoại làm sao ông biết Phạm Nhật
Long đến xử lý con vậy?"
Nếu hôm nay ông ngoại Lê Chí Thành không đến, Lâm Thiên cũng không dám tưởng tượng hậu quả.
"Phạm Nhật Long thậm chí còn điều động xe tăng, làm sao ông có thể không biết về một tin tức lớn như vậy? Sau khi ông nhận được tin tức điều động xe tăng của anh ta vào lúc 7 giờ sáng nay, ông đã tức tốc đến thành phố Bảo Thạnh nhanh nhất có thể" Lê Chí Thành nói.
Lâm Thiên gật đầu, năng lượng của ông ngoại Lê Chí Thành đúng là ngoài sức tưởng tượng của Lâm Thiên.
“Ông ơi, cháu thực sự xin lỗi, lần này có phải cháu đã gây phiền phức lớn rồi không? Cháu không nên cho người đến đánh Phạm Nhật Long, là do cháu còn quá trẻ quá non nớt.
Lâm Thiên gãi đầu.
Lâm Thiên biết, là do bản thân đã sắp xếp cho Bạch Hổ tối hôm qua đến đánh Phạm Nhật Long.
Mới dẫn đến sự tức giận của Phạm Nhật Long và sau đó anh ta đã điều động xe tăng, nhân lực và vũ khí để tìm cách trả thù.
"Chuyện này thì ông biết.
Ông không trách cháu chuyện này.
Thay vào đó, hơn nữa ông còn muốn khen ngợi cháu.
Cháu đã xử lý chuyện của Phạm Nhật Long, nghĩ rất chu toàn.
Không chỉ xử lý được Phạm Nhật Long, còn khiến cậu ta một chút manh mối cũng không lần ra được." "Theo lý mà nói, cậu ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, chỉ là cậu ta đã mất đi ý thức, mới hoang đường đến mức điều động cả xe tăng, mang theo trang bị, cấp dưới đến tìm cháu tính sổ.
Tuy rằng cậu ta nhất thời được thoả mãn, nhưng hậu quả mà cậu ta bắt buộc phải hứng chịu.
Là rất nghiêm trọng." "Ông ngoại Lê Chí Thành nói.
Lâm Thiên gật đầu.
Thành thật mà nói, Lâm Vân không ngờ Phạm Nhật Long lại điên cuồng đến mức độ như vậy.
"Điều này cho thấy cậu ta đã bị cháu làm cho tức giận rồi, biến thành một con chó điên.
Bất chấp tất cả để đến cắn cháu, đây có thể coi là một bài học và kinh nghiệm cho cháu, sau này làm việc phải nghĩ đến hậu quả", ông ngoại Lê Chí Thành nói.
“Con hiểu rồi." Lâm Thiên gật đầu.
Chuyện này quả thực đã dạy cho Lâm Thiên một bài học.
“Ông ngoại, ông nói Phạm Nhật Long sẽ phải gánh chịu hậu quả nghiêm trọng, vậy anh ta rốt cuộc sẽ bị như thế nào?” Lâm Thiên tò mò hỏi.
Lâm Thiên rất quan tâm đến việc Phạm Nhật Long sẽ bị xử lý như thế nào.
Lê Chí Thành nói "Chuyện này, người đứng sau ta sẽ báo lên bộ quân đội, hơn nữa cậu ta còn nổ súng bắn và làm bị thương dân thường.
Bản chất của vụ việc này là rất nghiêm trọng.
Ngay cả khi thế lực của nhà họ Phạm rất mạnh, nhưng cũng đủ để cậu ta chịu một hình phạt thích đáng.
" "Nếu đổi thành xuất thân yếu kém, thì Phạm Nhật Long không chỉ hủy hoại tương lai của mình, bị kết án, nặng hơn sẽ bị xử bắn.
Dựa vào vào thế lực của nhà họ Phạm, tiền đồ tương lai của cậu ta có lẽ cũng không giữ được nữa." "Bị giáng chức, bị trừ điểm, bị điều khỏi đội đặc nhiệm hải quân là điều chắc chắn,nó sẽ để lại những vết đen trong cuộc đời cậu ta, ảnh hưởng đến việc thăng tiến trong tương lai." “Cái này đều là do anh ta tự chuốc lấy!” Lâm Thiên hung hăng nói.
“Đúng rồi, ông ngoại, người ở sau lưng ông là?” Lâm Thiên tỏ vẻ tò mò.
Lâm Thiên đã từng nghe nói qua, nghe nói ông nội có thể khiến tập đoàn Tỉnh Xuyên kinh doanh lớn như vậy, đằng sau là còn có người chống lưng.
"Người đứng sau ta cũng là một đại nhân vật cấp tướng, hơn nữa còn là người đối đầu với ông cụ nhà họ Phạm.
Vì vậy, ta mới dám chống lại nhà họ Phạm.
Khi nào thời điểm thích hợp, ta sẽ dẫn con đi gặp ông ấy" Lê Chí Thành nói.
Lâm Thiên gật đầu, đồng thời cảm thấy ông ngoại thật sự rất tuyệt vời, có hậu thuẫn vững chắc như vậy.
"Hiện tại Phạm Nhật Long đã bị bắt, ta sẽ giúp cháu dỡ bỏ lệnh cấm ở khu vực số 1 càng sớm càng tốt.
Được rồi, ta về trước đây.
Cháu làm cho tốt.
Gần đây ông có thể sẽ có chuyện phải giao cho cháu làm" Ông ngoại Lê Chí Thanh vừa nói, vừa đứng lên.
*Ồ? Chuyện gì vậy a?" Lâm Thiên tò mò hỏi.
“Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, vài ngày nữa ông sẽ nói với cháu" Lê Chí Thành nói.
"Vâng, ông ngoại." Lâm Thiên không hỏi thêm câu nào.
Sau nhiều chuyện như vậy, Lâm Thiên biết rằng, bất luận ông ngoại có làm gì .Chắc chắn sẽ là vì tốt cho anh.
Cho nên Lâm Thiên chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của ông ngoại là được, bất kể ông ngoại sắp xếp gì, Lâm Thiên nhất định sẽ cố gắng hết sức, để hoành thành công việc giúp ông ngoại hài lòng!
Ngoài ra sự kiện hôm nay quả thực đã dạy cho Lâm
Thiên một bài học sâu sắc, thứ nhất, đó là đôi khi anh vẫn chưa đủ chu toàn để suy xét mọi việc.
Thứ hai, đó là bản thân anh vẫn chưa đủ mạnh!
Lấy chuyện hôm nay ra làm ví dụ, mặc dù Phạm Nhật Long đã mất trí, sử dụng xe tăng và vũ khí để thỏa mãn sự điên cuồng của mình.
Nhưng bản thân anh thực sự không có đủ sức để chống đỡ và đối phó với cục diện như thế này.
Vì vậy, Lâm Thiên sốt sắng hy vọng bản thân có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn, nhất định phải có đủ sức để khiến gia đình nhà họ Phạm đều phải kiêng nếu
Còn một điều nữa, là tiếp tục mở rộng bản thân quy tụ người tài, tuy bản thân Lâm Thiên không biết võ công nhưng có thể chiêu mộ những người có bản lĩnh.
Mặc dù khả năng kinh doanh của chính bản thân Lâm Thiên không đặc biệt mạnh, nhưng anh ta cũng có thể chiêu mộ một số nhân tài kinh doanh.
Sau khi tiễn ông nội đi, việc đầu tiên của Lâm Thiên là vội vàng đến bệnh viện thăm Thạch Hàn và Lưu Thân.
Tục ngữ có câu, hoạn nạn gặp chân tình.
Đối mặt với sự nguy hiểm ngày hôm nay, Thạch Hàn và Lưu Thân đã hoàn toàn đứng về phía anh.
Thạch Hàn thì không cần nói nữa, Lâm Thiên biết anh ta trung thành với mình như thế nào, Lâm Thiên biết rằng Thạch Hàn có thể vì mình mà hi sinh cả mạng sống.
Nhưng tổng giám đốc Lưu Thân không giống với Thạch Hàn, anh ta chưa từng trải qua chuyện như thế này, khi bị súng chĩa vào mặt, sợ đến toát mồ hôi hột, nhưng vẫn có thể kiên định ủng hộ Lâm Thiên.
Điều này khiến Lâm Thiên hiểu ra được Lưu Thân là một người hoàn toàn đáng tin cậy để giao phó công việc.
Nếu sau này Lâm Thiên kế thừa toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên nhất định sẽ thăng chức cho Lưu Thân lên tổng công ty.
Trong bệnh viện.
Lâm Thiên trong phòng bệnh nhìn thấy Thạch Hàn, còn về phần Lưu Thân, lúc này đang trong phòng phẫu thuật để lấy đạn ra cho anh ta.
“Thạch Hàn, đây là cháo thịt nạc trứng mà tôi mua, cậu thích ăn cái này, nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi.” Lâm Thiên vừa nói vừa đặt một phần cháo thịt nạc trứng đã mua lên bàn.
“Haha, vẫn là cậu Thiên hiểu tôi, vừa hay tôi cũng đang hơi đói." Thạch Hàn cười cười, sau đó bưng chảo lên bắt đầu ăn.
“Đúng rồi, Thạch Hàn, vết thương của anh thế nào rồi?”
Làm Thiên hỏi..
"Không có gì, cơ và xương của tôi đều khỏe hơn người thường, viên đạn trực tiếp găm vào bắp thịt của tôi. Vừa mới lấy ra. Hôm nay tôi chuẩn bị xuất viện để có thể tiếp tục bảo vệ cậu!"
Thạch Hàn vừa nói vừa nhấc chăn bông lên, cố gắng đứng dậy khỏi giường bệnh.
Lâm Thiên ấn Thạch Hàn lại chỗ cũ. "Thạch Hàn, anh ở lại bệnh viện để dưỡng thương cho tôi! Đợi vết thương lành rồi hằng nói." "Về chuyện bảo vệ tôi, thời gian này tôi sẽ để Bạch Hổ tạm thời thay anh. Tuy rằng anh ta không mạnh bằng anh, nhưng cũng quá đủ để bảo vệ tôi! Nhiệm vụ của anh trong khoảng thời gian này, chính là dưỡng thương!" “Cái này.. được rồi, vậy thì tôi sẽ nghe lời cậu Thiên.” Thạch Hàn cười và gật đầu.
Thạch Hàn biết rõ kỹ năng của Bạch Hổ "Đúng rồi, cậu Thiên, mối thù này với Phạm Nhật Long Thạch Hàn nhìn Lâm Thiên.
Hôm nay đã phải chịu thiệt rất lớn trong tay Phạm Nhật Long, Thạch Hàn biết rất rõ. “Yên tâm đi, một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ trả mối thù này!” Lâm Thiên nheo mắt, hung ác nói.
Lúc này, Lưu Thân, người vừa kết thúc ca mổ. Cũng đã được đẩy vào “Bác sĩ, anh ấy không có gì đáng ngại chứ?” Lâm Thiên vội hỏi. “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được rồi .” Bác sĩ nói. “Được rồi, cảm ơn bác sĩ.” Lâm Thiên lễ phép cảm ơn. "Chủ tịch Thiên khách khí rồi."
Bác sĩ thấy Lâm Thiên khách khí như vậy, anh ta cảm thấy có chút được kính nể nhưng vừa mừng lại vừa lo. Đây là chủ tịch của Tỉnh Xuyên, lại có thể khách khí với anh ta như vậy.
Lâm Thiên lại đến giường của Lưu Thân, đồng thời đưa cho anh ta một bản cháo mà anh đã mua cho anh ta từ trước.
Lưu Thâm cầm lấy cháo, hào hứng nói: "Chủ tịch Lâm, được cấp trên như cậu quan tâm thế này, Lưu Thân tôi hôm nay chết, cũng xứng đáng.
Lâm Thiên lườm anh ta một cái: "Chết cái gì mà chết? Sau này việc kinh doanh của tôi, toàn bộ đều phải nhờ vào anh hết. Nếu như sau này tôi kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ít nhất cũng là phó chủ tịch!" “Phó chủ tịch?” Lưu Thân sửng sốt.
Anh ta chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, hơn nữa phó chủ tịch của toàn bộ tập đoàn Tỉnh Xuyên, cấp bậc này không biết cao hơn anh ta bao nhiều lần, điều này ngay cả Lưu Thân cũng không dám nghĩ tới.
Sau đó, Lưu Thân nói một cách hào hứng và xúc động: "Cậu Thiên, nếu thực sự có ngày đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh và giúp anh xây dựng Tỉnh Xuyên ngày càng lớn mạnh!"
Ở một diễn biến khác, Phạm Nhật Long được đưa về bộ chỉ huy quân sự tỉnh. Trong một căn phòng giam tối tăm, Phạm Nhật Long bị nhốt trong đó.
Phạm Nhật Long dựa vào tường, anh ta lúc này cũng có chút sợ hãi, anh ta biết lần này mình đã phạm tội rất nghiêm trọng.
Lúc trước khi ở thành phố Bảo Thạnh, anh ta đã hoàn toàn bị Lâm Thiên làm cho tức giận đến như vậy, anh ta chỉ muốn trả đũa Lâm Thiên bằng mọi giá.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng anh ta cũng đã hối hận, vì anh ta sợ sự việc này sẽ hủy hoại tương lai của mình. "Кер!"
Đúng lúc này, cửa phòng giam đột nhiên được mở ra, một lão già tóc hoa râm, rất có phong thái, chầm chậm đi vào. "Ông nội!"