CỰC PHẨM ĐẠI THIẾU



"Không sao đâu, anh Lâm Thiên lúc ấy cũng không biết thân phận của tôi, có những suy nghĩ như vậy cũng không có gì là lạ, hiện tại hiểu lầm đã được gỡ bỏ thì tốt rồi." Liễu Điệp cười nói.
“Liễu Điệp, cô thật đúng là một người con gái lương thiện.” Lâm Thiên cười nói.
Sau khi dừng lại, Lâm Thiên còn nghiêm túc nhìn Liễu Điệp.
"Liễu Điệp, trước đây tôi bị người khác hãm hại, là cô cứu tôi đúng không? Chuyện thu mua tập đoàn Thành Đô cũng là cô hỗ trợ tôi đúng không? Cô giúp tôi như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn cô như thế nào?" Lâm Thiên sờ sờ mũi.
Bây giờ anh đã biết Liễu Điệp là cô chủ của dòng họ Nam Cung, những nghi hoặc phía trước của Lâm Thiên tự nhiên cũng đã có được câu trả lời.

Lâm Thiên rốt cuộc cũng hiểu được dòng họ Nam Cung vì cái gì phải giúp mình, bởi vì Liễu Điệp là người tác động.
"Anh Lâm Thiên, lúc trước là anh cứu tôi khỏi tổ chức bán hàng đa cấp với tôi mà nói thì chính là cứu tôi một mạng.

Hơn nữa còn cho tôi một số tiền để tôi học đại học, ân tình này của anh, Liễu Điệp luôn khắc ghi trong lòng, bất luận anh Lâm Thiên gặp chuyện gì khó khăn, chỉ cần tôi đủ khả năng sẽ toàn tâm toàn ý tương trợ." Ngữ khí Liễu Điệp vô cùng kiên định.
Nghe vậy, trong lòng Lâm Thiên có chút cảm động.
“Liễu Điệp, chuyện em giúp đỡ anh, anh cũng sẽ ghi nhớ trong lòng.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Những lần Liễu Địch ra tay giúp đỡ đều là những lần Lâm Thiên rơi vào những hoàn cảnh nghiêm trọng.
Tính cách của Lâm Thiên chính là cho dù chỉ là một ân nghĩa nhỏ cũng sẽ báo đáp, về sau nếu Liễu Điệp có chuyện gì cần giúp đỡ, cho dù Lâm Thiên phải vượt lửa quá sống, cũng sẽ không bao giờ từ chối.

Lúc này, cha của Liễu Điệp là Nam Cung Chính cũng đã đi tới.
“Liễu Điệp, đây là ai?” Nam Cung Chính nhìn thấy Lâm Thiên.
"Cha, tên anh ấy là Lâm Thiên, từng có một thời gian ở Hải Phòng, chính anh ấy là người cứu con ra khỏi tổ chức bán hàng đa cấp, chính là có ân cứu mạng đối với con." Liễu Điệp nói
Nam Cung Chính sau khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt tươi cười mà nhìn anh, nói: “Hóa ra cậu là Lâm Thiên.

Trước đây tôi có nghe con gái tôi nhắc đến cậu, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi.

Đúng rồi, cậu hẳn là người Tây Nam đúng không? Như thế nào lại đến Hà Nội này vậy?"
“Bác trai cũng quá khách sáo rồi, gần đây cháu tới Hà Nội để giải quyết một số chuyện.” Lâm Thiên trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
"Ồ, thì ra là như vậy, nếu như ở đây cậu có chuyện gì cần trợ giúp, cứ nói, nhà Nam Cung chúng tôi ở Hà Nội vẫn xem như có chút tiếng tăm." Nam Cung Chính cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Cám ơn bác.” Lâm Thiên mở miệng cảm tạ.
Nam Cung Chính lại nhìn về phía Liễu Điệp.
"Liễu Điệp, chồng chưa cưới của con là Công Tôn Phong Vân cũng đã đến đây, đang ở đằng kia.

Đi thôi, cha đưa con tới đó, con qua đó trò chuyện với người ta một lát cũng coi như bồi dưỡng tình cảm giữa hai đứa.

Công Tôn Phong Vân là một người đàn ông rất quân tử, cha tin con sẽ thích cậu ta." Nam Cung nói.

“Công Tôn Phong Vân?" Lâm Thiên không khỏi ngạc nhiên khi nghe thấy cái tên này.
Lâm Thiên nhớ rất rõ, mấy ngày trước khi anh đi mua thuộc đã đụng mặt người nhà họ Công Tôn chính là Công Tôn Phong Vân.
Lúc đó, Công Tôn Phong Vân đã tranh giành đồ với anh, vốn dĩ ông chủ đã đồng ý đưa nó cho Lâm Thiên, nhưng dựa vào danh tiếng của gia tộc mình, Công Tôn Phong Vân đã đe dọa ông chủ phải bán thứ đó cho anh ta.
Lâm Thiên không ngờ rằng Công Tôn Phong Vân hóa ra lại là chồng chưa cưới của Liễu Điệp?
"Cha, con..." Liễu Điệp có vài phần không tình nguyện.
Nam Cung Chính thấy thế, liền tận tình khuyên bảo nói: "Liễu Điệp, trước đó không phải chúng ta đã biết rồi sao? Lúc còn nhỏ con đã đính ước với nhà Công Tôn, đối với nhà họ Nam Cung chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng, bảy ngày sau sẽ có một trận đấu ngầm, nếu không có nhà họ Công Tôn trợ giúp, nhà họ Nam Cung chúng ta tuyệt đối sẽ gặp thiệt thòi lớn."
Liễu Điệp vốn dĩ là một người mềm lòng, khi nghe điều này từ chính cha mình, cô ấy tự nhiên lại cảm thấy mềm lòng.
“Con… Con biết.” Liễu Điệp cúi đầu, cũng miễn cưỡng mà gật đầu.
"Anh Lâm Thiên, tôi...!tôi còn có chuyện phải làm, chúng ta nói chuyện sau."
Sau khi Liễu Điệp nói xong những lời này, liền đi theo phía sau Nam Cung đi về phía Công Tôn Phong Vân.

Bên người Công Tôn Phong Vân có rất nhiều màu sắc rực rỡ, vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều cô cậu các nhà quyền quý đều vây quanh người Công Tôn Phong Vân, đủ loại lời lẽ nịnh nọt, như rót mật vào tai mà thao thao bất tuyệt bên người anh ta.
Đối với nhưng con chó theo đuôi này, Công Tôn Phong Vân căn bản là không thèm để ý, rõ ràng là anh ta chính là vô cùng khinh thường đám người này.
Công Tôn Phong Vân chẳng những là cậu chủ của một trong tám đại gia tộc lớn, hơn nữa bộ dáng cũng vô cùng anh tuấn, ngày thường đều là bộ dáng nho nhã.
Với gia thế khủng, ngoại hình xuất chúng, con nhà nòi như thế này, không biết bao nhiêu cô gái mê mẩn anh ta.
Cho nên, xung quanh Công Tôn Phong Vân lúc này nhiều nhất chính là những cô gái nhà quyền quý, bọn họ đều chủ động sát lại bên người anh ta.
Tuy nhiên, Công Tôn Phong Vân đối với nhưng hành động này lại thờ ơ, đối với những loại phụ nữ như vậy, Công Tôn Phong Vân cũng đã chơi chán rồi.
Lúc này, có một người phụ nữ mập mạp bước tới.
“Tránh ra.” Người phụ nữ béo hét lên, những cô gái đang sát lại gần anh ta đều bị dọa sợ tới mức tự động thối lui.
Người phụ nữ mập mạp này tên là Trúc Kim Dung, là cô chủ nhà họ Trúc, mà họ Trúc cũng là một trong tám đại gia tộc ở Hà Nội, nhiều người đều biết Trúc Kim Dung thích Công Tôn Phong Vân, nhưng Công Tôn Phong Vân lại không thích cô ta.

“Phong Vân, bên kia có rất nhiều bảo vật được trưng bày ở đằng kia, nghe nói anh đều hiểu rõ về những thứ này, anh có thể dẫn em đi xem được không.” Trúc Kim Dung chủ động nắm tay Công Tôn Phong Vân mà làm nũng.
Công Tôn Phong Vân nhướng mày: "Trúc Kim Dung, mong cô đừng động tay động chân."
Khi Công Tôn Phong Vân nói ra những lời này, đồng thời cũng hất tay cô ta ra.
Lúc này, Nam Cung Chính và Liễu Điệp cũng đã đi tới.
“Chú Nam Cung.” Sau khi Công Tôn Phong Vân nhìn thấy Nam Cung, liền trở về với bộ dáng nho nhã lễ độ mà chào hỏi ông.
"Phong Vân, bác đưa vợ cháu tới, Liễu Điệp tính tình nhút nhát, cháu mau đưa con bé đi một vòng quanh đây đi." Nam Cung Chính cười nói.
“Tất nhiên là không có vấn đề gì.” Công Tôn Phong Vân cười đáp lại.
"Được, vậy bác không quấy rầy hai người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương nữa."
Nam Cung Chính nói xong liền rời đi.
Trên mặt Công Tôn Phong Vân chính là một nụ cười lịch sự, nhìn về phía Liễu Điệp nói: "Liễu Điệp, chủ đề của bữa tiệc rượu hôm nay là thư pháp cổ và hội họa.

Trong khuôn viên có rất nhiều bảo vật đặc biệt.

quý hiếm.

Tôi sẽ dẫn em đi thưởng thức."
Công Tôn Phong Vân vừa nói vừa đưa tay ra kéo tay Liễu Điệp.
Công Tôn Phong Vân đối với Liễu Điệp chính là thích, từ bữa tiệc khi đó, sau khi anh ta nhìn thấy Liễu Điệp liền cảm thấy cô không giống với những cô gái con nhà quyền quý khác, dù sao Liễu Điệp cũng là từ nông thôn tới, luôn có một loại khí chất không giống như vậy.

Liễu Điệp chỉ cần trang điểm một chút đã vô cùng xinh đẹp, gần như có thể làm lu mờ những cô gái xuất hiện xung quanh anh ta.
Đối với một người đã tiếp xúc qua rất nhiều phụ nữ như Công Tôn Phong Vân mà nói, ngay khi nhìn thấy Liễu Điệp, chính là vừa gặp đã yêu.
Bao gồm cả cuộc hôn nhân này cũng đều được Công Tôn Phong Vân đứng đằng sau thúc đẩy.
"Nam Cung Điệp thật sự quá là hạnh phúc, được cậu Công Tôn Phong Vân chủ động nắm tay."
"Thật là hâm mộ chết mất."
Sau khi nhìn thấy cảnh này, những cô gái có mặt ở đó, đều hâm mộ không thôi.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể thầm ghen tỵ, dù sao Nam Cung Điệp là đại tiểu thư của nhà Nam Cung, về mặt thân phận đương nhiên bọn họ không thể so được, hơn nữa Nam Cung Điệp quá xinh đẹp, ngoại hình thì không ai so sánh được.
Chỉ có Trúc Kim Dung là có vẻ rất khó chịu, cô ta luôn xem Liễu Điệp là cái gai trong mắt.
"A."
Tay của Liễu Điệp bị giữ chặt, cô ấy run lên vì sợ hãi, sau đó khẽ thoát khỏi tay Công Tôn Phong Vân.
Mặc dù trong lòng Công Tôn Phong Vân có chút không vui nhưng vẫn cười nói:
"Sao vậy Liễu Điệp? Em không thích chuyện này sao? Không sao, sau này từ từ thích ứng, đi thôi, tôi dẫn em đi xem những bảo vật đặc biệt kia trước."
Mặc dù Liễu Điệp có vẻ không tình nguyện, nhưng nhìn thấy cha mình đang ở cách đó không xa mà nhìn mình chằm chằm, cô ấy chỉ có thể gật đầu, sau đó đi theo Công Tôn Phong Vân đi đến khu trưng bày bảo vật.
Tuy nhiên, ngay khi nhìn một vài món đồ trưng bày, Liễu Điệp liền lấy lý do không mấy hứng thú với những thứ này mà rời khỏi Công Tôn Lưu Vân.
Sau khi tách khỏi Công Tôn Phong Vân, cô ấy liền trực tiếp đi tới chỗ Lâm Thiên.
Lâm Thiên lúc này chỉ có một mình, ngồi ở chỗ gọt hoa quả.
“Liễu Điệp, sao cô không cùng với chồng chưa cưới của mình thăm quan triển lãm?” Lâm Thiên vừa gọt hoa quả vừa hỏi.
“Không có hứng thú.” Liễu Điệp bĩu môi nói.
"Tôi nghĩ cô đối với Công Tôn Phong Vân chính là không có hứng thú.” Lâm Thiên cười nói.
Vừa nói Lâm Thiên vừa đưa một quả nho đã bóc vỏ cho Liễu Điệp.
“Tôi vừa mới chạm tay vào đồ cổ, tay rất bẩn.” Liễu Điệp đưa tay ra tỏ vẻ chính là không thể nhận.
“Vậy thì tôi đút cho cô.” Lâm Thiên vừa nói vừa đút nho vào miệng Liễu Điệp.


Bình luận

Truyện đang đọc