CỰC PHẨM ĐẠI THIẾU

486: “dừng Tay Lại Cho Tôi!”


“Khụ khụ, khụ khụ!”
Gương mặt của Dịch Vi, ngay lập tức bởi vì nghẹt thở mà trở nên đỏ bừng, cổ họng của cô ta phát ra âm thanh đau đớn, hai tay cũng không ngừng giãy dụa.

Thế nhưng, sức lực của Lâm Thiên mạnh đến mức nào, cô ta làm sao tránh thoát được chứ?
Trong sự sợ hãi của cái chết, lông tơ của Dịch Vi giống hệt như gặp phải quỷ mà dựng đứng cả lên, cả người của cô ta đều đang run rẩy, mà trong đôi mắt của cô ta, càng tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng!
Khi cái chết đang dần đến gần, trong lòng của Dịch Vi cuối cùng cũng cảm thấy hơi hối hận, nếu như cô ta biết Lâm Thiên là “Cha mày Lục công tử” từ sớm, cô ta chắc chắn sẽ không dám cứ luôn chê cười, châm chọc Lâm Thiên, nếu như cô ta sẽ có kết quả như thế này từ lâu, khẳng định cô ta sẽ không dám bán đứng Tô Bảo Nhi,
Cô ta vì tiền mà phản bội Tô Bảo Nhi, kết quả cô ta lại không có phúc dùng được số tiền này!
Một lúc sau, đồng tử của Dịch Vi giãn ra, hơi thở cũng đột nhiên ngừng lại, dường như đã tắt thở rồi.

Chỉ là đôi mắt của cô ta, vẫn còn trợn tròn lên, giống như đang nói lên sự không cam lòng của cô ta lúc còn sống.

Sau khi Lâm Thiên buông tay, Dịch Vi đã chết, trực tiếp ngã nhào ra mặt đất.

“Tô Bảo Nhi, cô về phòng ngủ của cô đi.

” Lâm Thiên nói với Tô Bảo Nhi.

Tiếp sau đó Lâm Thiên muốn dọn dẹp hiện trường, Lâm Thiên không muốn để cho Tô Bảo Nhi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Tô Bảo Nhi gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi thẳng lên phòng ngủ của cô ấy.

Lâm Thiên từ trong túi xách mà mình mang theo lấy ra một viên thuốc làm tan xác chết, vật này cũng thuộc một loại thuốc viên, nhưng mà là loại thuốc có giá tiền cực kì rẻ tiền.

Lâm Thiên cầm lấy một ly nước ở trên bàn trà, bỏ viên thuốc làm tan xác chết vào trong ly, viên thuốc ngay lập tức hòa tan, nước ở trong lý cũng biến thành màu nâu.

Lâm Thiên trực tiếp vẩy nước làm tan xác chết ở trong ly lên người của Dịch Vi.


“Xì xèo!”
Với âm thanh đang vang lên, thi thể bị ăn mòn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Chỉ trong vòng không đến một phút, thi thể của Dịch Vi, liền biến thành một vũng máu, ngay cả xương cũng tan không còn một mảnh nào.

Lâm Thiên cũng không thể không cảm thán, hiệu quả của viên thuốc làm tan xác chết này vậy mà lại tốt đến như vậy.

Mục đích mà Lâm Thiên làm như vậy rất đơn giản, chính là muốn tránh khỏi phiền phức, suy cho cùng thì Lâm Thiên ở bên thủ đô Hà Nội cũng không có quyền lực nào để dựa vào, nếu như có người viết bài báo mình bị bắt để nắm thóp, Lâm Thiên sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Sau khi Lâm Thiên xử lý xong tất cả mọi chuyện, liền đi đến phòng ngủ của Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong rồi.

” Lâm Thiên nói.

“Lâm Thiên cảm ơn anh, nếu như không có anh, đến bây giờ tôi vẫn còn chìm trong sự mờ mịt, đến bây giờ tôi cũng hề biết được, thì ra tất cả mọi chuyện đều do Dịch Vi làm ra.

” Tô Bảo Nhi nở ra một nụ cười với khuôn mặt trắng bệch.

Trong lòng của Tô Bảo Nhi biết rất rõ, những điều mà Lâm Thiên giúp đỡ cho cô thật sự rất nhiều rất nhiều.

Lâm Thiên đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi.

“Tô Bảo Nhi cô yên tâm, vụ việc đạo nhạc, giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ nghĩ cách trả lại sự trong sạch cho cô, tôi sẽ đưa sự thật ra ánh sáng và nói với cả thế giới biết, tôi phải để cho tất cả các trang mạng biết được sự thật của vụ việc, để cho bọn họ biết rằng, cô mới là người bị hại, Vũ Ngọc Hiền mới là người đạo nhạc!” Lâm Thiên nghiêm túc mà nhìn vào Tô Bảo Nhi.

“Lâm Thiên, điều này rất khó, Vũ Ngọc Hiền đã có bản quyền của hai bài hát đó của tôi, chỉ cần tôi không có bản quyền, thì cho dù có làm thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bị xem là người đạo nhạc, cho dù nói ra sự thật ở trên mạng, Vũ Ngọc Hiền chắc chắn sẽ ngay lập tức đứng ra mà nói chúng ta đang dựng chuyện nói dối.

” Tô Bảo Nhi nói một cách bất lực.

Tô Bảo Nhi cực kì hiểu rõ, muốn đưa sự thật ra ngoài ánh sáng và cả thế giới, chuyện này khó hơn bao giờ hết!
“Tô Bảo Nhi, những việc này cô không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách, bây giờ việc cô cần làm chính là điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tuyệt đối không được nghĩ ngợi lung tung, càng không được giữ lại chuyện phiền lòng, đã hiểu chưa?”
Lâm Thiên vừa nói, hai tay vừa nắm lấy bả vai của Tô Bảo Nhi.

Lâm Thiên biết được, cú sốc của lần này đối với Tô Bảo Nhi, chắc chắn là vô cùng lớn, bây giờ lại bị người bạn thân của mình phản bội, vì vậy mà Lâm Thiên thật sự cảm thấy lo lắng, Tô Bảo Nhi có thể chịu nổi hay không.

“Ừm.

” Tô Bảo Nhi miễn cưỡng nở ra một nụ cười.

“Được rồi, nhiệm vụ tiếp theo đây của cô, chính là ngủ một giấc thật ngon, những điều ở trên mạng, đừng có mà để ý nữa, tôi đi trước đây.

” Lâm Thiên khẽ cười nói.

“Lâm Thiên!”
Lâm Thiên vừa mới xoay người, Tô Bảo Nhi liền nắm lấy tay của Lâm Thiên một cái.

“Lâm Thiên, tôi…… tôi rất sợ, anh có thể ở lại đây với tôi được không?” Tô Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.

Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, hiện giờ ở trong thủ đô Hà Nội rộng lớn này, người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào, chỉ có mỗi Lâm Thiên mà thôi.

Sau khi Lâm Thiên im lặng suy nghĩ vài giây, liền cười nhẹ mà gật đầu: “Được thôi!”
Lâm Thiên nghĩ rằng, ở bên cạnh Tô Bảo Nhi cũng tốt, để tránh cô ấy nghĩ không thông mà làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.

Lâm Thiên ghép sô pha ở trong phòng ngủ của Tô Bảo Nhi lại một chút, sau đó liền trực tiếp nằm lên sô pha.

Tô Bảo Nhi đang nằm ở trên giường.

“Lâm Thiên, có thể nói tôi biết một chút về những điều mà anh đã trải qua ở tỉnh Tây Nguyên vào mấy tháng nay không? Tô Bảo Nhi hỏi.

“Đương nhiên là được.

” Lâm Thiên khẽ cười nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên liền nói cho Tô Bảo Nhi biết về những điều đã trải qua khi mình ở thủ đô Hà Nội, nhưng mà chỉ kể lại một cách khái quát, những vụ việc như bản thân xuống vách đá suýt chút nữa thì mất mạng, cùng với chuyện bản thân được truyền thừa việc tu luyện, anh không hề nói ra, bởi vì những việc đó quá là mơ hồ.

Sau khi Lâm Thiên nói xong.

“Thật sự không nghĩ đến, anh ở tại Kim Đô mấy tháng nay, vậy mà lại trải qua nhiều chuyện đến như vậy, thật không ngờ tới, tập đoàn Tỉnh Xuyên vậy mà lại suýt chút nữa nhà họ Phạm tiêu diệt rồi.

” Sau khi Tô Bảo Nhi nghe Lâm Thiên kể lại xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy, quả thật là đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.

” Lâm Thiên nhìn lên phía trần nhà.

Ngừng lại một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.


Lâm Thiên nói xong, liền nhắm đôi mắt lại.

“Lâm Thiên, anh…… anh lại chỗ này ngủ đi.

” Tô Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.

“Tô Bảo Nhi, cô…… cô nói gì vậy?” Lâm Thiên kinh ngạc mà mở mắt ra, nhìn về phía Tô Bảo Nhi.

“Tôi nói là……, tôi vẫn còn cảm thấy hơi sợ, muốn anh đến bên cạnh tôi.

” Gương mặt của Tô Bảo Nhi hơi đỏ lên.

“Được thôi.


Lâm Thiên vừa nói, vừa đứng lên từ sô pha, Lâm Thiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng ở bên cạnh Tô Bảo Nhi, giúp cô ấy không cảm thấy sợ hãi nữa, không hề có ý nghĩ lung tung nào.

Lâm Thiên vừa đứng dậy, điện thoại liền vang lên,
Lâm Thiên vừa nhìn thấy, là cuộc gọi của Lưu Thân.

“Alo Lưu Thân, có tin tức về việc mua lại tập đoàn Thành Đô rồi sao?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.

Tuy rằng Lâm Thiên đã biết được bài hát của Tô Bảo Nhi là bị rò rĩ bằng cách nào rồi, nhưng mà việc này chỉ là tìm được nguyên nhân.

Muốn giúp đỡ Tô Bảo Nhi rửa sạch nỗi oan của cô ấy, muốn để cho dân mạng biết được sự thật, thì việc mua lại tập đoàn Thành Đô này vô cùng quan trọng.

“Anh Lâm, e là việc thu mua thất bại rồi, hai ngày nay, tôi đã mua lại một lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Thành Đô ở trên thị trường chứng khoán, thế nhưng số lượng còn lâu mới đủ để kiểm soát cả tập đoàn Thành Đô, cần phải mua lại cổ phiếu của cổ đông thứ hai, cổ đông thứ ba của tập đoạn Thành Đô mới được.

” Lưu Thân nói.


“Vậy thì hãy nghĩ cách, mua lại hết những cổ phiếu ở trên tay của cổ động thứ hai, cổ đông thứ ba của tập đoàn giải trí Thành Đô, bọn họ không bán thì đập tiền, tôi không tin bọn họ sẽ không bị lung lay!” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên biết rằng, việc mua lại tập đoàn Thành Đô cực kì quan trọng, là điều then chốt nhất cho việc lật ngược tình thế!
Vì vậy mà Lâm Thiên cần phải ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Thành Đô!
“Anh Lâm, đêm qua tôi đã đặc biệt đáp chuyến bay đến Hà Nội, để nói chuyện với cổ đông thứ hai và cổ đông thứ ba của tập đoàn Thành Đô, vị cổ đông thứ ba đồng ý bán, nhưng vị cổ đông thứ hai chính là bác hai của chủ tịch tập đoàn Thành Đô, ông ấy nói có làm gì đi nữa cũng không chịu bán!” Lưu Thân nói.

“Ồ? Bây giờ anh đang ở Hà Nội à? Vậy anh đi qua tìm tôi trước, chúng ta gặp mặt trước đã, sau đó lại bàn tiếp.

” Lâm Thiên nó.

Tiếp sau đó, Lâm Thiên báo địa chỉ của nơi mình cho Lưu Thân, để cho Lưu Thân ngồi xe qua đây.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Thiên liền đi thang máy xuống lầu, sau đó đi đến cửa của tiểu khu, chuẩn bị đón Lưu Thân.

Lúc này đã hơn mười một giờ tối rồi.

“A! Cứu mạng!”
Lâm Thiên vừa mới đứng ở nơi này khoảng năm phút, liền nghe thấy một tiếng kêu cứu vang lên.

Lâm Thiên liền vội vàng đi đến nơi phát ra tiếng kêu xem thử, cách nơi đó khoảng chừng ba mươi mét, ngay tại bồn hoa có hai người đàn ông to lớn đang ngược đãi một cô gái.

“Hai thằng khốn nạn!”
Lâm Thiên tức giận mà mắng một câu, sau đó trực tiếp nhào qua phía bên đó.

Tuy rằng Lâm Thiên không hề dám nói bản thân là người tốt đến mức nào, thế nhưng khi gặp phải loại chuyện này, Lâm Thiên tuyệt đối không thể đứng nhìn mà không làm gì được!
“Dừng tay lại cho tôi!”
Lâm Thiên vừa nhào qua đó, vừa hét lên một cách dữ dội.

“Chạy mau!”
Hai người đàn ông cao lớn vừa nhìn thấy Lâm Thiên đang chạy đến đây, liền bỏ chạy đi, trực tiếp ngồi lên một chiếc xe điện ở bên đường, sau đó phóng xe chạy trốn.

Ngay trong tích tắc, Lâm Thiên đã chạy đến trước mặt cô gái.

Hai người đàn ông bạo lực đó, đã lái xe điện mà chạy được khoảng trên năm mươi mét, hơn nữa còn đang tăng tốc mà bỏ chạy một cách nhanh chóng.

Khi Lâm Thiên đang sắp đuổi kịp.

“Anh ơi, cứu tôi!” Người con gái trẻ tuổi cầu cứu Lâm Thiên với giọng nói yếu ớt.

Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, liền không tiếp tục đuổi theo nữa, mà vội vàng dừng chân lại, kiểm tra tình hình của cô gái.

“Cô sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào hay không?” Lâm Thiên vội vàng mở miệng hỏi.

487: “Chết Tiệt!”


Toàn thân của cô gái đều là mồ hôi nhễ nhại, quần áo cũng bị xé rách, dáng vẻ trông bị dọa không nhẹ.

“Anh trai à, may mà anh đến sớm, bọn họ còn chưa kịp làm được gì với tôi.” Cô gái nói với giọng điệu yếu ớt.

“Những thằng khốn nạn đáng chết này!”

Lâm Thiên tức giận mà mắng một câu, đồng thời quay đầu nhìn một cái, xe điện đã biến mất ở trong đêm tối, Lâm Thiên muốn đuổi theo cũng không được nữa.

Tuy rằng cô gái chưa bị xâm phạm, nhưng mà chắc chắn đã bị sờ mó một chút rồi, nếu như không phải Lâm Thiên kịp thời xuất hiện, e là cô gái sẽ bị hai người đàn ông cao lớn đó xâm phạm.

Tiếp đó, Lâm Thiên lại cúi đầu mà nhìn về phía người con gái này.

Người con gái vậy mà đã ngất đi rồi, hẳn là do bị dọa sợ quá mức rồi?

“Này, cô ơi? Cô à?” Lâm Thiên liên tục gọi lên vài tiếng, cũng không hề phản ứng lại.

Lâm Thiên cũng không thể bỏ lại người con gái này ở đây không lo được?

“Bỏ đi, giúp cô ấy tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã.” Lâm Thiên tự lẩm bẩm nói.

Sau đó, Lâm Thiên ôm cô ta lên, đi về phía khách sạn mà khi trước mình đã từng ở.

Những ngày này Lâm Thiên đều ở tại khách sạn, hơn nữa địa chỉ của khách sạn lại ở gần phía tiểu khu, Lâm Thiên quyết định thu xếp ổn thỏa cho cô ta ở nơi đó trước.

Bên trong một chiếc ô tô Mercedes Benz đang đậu ở bên đường.

Tào Kim và ba Tào đang ngồi ở trong xe, hai người bọn họ đều đang quan sát tình hình của Lâm Thiên ở cửa kính xe.

“Ba à, thằng nhóc này đã bị mắc lừa rồi!” Tào Kim trông vô cùng phấn khích.

Ba Tào cũng cười lên mà nói: “Cá đã mắc câu rồi, chúng ta tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch!”

…...

Ở trong khách sạn mà Lâm Thiên đang ở.

Lâm Thiên trực tiếp bế người con gái ấy đi vào khách sạn, sau đó đi vào thang máy, lên thẳng căn phòng mà mình đang ở, quẹt thẻ mở cửa.

Lúc trước Lâm Thiên đã trả trước tiền phòng của nửa tháng.

Sau khi đi vào phòng, Lâm Thiên đặt cô gái nằm ở trên giường.

Vào lúc này, người con gái đã tỉnh lại.

“Anh ơi, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu như không có anh giúp đỡ, tôi thật sự không dám nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì nữa.” Cô gái đó nói.

“Không sao, trên đường gặp người bị hại tất nhiên sẽ ra sức mà giúp đỡ, tôi nghĩ rằng đã là một người đàn ông thực thụ, thì khi gặp phải loại chuyện như thế này, đều sẽ không nhắm mắt làm ngơ.” Lâm Thiên nói.

Ngừng lại một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Đúng rồi, nhà cô ở đâu thế, tôi đưa cô trở về nhà.”

Làm việc tốt thì làm cho trót, tiễn Phật sẽ tiễn về Tây. Nếu như Lâm Thiên đã cứu cô ta, thì cũng giúp đỡ đến cùng, hộ tống cô ta về nhà.

“Anh à, làm gì phải gấp gáp như vậy, anh đã cứu tôi, tôi phải nên báo đáp cho anh chứ.” Người con gái đó mỉm cười.

Cô gái vừa nói, vừa sáp lại gần đến trước mặt Lâm Thiên.

“Cô làm gì vậy?” Lâm Thiên cau mày lại.

“Anh nói xem? Đương nhiên là báo đáp cho anh rồi!” Người con gái chớp chớp đôi mắt với Lâm Thiên, sau đó trực tiếp nhào vào trong lòng của Lâm Thiên.

“Đừng như vậy, xin cô hãy tôn trọng bản thân một chút.”

Lâm Thiên trực tiếp đẩy người con gái kia ra.


Lâm Thiên không hề nghĩ đến, chính mình vậy mà lại cứu lấy một người con gái tùy tiện đến như vậy. “Anh đẹp trai à, chẳng lẽ anh……, không có ý nghĩ gì đối với tôi sao?” Người con gái kia vừa nói, vừa liếc mắt đưa tình với Lâm Thiên.

“Xin lỗi, tôi không có, tôi ngoài không có tiền cũng không đẹp trai ra, càng không có bản lĩnh gì cả, cô có ý với tôi không có tác dụng đâu.” Lâm Thiên nói.

“Nhưng mà anh là người đã cứu mạng tôi, tôi cũng rất thích những người đàn ông dám làm việc nghĩa như anh đây.”

Trong lúc người con gái đang nói chuyện, lại càng sáp lại gần đến trước mặt Lâm Thiên hơn.

Lần này, hành động của người con gái này lại càng chủ động hơn, cô ta vậy mà lại trực tiếp ôm lấy cổ của Lâm Thiên, hôn lấy Lâm Thiên.

“Chết tiệt, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thiên nhịn không được mà than thở một câu, đồng thời chuẩn bị đẩy cô ta ra.

Lâm Thiên không khỏi suy nghĩ, đây là cái gọi là vận đào hoa sao? Nhưng mà chính mình không cần có vận đào hoa như vậy đâu!

“Rầm!”

Đang vào lúc Lâm Thiên chuẩn bị đẩy người con gái kia ra, cửa của căn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Tiếp sau đó, năm sáu người đàn ông mặc đồng phục xông vào trong phòng.

“Các người đang làm gì đó?” Lâm Thiên nghi ngờ mà nhìn bọn họ.

Ngay tại lúc này, người con gái kia ngay lập tức nhào qua đám người mặc đồng phục đó.

“Chú ơi, tên này muốn cưỡng hi3p cháu! Cứu con với!”

Người con gái kia lớn tiếng mà khóc lên.

“Yên tâm, bọn chú sẽ bảo vệ cháu an toàn.” Những người mặc đồng phục đó nói với người con gái.

Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, cảm thấy hoàn toàn bối rối.

“Này, cô có nhầm không vậy, não của cô bị choáng váng rồi à? Rõ ràng là người khác muốn cưỡng hi3p cô, là tôi đã cứu cô đấy!” Lâm Thiên lớn tiếng mà hét lên với người con gái kia.

Lâm Thiên không hề ngờ rằng, người con gái kia vậy mà sẽ nói, mình muốn cưỡng hi3p cô ta ư?

“Chú ơi, các chú nhìn đi, anh ta còn dọa nạt cháu.” Người con gái đó bày ra dáng vẻ sợ sệt.

Những người mặc đồng phục trực tiếp nhào đến trước mặt Lâm Thiên.

“Tên kia, cậu bị tình nghi đến vụ cưỡng hi3p, đi theo chúng tôi quay về điều tra!” Người mặc đồng phục đứng đầu nói.

“Tôi không có!” Lâm Thiên híp đôi mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Có hay là không có, sau khi chúng tôi điều tra, tự nhiên sẽ có được kết luận.” Người mặc đồng phục đứng đầu nói.

Tiếp sau đó, ông ta trực tiếp chạy lên, dùng tay còng mà còng lại tay của Lâm Thiên lại.

Lâm Thiên không lựa chọn cách chống trả lại, bởi vì Lâm Thiên hiểu rõ, nếu như mà chống trả lại thì sẽ có ý nghĩa gì.

Hơn nữa Lâm Thiên cũng tự hỏi, bản thân căn bản cũng không làm gì với người con gái này, có thể chịu được cuộc điều tra này.

Cứ như vậy, Lâm Thiên liền bị ép buộc lên xe..

Trong một căn phòng tối nhỏ.

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy? Đây là trò lừa gạt bằng sắc đẹp à? Hay đây là một cái bẫy?” Lâm Thiên tự mình lẩm bẩm.

Từ khi Lâm Thiên bị đưa đi đến bây giờ, Lâm Thiên vẫn luôn đang suy nghĩ.

Lâm Thiên và người con gái ấy không hề quen biết nhau, cô ta lại đổ oan cho mình như vậy, điều này không hợp lý.

Lâm Thiên phân tích lại một lần nữa, từ lúc bản thân cứu người, lại đến lúc người con gái kia chủ động nhào đến mình ở trong khách sạn, lại đến khi vào trong căn phòng, điều này rất có thể là cái bẫy mà người khác làm ra cho mình, mục đích là muốn giăng bẫy làm hại mình.


“Là ai? Vũ Ngọc Hiền sao? Hay là bạn trai của Dịch Vi làm ra?” Lâm Thiên suy nghĩ.

Ngay vào lúc này, cánh cửa của căn phòng tối bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào, ngồi ở trước mặt Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, quê ở thành phố Bảo Thạnh tỉnh Tây Nguyên, chủ tịch của tập đoàn Vân Thiên và tập đoàn Tỉnh Xuyên, có giá trị đến mấy nghìn tỷ dola, lai lịch của anh thật là lớn, không ngờ rằng một người giàu có như anh, vậy mà còn làm ra loại chuyện này.” Người đàn ông trung niên nhìn về phía Lâm Thiên.

“Chẳng lẽ các người không có điều tra sao? Tôi là người vô tội đấy! Là tôi cứu được cô ta ở bên đường, nhìn thấy cô ta ngất đi, liền đem cô ta đến khách sạn nghỉ ngơi.” Lâm Thiên mở miệng giải thích.

“Nhưng mà người bị hại lại không hề nói như vậy, dựa vào lời khai của người bị hại, là anh ở bên đường đánh ngất cô ấy, cưỡng ép đưa cô ấy đến khách sạn.” Người đàn ông trung niên nói.

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Mà dựa trên đoạn băng ghi hình của khách sạn, anh đúng thật đã đưa cô ấy trong lúc ngất xỉu vào căn phòng của anh, hơn nữa trên người của người bị hại có vết thương, quần áo của bị làm rách, cho thấy người bị hại đã chống trả một cách rất quyết liệt, nhân chứng, vật chứng đều có đủ.”

“Chết tiệt!”

Lâm Thiên không nhịn được mà nổi giận chửi lên, đồng thời đấm một quyền xuống bàn một cách tức giận, Lâm Thiên biết rằng, bản thân dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì tám mươi phần trăm cũng rửa không sạch.

Lâm Thiên còn đưa tin về vụ việc của phóng viên của Tô Bảo Nhi, kết quả lại gặp phải chuyện này nữa,

Sau khi hít vào một hơi dài, Lâm Thiên lại nói:

“Có thể đưa điện thoại cho tôi không, tôi muốn gọi điện.”

Lâm Thiên định gọi điện cho Lưu Thân, để cho anh ta ở bên ngoài nghĩ cách cho mình, tìm một số mối quan hệ, đưa mình ra ngoài trước mới nói tiếp.

“Xin lỗi anh Lâm, yêu cầu này của anh, tôi không có cách nào đáp ứng được.” Người đàn ông trung niên nói.

“Có nhầm không vậy, còn không cho tôi gọi điện thoại ư? Nói cho tôi biết, là ai đã gài bẫy tôi!” Trên mặt của Lâm Thiên tràn đầy vẻ tức giận.

“Lâm Thiên, không có ai gài bẫy cả, bắt đầu từ bị giờ, anh bị hạn chế quyền tự do cho đến khi mở phiên tòa thẩm tra.” Người đàn ông trung niên nói.

Sau khi nói xong, người đàn ông trung niên trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

…...

Ở một nơi khác.

Bên trong một trang viên của vùng ngoại ô Hà Nội.

Một người con gái trẻ ăn mặc sang trọng đẹp đẽ đi xuống từ lầu trên.

Cô ấy chính là Vân Điệp, là Vân Điệp mà khi đó Lâm Thiên ở thành phố Khanh Quang cứu ra từ lần kinh doanh đa cấp.

“Bác Phúc, đã muộn như vậy rồi, bác có chuyện gì sao?” Vân Điệp vươn vai với đôi mắt lim dim.

“Thưa cô, xảy ra chuyện rồi! Cậu Lâm Thiên bị bắt rồi, tội danh là cưỡng hi3p không thành.” Vẻ mặt của ông giúp việc vô cùng nghiêm túc.

“Cái gì? Anh Lâm Thiên bị bắt ư? Còn là cưỡng hi3p không thành? Việc này làm sao có thể chứ?!” Vân Điệp vô cùng kinh ngạc.

Ông giúp việc gật đầu đáp lại, sau đó vội vàng mà xoay người rời đi.

Vân Điệp nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một cách chắc chắn:

“Anh Lâm Thiên, lúc trước là anh bảo vệ Vân Điệp, bây giờ Vân Điệp có thể bảo vệ cho anh, ở tại nơi Hà Nội này, tuyệt đối không được có ai có thể làm hại đến anh!”

“Bởi vì thời gian quá ngắn, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, tôi đây cũng chưa điều tra một cách rõ ràng.” Ông giúp việc nói.

“Tôi không tin anh Lâm Thiên sẽ làm ra loại chuyện này, Anh Lâm Thiên chắc chắn là bị đổ oan đấy.” Vân Điệp nói với giọng điệu chắc chắn.

Ngừng lại một chút, Vân Điệp nói tiếp:

“Bác Phúc à, ngay lập tức sử dụng khả năng của cả dòng họ chúng ta, cứu anh Lâm Thiên ra, ngoài ra, điều tra ra xem ai đang hại anh Lâm Thiên!”

“Vâng, tôi đây liền đi làm ngay!”


488: Thả Tôi?


Bên ngoài phòng giam, Tào Kim đã xuất hiện ở cổng.

“Cậu chủ Tào.” Một người đàn ông trung niên mặt mày rạng rỡ đến chào hỏi Tào Kim.

“Tắt hết các thiết bị giám sát trong phòng giam, ngoài ra, dù cho bên trong có xảy ra động tĩnh gì hoặc phát ra bất cứ âm thanh gì cũng đều xem như không nghe thấy, các người hiểu hết chưa?” Tào Kim ra lệnh.

“Vâng thưa Cậu chủ Tào, có điều... Cậu cũng không thể chơi đùa quá lâu, nếu không chúng tôi cũng không có cách nào giải thích được.” Người đàn ông trung niên nói.

“Yên tâm đi. Về điểm này, tôi tự khắc biết chừng mực.” Tào Kim nói.

……

Trong phòng giam, sau khi người đàn ông trung niên thẩm vấn Lâm Thiên trước đó rời đi.

“Lưu Thân có lẽ đã biết mình bị bắt, anh ta giờ có lẽ đang ở bên ngoài nghĩ cách để giúp mình.” Lâm Thiên tự lẩm bẩm.

Bây giờ Lâm Thiên đang bị giam trong ngục, căn bản là không thể làm được gì, Lâm Thiên hiện chỉ có thể hi vọng Lưu Thân ở bên ngoài nghĩ ra được cách để cứu cậu.

Vốn dĩ tối hôm nay Lâm Thiên chuẩn bị đi gặp Lưu Thân, Lưu Thân không nhìn thấy mình ở điểm hẹn, chắc chắn sẽ biết rằng mình đã bị bắt. Cậu ta cũng nhất định sẽ nghĩ cách để cứu mình ra ngoài.

Đây chính là sự tín nhiệm của Lâm Thiên đối với Lưu Thân, chỉ là Lâm Thiên không biết rằng, Lưu Thân phải tốn thời gian bao lâu.

“Thật không biết rốt cuộc là do ai làm ra!” Lâm Thiên nghiến răng, vẻ mặt trầm tư.

Lâm Thiên bây giờ chỉ có thể tin chắc rằng là có người đặt bẫy mình, nhưng cụ thể là ai, Lâm Thiên thật sự không xác định được.

Ngay lúc này, cửa phòng giam đột nhiên mở ra.

Một người con trai trẻ tuổi trên người diện toàn đồ hiệu tiến vào.

Lâm Thiên nhìn kỹ một hồi, đây chẳng phải là Tào Kim hay sao?

Tào Kim cướp bạn gái của Châu Quốc Huy, Lâm Thiên trước đây từng dạy cho tên đó một bài học, giúp Châu Quốc Huy hả giận.

Sau khi Lâm Thiên nhận ra Tào Kim, khoé mắt Lâm Thiên bất giác nhíu lại.

“Tào Kim, là cậu làm à?” Lâm Thiên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Tào Kim.

Lâm Thiên cũng không phải là kẻ ngốc, trời vừa hừng sáng một chút Tào Kim liền xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên!

“Không sai, là do tôi làm.” Tào Kim nở nụ cười đắc ý.

Thấy Tào Kim thừa nhận, trong lòng Lâm Thiên liền lập tức phẫn nộ.

“Tào Kim, lá gan của cậu cũng lớn đấy, cậu không biết là hậu quả của việc mà cậu làm sẽ nghiêm trọng như thế nào à? Vốn dĩ sau khi tôi dạy dỗ cậu xong thì ân oán giữa chúng ta coi như giải quyết ổn thoả, nhưng bây giờ, cậu đã đắc tội chết với tôi rồi! Tôi đảm bảo, đây sẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời cậu.” Trong mắt Lâm Thiên bùng lên ngọn lửa căm giận.

Tào Kim cười lớn: “Haha, cậu cho rằng đây là tỉnh Tây Nguyên sao? Nơi này là Hà Nội. Đắc tội chết với cậu thì đã làm sao? Tôi biết cậu là vua Tây Nam, quyền lực của cậu ở Tây Nam cao ngút trời, nhưng đây là Hà Nội. Dù cậu có lợi hại đến đâu, ở đây cậu không có gia thế thì cũng chả là thể thống gì cả, có mạnh như rồng thì giờ cũng chỉ như giun đất mà thôi.”

“Trái lại, nhà họ Tào tôi, là gia tộc lâu đời ở Hà Nội, vừa có quyền thế lại có quan hệ rộng, cậu hiểu chưa?” Tào Kim vẻ mặt đắc ý.

Tiếp đó, Tào Kim liền vừa cười vừa đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Thằng nhóc, cậu tốt nhất cứ ở yên đây đi. Mấy năm nay, cậu cũng đã sống trong sung sướng rồi, bây giờ chính là kết cục mà cậu đã đối xử với tôi!”


Tào Kim một bên nói, một bên vung tay tát vào mặt Lâm Thiên.

“Tào Kim, kẻ dám tát vào mặt tôi, thông thường đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.” Lâm Thiên hai mắt nheo lại nhìn Tào Kim, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

“Tào Kim cười lớn: “Haha, cậu lại còn muốn sửa tôi à? Bây giờ cậu hai tay thì bị trói trên bàn, hai chân thì bị khoá chặt lại, như cá nằm trên thớt, chỉ cần chạm đến vị trí của tôi, tôi liền tát vào mặt cậu, cậu!cũng chẳng thể!làm gì được tôi!”

Lúc Tào Kim nói đến câu cuối cùng, liền giơ tay ra, tát vào mặt Lâm Thiên một cách thô bạo, trên mặt tràn đầy nụ cười hung ác.

“Cậu thật sự cho rằng, tay của tôi đang bị trói, thì sẽ không có cách gì đụng đến cậu sao?” Lâm Thiên miệng nở một nụ cười nham hiểm.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Hai tay Lâm Thiên liền dùng chút sức lực.

“Kẻng.”

Cùng với tiếng kim loại vỡ ra, xích khoá hai tay Lâm Thiên cũng liền trực tiếp bị bẻ gãy!

“Cái gì?!”

Tào Kim sau khi nhìn thấy cảnh này, suýt thì té ngã.

“Cậu... cậu là người hay quỷ!” Tào Kim nhìn Lâm Thiên một cách khó tin, mặt tái méc vì sợ hãi.

Nực cười, đây là xích làm bằng sắt thép đúc thành, sao có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy? Điều này quả thật đã lật đổ hoàn toàn quan niệm của Tào Kim.

Tào Kim thật sự không dám tưởng tượng Lâm Thiên lực tay mạnh cỡ nào mới có thể bẻ gãy dây xích như vậy chứ!

Lúc này, xích ở chân của Lâm Thiên cũng văng ra, sau đó anh đứng thẳng dậy, trực tiếp đi đến trước mặt Tào Kim.

“Tào Kim, nãy là cậu thử vỗ về mặt của tôi à?” Lâm Thiên túm chặt lấy cổ áo của Tào Kim, trong mắt ánh lên sự căm tức.

“Tôi...tôi...” Tào Kim sợ đến mức không nói nên lời, toàn thân đều tỏ ra hết sức hoảng loạn.

Bởi vì cảnh tượng mà Lâm Thiên dùng tay không bẻ gãy xích vừa rồi, thực sự đã khiến Tào Kim kinh hãi tột cùng.

“Nếu cậu đã không động thủ, thì đến lượt tôi ra tay!”

Lâm Thiên sau khi nói dứt câu, liền giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt Tào Kim.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai nghe rõ lớn, vang vọng khắp cả căn phòng.

“Aaaa!”

Tào Kim kêu lên một tiếng, đồng thời lấy tay ôm mặt, một nửa khuôn mặt của Tào Kim đã bị Lâm Thiên đánh đến sưng tấy cả lên.

“Thằng nhóc, cậu... cậu không biết rằng nơi này là nơi nào hay sao? Ngươi dám ở đây ngang nhiên đánh người!” Tào Kim nghiến răng, quát vào mặt Lâm Thiên.

“Dù sao thì tôi cũng đã phạm tội rồi, có thêm một tội nữa cũng chẳng hề gì.” Lâm Thiên ánh mắt thản nhiên nói.

“Cứu! Cứu mạng!” Tào Kim nhanh chóng hướng ra bên ngoài hét toáng lên.

Tào Kim gào lớn mấy tiếng, cũng đều không có ai phản hồi, lúc này Tào Kim mới nghĩ tới, ban nãy không phải trước lúc bước vào căn phòng này, Tào Kim đã căn dặn người ở bên ngoài, bất luận là trong phòng có phát sinh âm thanh hay động tĩnh gì, cũng đều xem như không nghe thấy, lại còn dặn tất cả bọn họ tắt hết các thiết bị giám sát đi.


Tào Kim làm như vậy, vốn dĩ là muốn dạy dỗ Lâm Thiên cho hả giận, Tào Kim ngàn vạn lần không nghĩ đến, vậy mà lại như biến thành hòn đá tự chắn chân mình.

Tào Kim thấy không có người đến, chỉ có thể tìm cách tự chuồn ra ngoài.

“Muốn chạy à? Cậu nằm mơ đi!”

Lâm Thiên nắm lấy quần áo của Tào Kim, kéo tên đó quay lại, sau đó liền túm lấy cổ áo Tào Kim xách lên cao.

“Cậu... cậu muốn làm gì” Tào Kim nhìn Lâm Thiên, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Cậu nói đúng, ở tại đây, tôi không dám giết cậu, nhưng mà, lấy một lớp da của cậu, thì tôi chắn chắn có thể làm được!” Giọng điệu của Lâm Thiên hết sức lạnh lùng.

Lâm Thiên vừa nói xong, cửa liền bị đánh bật ra.

Người đàn ông trung niên thẩm vấn Lâm Thiên lúc trước đang đi vào. Tào Kim vừa nhìn thấy ông ta đến, liền như thấy vị cứu tinh của mình.

“Cứu mạng!” Tào Kim vội vàng kêu cứu.

Lâm Thiên nhìn thấy người đàn ông trung niên đang đến gần, lúc này mới chịu buông tay ra.

“Đây... Đây là chuyện gì chứ?” Người đàn ông trung niên nhìn thấy Lâm Thiên đang đứng, thì vô cùng kinh ngạc. Bởi vì trước đó hai tay, hai chân của Lâm Thiên đều đang bị trói chặt.

Lúc này, Tào Kim đã chạy đến núp sau lưng của người đàn ông trung niên.

“Chú Lưu, thằng nhóc này dùng tay không phá vỡ xích, lại còn đánh cháu, ban nãy chú cũng thấy rồi đó, chú nhất định phải làm chủ cho cháu, phải tăng thêm một tội danh nữa cho tên đó!” Tào Kim vội vàng nói.

“Tay không phá xích?” Người đàn ông trung niên tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

“Chú Lưu, mau chóng kêu người trói tên đó lại đi!” Tào Kim lớn giọng.

“Cậu Tào, e là không thể làm theo ý muốn của cậu rồi.” Người đàn ông trung niên nói.

Ngay sau đó, người đàn ông trung niên liền đi tới trước mặt Lâm Thiên.

“Muốn trói tôi sao? Đến đi!” Lâm Thiên giơ hai tay ra.

“Anh Lâm hiểu nhầm rồi, tôi đến là để thả anh Lâm.” Người đàn ông trung niên trên mặt nở nụ cười, tỏ vẻ rất khách khí.

“Thả tôi?” Lâm Thiên có chút ngạc nhiên.

“Không sai Anh Lâm, vừa nãy chúng tôi đã tra rõ ràng rồi, cậu vô tội, là cô gái kia đã vu khống cậu. Chúng tôi sẽ có những hình phạt thích đáng đối với cô ta, còn Lâm công tử, cậu có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào!” Người đàn ông trung niên thái độ vô cùng niềm nở.

Tào Kim sau khi nghe tới đây, sắc mặt liền lập tức thay đổi.

Tào Kim vốn dĩ cho rằng, người đàn ông trung niên đến, thì có thể khiến cho Lâm Thiên tăng thêm một tội, nhưng Tào Kim thật không hề nghĩ tới, người đàn ông trung niên này lại cứ thế mà thả Lâm Thiên ra?

Tào Kim liền vội

Ngay sau đó, người đàn ông trung niên liền hướng về Lâm Thiên, mặt tươi cười nói:

“Anh Lâm, tôi quả thật là đã đánh giá thấp cậu rồi, vốn dĩ cho rằng cậu chỉ là quyền lực ngút trời ở vùng Tây Nam mà thôi, không ngờ tới việc ngay cả ở Hà Nội mà cậu cũng có quyền lực và quan hệ rộng lớn như vậy, thứ lỗi cho tôi có mắt như mù, lúc trước đã đắc tội với cậu, mong cậu đừng để bụng.”

Người đàn ông trung niên sau khi nói xong, còn khiêm nhường cuối đầu chào Lâm Thiên một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc