466: “Thôi Quên Đi!”
Lúc nhìn Tào Kim cùng Vương Ngọc Mai, Lâm Thiên liền nghĩ đến bạn gái cũ Thanh Mai.
Lâm Thiên và Thanh Mai đã bên nhau nhiều năm, cuối cùng Thanh Mai lại vì tiền mà chạy theo một tên giàu có.
Cảnh tượng này quá đõi quen thuộc rồi.
Trải nghiệm của Lâm Thiên và Chu Quốc Huy quả thật giống nhau đến bất ngờ.
Nhưng khác biệt chính là, Lâm Thiên có một ông ngoại cực tốt, có thể giúp Lâm Thiên trở mình.
Nhưng Chu Quốc Huy thì không có.
Chu Quốc Huy chỉ có một mình đơn độc cho nên Lâm Thiên tuyệt đối không thể chống mắt xem chuyện tương tự như vậy phát sinh được.
“Cái gì? Bắt tôi phải nhận lỗi sao? Muốn đuổi tôi ra khỏi cửa hàng bán hoa? Haha, chỉ bằng hai người các ngươi? Ăn dấm chua xong liền chạy đến đòi dạy dỗ người khác hả? Thật hả? Thực nực cười?” Tào Kim cười ha hả.
“Thôi quên đi!”
Chu Quốc Huy giữ chặt Lâm Thiên.
Trong mắt Chu Quốc Huy, Lâm Thiên dù sao vẫn chỉ là một sinh viên.
Hơn nữa bọn họ là người từ nơi khác đến đây, ở trong này không quen thuộc, lại không có quan hệ gì, nếu thục sự đánh người e là sẽ liên lụy đến Lâm Thiên, gây họa cho Lâm Thiên mất.
“Hừ, hai tên nhà quê.” Tào Kim khinh thường cười mỉa một tiếng.
Ngay sau đó, Tào Kim kéo Vương Ngọc Mai sang, đi đến nhà trọ.
Vương Ngọc Mai chỉ liếc mắt nhìn Chu Quốc Huy một cái rồi rời đi chung với Tào Kim.
Nhất thời nhân viên của cửa hàng cũng đi theo ra ngoài.
“Hai vị, chúng tôi sắp đóng cửa bây giờ, phiền mọi người ra ngoài đi.” Một nhân viên cửa hàng nói với bọn họ.
“Chu Quốc Huy, chúng ta ra ngoài trước đã.” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, hai người rời khỏi cửa hàng hoa.
Ngân viên cửa hàng ngay lập tức khóa cửa lại.
Tào Kim quay đầu nhìn về phía hai người Lâm Thiên và Chu Quốc Huy.
“Hai tên nhà quê kia, hy vọng các người sớm thông suốt, xã hội này rất thực tế, người có tiền muốn làm gì cũng được, hiểu chưa?”
Tào Kim nói xong liền dẫn Vương Ngọc Mai và các nhân viên của cửa hàng đi thẳng đến khách sạn Kim Nguyên Bảo đối diện.
Trước cửa cửa hàng bán hoa.
Chu Quốc Huy ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào chân, không nói được câu nào, tự mình chìm vào sự trầm mặc vô tận của bản thân.
Nhìn Chu Quốc Huy, Lâm Thiên không khỏi đau xót thay cho anh ta, anh đã từng tự mình thể nghiệm qua!
Lâm Thiên tự nhiên có thể lý giải tâm tình hiện tại của Chu Quốc Huy, Lâm Thiên biết rõ hiện tại anh ta đang vô cùng khó chịu.
“Chu Quốc Huy, nếu anh khó chịu thì cứ khóc đi, đừng chịu đựng.” Lâm Thiên mở miệng nói.
Chu Quốc Huy ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên.
Lúc này Lâm Thiên mới phát hiện ra anh ta đã sớm lệ tuôn đầy mặt.
“Thế giới này … thật sự như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, trời mưa cô ấy muốn ăn trái cây, tôi liền leo lên núi hái trái cây cho cô ấy đến té gãy chân.
Lên trung học cô ấy thích xem tác phẩm văn học ngoại quốc nổi tiếng, mỗi ngày tôi đều cam chịu ăn bánh mỳ, để dành tiền cho cô ấy mua sách, có hôm đói đến ngất xỉu, còn có rất, rất nhiều điều khác, nhưng cô ấy… cô ấy chỉ bởi vì tiền, cứ như vậy quay lưng đi theo người khác sao?” Chu Quốc Huy nghẹn ngào.
“Chu Quốc Huy, anh có muốn trả thù không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Đương nhiên muốn! Nhưng mà… Nhưng mà Tào Kim nói một câu rất đúng, chúng ta chỉ là mấy tên oắt con, làm sao có thể đối đầu với anh ta chứ?” Chu Quốc Huy nhịn không được lắc đầu.
Từ xưa đến này, mối hận đoạt vợ và thù giết cha chính là mối thù sâu đậm nhất!
Bạn gái bị cướp mất, ai mà chẳng muốn báo thù rửa hận? Ai không muốn nở mày nở mặt?
“Không có việc gì khó, tôi giúp ạ báo thù.” Lâm Thiên nói chắc nịch.
Chu Quốc Huy nghe vậy vội vàng la lên: “Thôi bỏ đi, anh lòng là đủ rồi nhưng đừng làm bậy.
Anh đừng vì giúp tôi mà tự liên lụy chính bản thân mình.
Tào Kim kia là người rất có tiền, chúng ta không đối phó nổi đâu!”
Lâm Thiên nhếch miệng cười: “Ở trong mắt tôi, anh ta chính là đồ nghèo kiết xác.”
“Anh có ý gì?” Chu Quốc Huy mơ màng hỏi.
“Nếu như tôi nói, tôi có tài sản cá nhân cả nghìn tỷ đồng, anh tin không?” Lâm Thiên cười nói.
“Anh đừng đùa nữa, anh không phải chỉ là sinh viên thôi sao?” Chu Quốc Huy hỏi.
“Cứ chờ mà xem, chỉ cần anh biết là được, chuyện bào thù, cứ giao cho tôi đi.” Lâm Thiên tự tin trả lời.
Ngay sau đó, Lâm Thiên gọi một cuộc đến ngân hàng Mỹ.
Lúc trước ở Kim Đô, tiền của Lâm Thiên từng bị ngân hàng đóng băng một lần, anh đành đem tiền chuyển đến ngân hàng Mỹ.
Vởi số tiền gửi của mình, anh nghiễm nhiên lấy được thẻ đen của ngân hàng Mỹ, trở thành khách hàng VIP của ngân hàng Mỹ.
Có người từng hỏi người phụ trách của ngân hàng Mỹ, nếu người sở hữu thẻ đen muốn quẹt thẻ để mua máy bay có được không? Câu trả lời là: Không thành vấn đề.
Ngân hàng luôn cung cấp cho chủ sở hữu thẻ đen các dịch vụ “trợ lý cá nhân toàn diện.” Lời hứa của họ với khách hàng là chỉ cần khách hàng có thể nghĩ ra thì họ có thể làm được.
…
Khoảng mười phút sau, một chiếc xe thương hiệu Mercedes-Benz và hai chiếc xe lớn chở tiền khác chạy đến trước mặt hai người Lâm Thiên.
Trên chiếc Mercedes-Benz có một người đàn ông mặc tây trang đang leo xuống, trên cổ có thắt nơ, ông đi đến trước mặt Lâm Thiên.
“Chào ngài Lâm, tôi là quản lý của ngân hàng Mỹ, cũng là trợ lý riêng của ngài.
Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả tiền và thiết bị ngài muốn.” Quản lí cung kính nói.
“Mở ra tôi xem thử.” Lâm Thiên đáp.
Quản lí gật đầu, sau đó ra hiệu cho nhân viên áp tải phía sau.
Chu Quốc Huy trợn to hai mắt.
“Cái, cái này… Tất cả số tiền này đều là của anh hả?” Giọng nói Chu Quốc Huy nâng lên mấy tông, đứng bật dậy.
Quản lí cười mở miệng nói: “Tổng tài sản của ngài Lâm lên đến cả nghìn tỷ dola, chút tiền đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng kể.”
“Ừng ực, ừng ực!” Chu Quốc Huy rất mất hình tượng mà nuốt nước miếng, cả đời cậu chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
…
Tại một căn phòng trên tầng hai của khách sạn Kim Nguyên Bảo.
“Ngọc Mai, bọn tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúc cô với anh Tào hạnh phúc mỹ mãn.”
Mấy nhân viên của cửa hàng hoa nâng ly rượu lên, hướng Vương Ngọc Mai kính rượu.
“Cảm ơn mọi người chúc phúc.” Vương Ngọc Mai mỉm cười, cũng nâng ly của mình lên.
Sau một ly rượu.
“Ngọc Mai, cô có thể thoát khỏi tên nhóc đáng thương cùng thằng oắt con kia mà lựa chọn anh Tào. Đây chắc chắn là quyết định chính xác nhất đời này của cô đấy.”
“Hừ, chính vì cái loại nhà quên đó không có tiền đồ.”
Mấy cô gái viên cửa hàng ra sức nịnh nọt.
Vương Ngọc Mai mỉm cười gật đầu, cô cũng hiểu rõ một điều cuộc sống này có tiền mới là chân lý.
Tào Kim đắc ý nói: “Mấy người đừng có đem tôi so sánh với hai tên quê mùa đó, bọn họ không có tư cách so sánh với tôi.”
“Haha, tất nhiên là vậy rồi.” Nhân viên cửa hàng đều cười gật đầu.
Lúc này, một người phục vụ đi vào phòng bao.
“Ngài Tào, bên dưới có một người gọi là ngài Chu Quốc Huy, mời ngài xuống dưới một chuyến.” Phục vụ nói.
“Anh ta tìm tôi làm gì?” Tào Kim nhướng mày.
“Chuyện này… tôi cũng không rõ nữa.” Người phục vụ nói.
“Anh yêu, cứ mặc kệ anh ta đi, chúng ta tiếp tục ăn nào.” Vương Ngọc Mai nói.
“Nếu anh không xuống chẳng phải sẽ bị người ta mắng là rùa đen rút đầu sao? Đúng lúc anh cũng muốn xem thử một chút anh ta muốn làm cái gì. Vương Ngọc Mai, em đi với anh.” Tào Kim vừa nói vừa đứng dậy.
Nói xong, Tào Kim vươn tay ra trước mặt Vương Ngọc Mai, đợi cô đặt tay vào tay mình mới kéo cô đứng lên, sau đó đi ra ngoài.
Mấy cô gái viên của cửa hàng hoa thấy thế cũng đứng lên đi theo, muốn nhìn thử đối phương tìm Tào Cường làm gì.
Ở cửa khách sạn.
Tào Kim dắt theo Vương Ngọc Mai, nghêng ngang vênh váo đi ra ngoài.
“Hử?”
Bọn họ vừa mới đi ra thì biến sắc, bởi vì bọn họ phát hiện Lâm Thiên và Chu Quốc Huy đều đã thay một thân đồ vest.
Lâm Thiên từng bước tiến lên nói:
“Tào Kim, không phải anh vừa mới nói có tiền thì muốn làm gì làm sao? Tiếp theo đây, tôi sẽ khiến anh hiểu rõ cái gì mới là chân chính có tiền.”
“Thuê hai bộ tây trang liền chạy đến khoe bản thân có tiền? Haha, thật sự nực cười cực điểm!” Tào Kim khinh thường mỉa mai.
Lâm Thiên không nói chuyện, chỉ búng tay một cái.
Ngay sau đó.
ẦM!
468: “Vâng Vâng Vâng.”
Kẻ ác phải cần kẻ ác hơn trị, đối với hạng người này Lâm Thiên tuyệt đối không khách khí.
Tào Kim nhìn thấy họng súng ngay đầu mình thì sợ tới mức cả người run lên, chân mềm nhũn.
Anh ta chính là một tên công tử bột đích thực, thường ngày đã quen sống an nhàn sung sướng, nay lại bị người ta giơ súng uy hiếp.
Nhìn họng súng tối đen lạnh lẽo, phòng tuyến trong lòng anh ta sụp đổ trong nháy mắt.
“Đừng… Đừng nổ súng. Tôi quỳ! Tôi lập tức quỳ!”
Tào Kim nói xong vội vàng quỳ rạp xuống mặt đất, cả người đều bị dọa ngốc.
“Hừ, xin lỗi người anh em Chu Quốc Huy của tôi.” Lâm Thiên dùng ngữ khí chắc nịch ra lệnh.
“Vâng vâng vâng.”
Tào Kim liên tục gật đầu, sau đó vội vàng xoay người sang đối mặt với Chu Quốc Huy.
“Người anh em, tôi sai rồi, tôi không nên cướp bạn gái của cậu, tôi chân thành xin lỗi cậu, cậu ngàn vạn lần đừng để bằng hữu của mình nổ súng mà.”
“Hôm nay tôi tha cho anh một con đường sống. Nếu sau này anh lại mò đến tìm Vương Ngọc Mai tôi sẽ khiến anh khó mà giữ mạng, hiểu chưa?” Lâm Thiên lạnh như băng lên tiếng.
“Vâng vâng vâng!” Tào Kim liên tục đồng ý.
“Cút!”
Lâm Thiên phun ra một chữ.
Tào Kim nghe vậy như được đại xá lập túc xoay người bỏ chạy, không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa.
Vương Ngọc Mai và mấy nhân viên cửa hàng bán hoa đều sợ hãi không thôi nhìn Lâm Thiên.
Đặc biệt khi nhìn đến một đống tiền bên kia, bọn họ không dám tưởng tượng Lâm Thiên là người giàu có đến độ nào.
Lâm Thiên nhìn về phía Vương Ngọc Mai.
“Vương Ngọc Mai, cô thật sự quan tâm đến loại công tử bột này nhỉ. Thật lòng muốn ở với người ta cả đời sao? Chẳng qua anh ta chỉ chơi đùa với cô một chút mà thôi, đợi khi cô tàn hoa bại liễu rồi sẽ vứt bỏ cô đi tìm niềm vui mới. Cô bỏ qua một Chu Quốc Huy vì cô mà nguyện ý trả giá mọi thứ chắc chắn là tổn thất lớn nhất trong cuộc đời cô.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Vương Ngọc Mai cúi đầu, không đáp nổi một câu.
“Chúng ta đi thôi, hôm nay xem như tôi nhìn rõ con người cô ấy rồi, cho dù sau này cô ấy có quay lại cầu xin tôi, tôi cũng tuyệt không liếc mắt đến nữa.” Chu Quốc Huy nói.
Ngay sau đó hai người trực tiếp quay người rời đi.
Những chuyện còn lại quản lý của ngân hàng Mỹ sẽ tự lo liệu tốt.
……
Ở nơi nào đó ngoại thành Hà Nội, là nơi tọa lạc của một trang viên tư nhân với diện tích khổng lồ.
Diện tích của trang viên này lớn khủng khiếp, từ cửa chính tiến vào phải đi chừng một cây số mới có thể đi vào khu tích hợp của tòa nhà chính.
Trang viên có sân ngựa, sân gôn, vườn cảnh nhân tạo luôn có nước chảy từ trên xuống, sân bay tư nhân, ...
Ở nơi Hà Nội tấc đất tấc vàng này, có thể sở hữu một tòa trang viên tư gia quy mô khổng lồ như thế này, chủ nhân của nó chắc chắn sở hữu tài lực hung hậu, bối cảnh cũng không kém cạnh!
Kiến trúc chủ yếu của trang viên đều là kiến trúc châu âu, tân tiến lại xa hoa, mà mức độ xa hoa này khiến người ta nhìn đến líu lưỡi.
Trong một tòa nhà màu trắng sang trọng.
Một cô gái trẻ trung ăn mặc đẹp đẽ quý phái đang ngồi trên ghế sopha.
Đúng lúc này, một người làm mặc vest vội vàng chạy vào tiền sảnh.
“Cô chủ! Cậu Lâm hôm qua đã đến Hà Nội rồi.”
Người hầu già báo cáo với cô.
“Anh Lâm, anh ấy…, đến Hà Nội sao?” Cô gái nghe được cái tin tức này trên mặt liền lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Người giúp việc đứng trước cô có thể khẳng định ông đã lâu lắm rồi không thấy cô chủ cười vui vẻ như thế.
“Bác Phúc, giúp cháu chú ý cẩn thận anh Lâm, có chuyện gì lập tức báo cáo với cháu.” Cô gái phân phó.
“Vâng, cô chủ, tôi đi làm liền.” Người giúp việc cong lưng đáp ứng.
Cô nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, thì thào lẩm bẩm:
“Anh Lâm, không biết anh có còn nhớ Vân Điệp hay không…”
…
Bên kia,
“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi.” Chu Quốc Huy cười cảm ơn Lâm Thiên.
“Kế tiếp anh tính thế nào? Có ý định quay về tỉnh Tây Nguyên không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.
“Tôi không về! Tôi quyết định ở lại Hà Nội, ở đây xông pha một lần!” Chu Quốc Huy kiên định nói.
Chuyện vừa rồi hiển nhiên k1ch thích ý chí của Chu Quốc Huy không ít, khiến cho anh không cam lòng với hiện tại, muốn tạo nên một bầu trời mới.
“Tốt! Nếu anh quyết định như vậy, tôi chỉ có thể ủng hộ hết mình, người trẻ tuổi nhất định phải xông pha một lần mới không phụ thanh xuân của chính mình!” Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Chu Quốc Huy.
“Này, phía trước! Nhìn phía trước!”
Chu Quốc Huy đột nhiên chỉ tay về phía trước la to.
“Chuyện gì vậy Chu Quốc Huy?” Lâm Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Người đã lừa gạt tôi! Ở ngay phía trước kìa!” Chu Quốc Huy chỉ phía trước kêu to.