CỰC PHẨM THÁI TỬ LƯU LUYẾN HỒNG TRẦN

(Khiêu khích Thân Vô Kỵ)

Hiểu lầm được tháo gỡ, ba người lại cười vui, dọc đường đi nói nói hát hát. Cho đến bảy ngày sau, sắp tới Đô thành Thân quốc, mọi người cũng không có tâm trạng, trở nên nặng nề.

Liêu Thanh Phong đã hoàn toàn yêu say đắm Mạc Nhiễm Thiên. Mặc dù mấy ngày cuối cùng này không có cơ hội lại cùng Mạc Nhiễm Thiên thân mật, nhưng mỗi đêm cũng có thể ôm chân người đó ngủ, cũng đã khiến hắn hạnh phúc mỹ mãn rồi.

"Tiểu Thiên, sắp đến rồi, phía trước chờ đợi chúng ta không biết là cái gì?"Dạ Tích Tuyết lo lắng nói.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Dạ đại ca đừng lo lắng."Mạc Nhiễm Thiên thân thể đã hoàn toàn khôi phục, nhìn thành lâu phía xa, lập tức hào khí tỏa ra.

"Tiểu Thiên, Dạ đại ca, sau khi vào thành Thanh Phong sẽ chia tay hai người, Thanh Phong đi trước tới chỗ thái tử báo chuyện, xem có biện pháp gì ngăn cản Thừa tướng đòi ngươi từ chỗ hoàng thượng không." Liêu Thanh Phong mặt nhăn mày nhíu, dọc đường đi đã nghĩ ra vô số cách, nhưng cũng không biết có hữu hiệu hay không. Hắn phải cứu Tiểu Thiên, ít nhất không thể để cho hắn bị Thân Vô Kỵ ngược đãi.

"Ừ, được, Thanh Phong, đừng quá gò ép, Tiểu Thiên chỉ cần không chết là được rồi." Mạc Nhiễm Thiên chỉ muốn giữ mạng, không sợ không có củi đốt. Hắn có thể từ từ chơi cùng Thân Vô Kỵ, xem hắn ta âm tàn hơn hay trí tuệ của mình hơn.

Trong mắt Liêu Thanh Phong tràn đầy không nỡ, hắn âm thầm muốn chỉ mình có thể bảo vệ người mình yêu.

Cách cửa thành còn mấy bước, xe ngựa ngừng lại, Liêu Thanh Phong bất ngờ hôn lên mặt Mạc Nhiễm Thiên một cái sau đó xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Mạc Nhiễm Thiên một tay sờ lên mặt mình, nhìn thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, trong lòng không khỏi dâng lên vị chua xót.

"Tiểu Thiên, Thanh Phong tiểu tử này đối với ngươi thật sự không tệ, những ngày qua hắn vẫn lấy lòng ngươi, thật đáng thương." Dạ Tích Tuyết nổi lên tâm đồng tình.

"Ta biết, bây giờ nghĩ lại, mình lợi dụng hắn, thật sự lương tâm có chút bất an."Mạc Nhiễm Thiên than.

"Ha ha, ta thấy Tiểu Thiên cũng thích hắn. Nam tử tuấn mỹ như vậy cũng không thấy nhiều, huống chi hắn tự biết sai lầm, đối với ngươi lại càng dè dặt thấp thỏm, không dám tiến tới, đối với tuổi trẻ khí thịnh như hắn, làm khó hắn rồi." Dạ Tích Tuyết lắc đầu nói.

"Ề, Dạ đại ca, ngươi nói gì vậy, hắn có tuấn mỹ như ngươi sao? Trong mắt Tiểu Thiên, Dạ đại ca là tuấn mỹ nhất." Mạc Nhiễm Thiên có tật giật mình, ngoài miệng lập tức vỗ mông ngựa.

"Ha ha, ngươi cho rằng Dạ đại ca không hiểu ngươi à?" Dạ Tích Tuyết có thể nói là tâm ý tương thông với Tiểu Thiên, hiểu đến chân tơ kẽ tóc. Chút suy nghĩ kia sao có thể đã dối gạt y.

"He he, đúng vậy đúng vậy, Dạ đại ca, ngươi không trách Tiểu Thiên sao?"Mạc Nhiễm Thiên cười nịnh.

"Không, Thanh Phong là một hảo hài tử, có hắn ở bên cạnh ngươi, Dạ đại ca cũng yên tâm. Phàm là có lợi đối với Tiểu Thiên, Dạ đại ca cũng có thể tiếp nhận." Dạ Tích Tuyết biết một mình mình không có cách nào bảo vệ Mạc Nhiễm Thiên, như vậy thì để cho càng nhiều là người tới bảo vệ hắn đi, chỉ cần trong lòng Tiểu Thiên có y.

"Dạ đại ca." Mạc Nhiễm Thiên cảm động cầm thật chặt tay y.

Lúc này Tiền Ngũ tươi cười đi tới nói: "Mạc Thái tử điện hạ, đến Đô thành rồi, nghe nói Thừa tướng đại nhân tự mình đến đón ngài."

Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, mặt liền biến sắc cả kinh nói: "Nói thật không?" Mạc Nhiễm Thiên làm sao cũng không nghĩ ra Thân Vô Kỵ coi trọng mình như vậy, mình chẳng qua là cống phẩm của Tề quốc mà thôi.

"Dĩ nhiên, ngươi nhìn xem, xe ngựa của Thừa tướng đến kìa." Tiền Ngũ cười chỉ vào chiếc xe ngựa màu đỏ xa hoa lộng lẫy đang chạy tới từ đô thành, phía trên đó khắc tranh thanh long, khí thế mười phần.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức nói với Dạ Tích Tuyết: "Dạ đại ca, ngươi đi theo ta đi, nếu không ta sợ Thừa tướng có tách chúng ta ra. Tiền đại nhân, Tiểu Thiên không phải nên đi gặp Thân vương sao?" Mạc Nhiễm Thiên cau mày nói với Tiền Ngũ.

"Ha ha, hiện giờ đã quá giờ ngọ rồi, thái tử điện hạ được ở dịch quán trước, sáng mai mới có thể diện kiến Hoàng thượng. Nhưng xem ra Thừa tướng đại nhân không kịp chờ để gặp mỹ nam đệ nhất thiên hạ, Thái tử điện hạ cần phải quan tâm tới hạ quan nhiều hơn một chút trước mặt Thừa tướng nhé." Tiền Ngũ lấy lòng.

"Ừ, nhất định rồi, đoạn đường này đa tạ Tiền đại nhân quan tâm chăm sóc, Tiểu Thiên vô cùng cảm kích."Mạc Nhiễm Thiên âm thầm kinh hãi, nhưng phải lên giọng nói.

Hai người xuống khỏi xe ngựa, đứng ở trên đường chờ xe ngựa của Thân Vô Kỵ tới. Những cống phẩm khác đã bắt đầu chậm rãi vào thành, Trương Đường gương mặt đen xám ngồi trong xe tù, đầu tóc rối bời tơi tả, có thể chết cũng không nghĩ ra là Mạc Nhiễm Thiên hãm hại hắn.

Xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, rèm vải vén lên rồi hạ xuống, một vị trung niên nam tử hơn 40 tuổi đi xuống xe trước, Mạc Nhiễm Thiên nhìn thấy cũng biết hắn không phải là Thân Vô Kỵ, hẳn là quản gia của Thân Vô Kỵ.

Quả nhiên trung niên nam tử xuống xe, sau đó xoay người nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết nói: "Mạc Tam vương gia, Thừa tướng đại nhân tự mình đến nghênh đón ngài, xin lên xe ngựa." Nói xong vươn ra một cánh tay mời Mạc Nhiễm Thiên.

"Xin hỏi ngài là?"Mạc Nhiễm Thiên mở đôi mắt to hữu nghị nhìn nam nhân râu dê này.

"Nô tài là quản gia tướng phủ _ Cừu Phát, Tam vương gia gọi nô tài Cừu quản gia là được."Cừu Phát cũng là mỉm cười đáp lễ.

"Ồ, Cừu quản gia, cần phải để Dạ thị vệ của Tiểu Thiên đi cùng, Tiểu Thiên thân có bệnh không tiện nói ra, thuốc do Dạ thị vệ chế." Mạc Nhiễm Thiên cố ý dặn dò, sau đó liếc nhìn Dạ Tích Tuyết, lên xe ngựa.

Rèm vải vén lên, hắn khom người đi vào, ngẩng đầu nhìn lên nhất thời trong lòng chấn động. Chỉ thấy Thân Vô Kỵ ngồi ở chủ vị trong xe ngựa, một bộ áo đen gắn đầy kim tuyến, hoa lệ vô cùng, đỉnh đầu mũ miện đen, một viên bảo thạch đỏ sáng rực rỡ, khí thế bất phàm.

(Nghe nói những người thik màu đen rất là S đó *cười đểu*) ( Sao mĩ nam vây quanh e nó hết vậy * cào tường * bạn muốn xem bạn Kỵ với bạn Quân Hành, ai nằm trên ai nằm dưới cơ)(Thế giới này cũng quá nhiều mỹ nam rồi đi >__<)

Một gương mặt tuấn tú không cách nào hình dung, trắng nõn như ngọc, ngũ quan rõ ràng đến có phần quá mức, lỗ mũi cao thẳng, hai mắt rất lớn nhưng tinh quang che giấu vào bên trong, môi mỏng như khắc khẽ nhếch lên, vừa nhìn đã biết là người kiêu ngạo.

Mạc Nhiễm Thiên đánh giá hắn, đồng thời Thân Vô Kỵ cũng đang đánh giá Mạc Nhiễm Thiên. Đầu tiên không nghi ngờ chút nào là bị mái tóc trắng của Mạc Nhiễm Thiên hấp dẫn, sau đó là gương mặt trắng nõn mịn màng, trên mặt nổi bật nhất là đôi môi như lửa, màu hồng kim phấn lại trong suốt sáng bóng, làm cho người ta muốn hung hăng cắn một cái.

Sau đó thấy Mạc Nhiễm Thiên mắt to, thanh thuần lại pha lẫn một chút hoảng sợ, khiến Thân Vô Kỵ cười càng ngày càng sâu.

"Ngồi đi, Tam vương gia."Giọng Thân Vô Kỵ cũng rất đặc biệt, trầm thấp khàn khàn, nghe qua có phần gợi cảm. Mạc Nhiễm Thiên hơi sững sờ, không ngờ Thân Vô Kỵ là nhân vật tuấn mỹ như vậy, sự sợ hãi trong lòng không khỏi thấp xuống một chút.

"Tạ ơn Thừa tướng, gọi ta là Tiểu Thiên đi. Tù nhân còn có thể xưng Vương gia cái gì, hơn nữa Tiểu Thiên vốn không thừa nhận Mạc quốc đã đổi chủ."Mạc Nhiễm Thiên tự nhiên hào phóng ngồi bên cạnh Thân Vô Kỵ.

Thân Vô Kỵ hơi cúi đầu tiếp tục quan sát Mạc Nhiễm Thiên, nhưng sau khi nghe lời của hắn thì sững sờ, sau đó như có chút hiểu rõ cười nói: " Mỹ danh Mạc Thái tử như sấm bên tai, bản tướng hôm nay gặp được, quả nhiên là mỹ nam đệ nhất thiên hạ."

"Thừa tướng quá khen, Thừa tướng cũng tuấn mỹ hơn người, khiến Tiểu Thiên kinh ngạc." Nói lời hay ai chẳng biết.

Xe ngựa khởi động, chậm rãi chạy. Thân Vô Kỵ đôi mắt âm chí (hung ác nham hiểm) như ưng nhìn chằm chằm vào mặt Mạc Nhiễm Thiên, còn Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt bình tĩnh, mặc hắn nhìn.

"Tiểu Thiên? Bản tướng có thể gọi như thế không?" Thân Vô Kỵ đột nhiên hỏi.

"Tiểu Thiên là tù nhân, Thừa tướng khách khí rồi." Mạc Nhiễm Thiên ôm quyền lại hỏi: "Thừa tướng đang mang Tiểu Thiên đi nơi nào?"

"Ha ha, đương nhiên là phủ Thừa tướng."Thân Vô Kỵ cười khẽ.

"Thừa tướng có lẽ đã nghĩ sai rồi, Tề quốc đem Tiểu Thiên tặng cho Thân quốc, đúng ra nên tiến cung hoặc ở dịch quán." Mạc Nhiễm Thiên bị sự trực tiếp của hắn làm giật mình, xem ra Thân Vô Kỵ này là kẻ tự tung tự tác.

"Ha ha ha, chẳng lẽ Tiểu Thiên không hiểu thế sự, ha ha ha."Thân Vô Kỵ cười lớn.

"Thế sự chính là Thừa tướng đại nhân công cao át chủ, quyền nghiêng triều chính?"Mạc Nhiễm Thiên mở to mắt liếc nhìn, nói lời vô cùng châm chọc.

"A." Cằm Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên đau nhói, kinh sợ kêu thành tiếng, bị Thân Vô Kỵ hung tợn nắm trong tay, mắt ưng lạnh lùng nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang căng thẳng mở to hai mắt, thấp giọng nói: "Mạc Thái tử đừng cho mình là đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, bản tướng sẽ thương yêu ngươi, người thông minh tốt nhất nên thức thời." Nói xong thả cằm Mạc Nhiễm Thiên, về vị trí cũ, hai tay vỗ áo đen kim tuyến của mình, ngẩng đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên oán hận liếc hắn một cái, tay vuốt cằm, nghĩ thầm xem ra Thân Vô Kỵ này cũng không phải dựa vào sắc đẹp là có thể chinh phục, trong lòng không khỏi có chút như đưa đám, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Trong xe ngựa lẳng lặng không tiếng động, mãi cho đến cửa phủ Thừa Tướng, Thân Vô Kỵ cũng không nói lời gì nữa.

"Đại nhân, đến rồi." Cừu quản gia ở ngoài xe ngựa hô.

Thân Vô Kỵ lúc này mới đứng dậy, đem một tay vươn ra với Tiểu Thiên. Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút đem bàn tay nhỏ bé bỏ vào trong lòng bàn tay to lớn nọ.

Thân Vô Kỵ phía trước, Mạc Nhiễm Thiên ở phía sau xuống xe. Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn Dạ Tích Tuyết ở bên cạnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà Dạ Tích Tuyết nhìn hai người nắm tay nhau, gương mặt biến đổi, không biết trong xe ngựa xảy ra chuyện gì.

Phủ Thừa Tướng khí phách vô cùng, cửa lớn lát đá cẩm thạch trang nghiêm lộng lẫy, ba chữ "Phủ Thừa Tướng" mạnh mẽ có lực treo trên cao, thiết họa ngân câu (bức họa bằng sắt có móc treo bạc), khí thế như cầu vồng.

Bốn thị vệ ngoài cửa lập tức quỳ xuống hành lễ với Thân Vô Kỵ, đoàn người đi vào trong phủ.

Vừa vào đại môn thấy một ngọn núi giả lớn, nước trong giả sơn chảy thẳng xuống dưới. Phía dưới tạo thành một ao nước, bên trong có cá chép trắng hồng bơi lội tung tăng. Cửa hiên ở hai bên, Thân Vô Kỵ kéo Mạc Nhiễm Thiên đi về phía bên phải.

Giữa đường không thể thiếu lầu các chòi nghỉ, bồn hoa cây cảnh.

Hai bên hành lang đối xứng một lần nữa giao nhau tại một tòa lầu hai tầng, tám cánh cửa son đều mở rộng, bên trong là đại sảnh, ngay giữa là một bức phù điêu Bạch Hổ xuống núi khiến Mạc Nhiễm Thiên tấm tắc khen.

Đi vào cửa son, hạ nhân chia làm hai bên, một nhóm người đang ngồi bên trong tất cả đều đứng lên, quỳ xuống cúi đầu trước Thân Vô Kỵ, trăm miệng một lời nói: "Tham kiến đại nhân!"

Mạc Nhiễm Thiên quay đầu nhìn lại, toàn bộ đều là tiểu mỹ nam, cũng đều chưa đầy mười tám tuổi, ước chừng có hai mươi mấy người, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi.

Thân Vô Kỵ không lập tức cho bọn họ đứng lên, mà kéo Mạc Nhiễm Thiên đi tới chỗ trống thứ nhất bên tay phải rồi nói: "Sau này ngươi sẽ ngồi ở đây." Nói xong buông tay hắn ra, tự mình đi tới trước ghế thái sư đưa tay lên nói: "Hãy bình thân."

Dứt lời, Mạc Nhiễm Thiên mới nhìn thấy hai mươi mấy mỹ nam này cùng ngẩng đầu lên, lúc trước thì ai cũng không dám ngẩng đầu.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, sau đó mọi người không dám thở gấp, nhưng Mạc Nhiễm Thiên thấy được trong con mắt của họ là kinh ngạc, hoảng sợ, hâm mộ và kinh diễm.

"Vị này sau này là nam thị thứ hai mươi tám của bản tướng, mọi người có thể gọi hắn là Mạc phi! Hiểu chưa?"Thân Vô Kỵ mắt ưng sắc bén quét qua bọn hắn một lần, thanh âm lạnh như băng nhưng tràn đầy tính cưỡng chế.

"Hiểu!" Lại một lần trăm miệng một lời.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp mấy cái mới dừng lại, mình không có bất kỳ ưu thế nào, là nam thị thứ hai mươi tám, Mạc phi??? NND, Thân Vô Kỵ này thật sự coi bản thân là hoàng đế à. ( Muốn làm vua đến điên rồi:v)

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng vô cùng rối rắm, nhưng hắn cũng không dám nói ra. Nhìn dáng vẻ và sự khoa trương của Thân Vô Kỵ cũng biết hắn là người không cho phép người khác phản bác. Để khỏi chịu nỗi khổ da thịt, ít nói thì tốt hơn, xem ngày mai hắn ta nói thế nào trước mặt hoàng đế.

Mạc Nhiễm Thiên không để ý tới hắn ta nữa, mà tìm kiếm thân ảnh Dạ Tích Tuyết, thấy y đứng ngoài một góc cửa lớn cùng những khác thị vệ đứng chung một chỗ, xem ra Cừu quản gia kia đã phân phó y.

Đang lúc ấy thì Cừu quản gia đi vào khom người nói: "Đại nhân, đã cho gọi Như phi."

Thân Vô Kỵ đôi mắt ưng nhíu lại trầm giọng nói: "Dẫn hắn tới!" Mạc Nhiễm Thiên không khỏi tò mò, chẳng lẽ Thân Vô Kỵ này muốn ra oai phủ đầu với hắn? Trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.

Chỉ thấy một bé trai mặc chiếc áo trắng dính đầy máu bị hai thị vệ cao lớn kéo vào, đầu rũ xuống, tóc tai tán loạn, hai thị vệ đem hắn ném xuống đất, rồi lui ra ngoài cửa.

"Biết sai rồi?"Giọng Thân Vô Kỵ không có chút nhiệt độ nào.

"Biết rồi."Cậu bé không dám ngẩng đầu, quỳ trên mặt đất gật đầu nói.

"Thứ trên mặt Tình phi là ngươi làm?"Thân Vô Kỵ cau mày hỏi.

"Vâng, Tiểu Như biết sai rồi."Cậu bé thấp giọng nói.

"Có biện pháp phục hồi như cũ không?"Thân Vô Kỵ hỏi.

"Chắc là không có."Giọng cậu ta thấp hơn.

"Vậy ngươi cũng bôi lên mặt mình đi."Thân Vô Kỵ ra lệnh.

"Đại nhân, Tiểu Như biết sai rồi, cầu xin đại nhân tha cho Tiểu Như, Tiểu Như không dám nữa.Hu hu." Tiểu Như ngẩng đầu lên, quỳ xuống dập đầu. Mạc Nhiễm Thiên thấy một khuôn mặt vô cùng tinh tế đáng yêu, thầm thất kinh, không ngờ trong phủ Thừa tướng này cũng có mỹ nam như thế? Gương mặt này nếu phá hủy thì thật đáng tiếc. Xem ra bên trong phủ Thừa tướng này, nam thị cạnh tranh rất gay gắt.

"Cho ngươi ba ngày, cầu được Tình phi tha thứ, nếu không mặt ngươi giữ không được, đi xuống đi."Thân Vô Kỵ nói lạnh tanh.

"Đại nhân, đó là độc "Vô nhan thảo", không có giải dược, đại nhân tha mạng."Tiểu Như lập tức khóc lớn, xem ra ba ngày cũng không thể cầu được sự tha thứ của Tình phi.

"Đại nhân sủng ái ngươi, không phải để ngươi làm xằng làm bậy, lui ra!"Thân Vô Kỵ bỗng nhiên lãnh khốc nói, trong đôi mắt ưng đầy vô tình.

"Hu hu, Tiểu Như biết rồi, đại nhân tha cho Tiểu Như đi, Tiểu Như cũng không dám nữa."Cậu bé bị thị vệ một lần nữa kéo ra ngoài.

"Mọi người thấy chưa? Cho dù là nam phi bổn tướng sủng ái nhất, cũng không cho phép hục hặc với nhau! Hiểu chưa?" Thân Vô Kỵ quét mắt vòng quanh mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh nghĩ bụng còn chưa phải là hoàng đế đã đem toàn bộ nam thị của mình xưng là phi tần, lá gan hắn cũng quá lớn đi. Hơn nữa mình cũng sẽ không trở thành tân sủng của hắn, sao lại hục hặc với nhau?

Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang mang vẻ mặt khinh bỉ, khóe miệng kéo tới một tia tàn nhẫn không dễ dàng phát giác.

"Đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong."Cừu quản gia một lần nữa đi vào nói.

"Ừm."Thân Vô Kỵ ừ xong bèn đứng lên đi ra ngoài, không để ý Mạc Nhiễm Thiên khiến cho Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt. Sau đó chỉ thấy hai mươi mấy nam phi toàn bộ đều rất chỉnh tề hai người thành một đôi đi theo sau Thân Vô Kỵ ba bước, đến cuối cùng chỉ còn một mình hắn.

"Mạc phi, mau đuổi theo, sau này ngươi sẽ là người cuối cùng. Nhớ lấy, đây là quy củ tướng phủ." Cừu tổng quản thấy hắn bất động, lập tức đã chạy tới nói với hắn.

Mạc Nhiễm Thiên giận đến thiếu chút nữa đỉnh đầu bốc khói, không nhịn được khóe miệng co giật. Cuối cùng sau khi giận dỗi cũng không thể làm gì khác hơn là chạy theo, Thân Vô Kỵ này cứ thế gom mình vào hậu cung của hắn!

Thân Thiện các là chỗ dùng bữa trong phủ Thừa Tướng, nơi đó không nhỏ như đại sảnh vừa rồi, ở giữa là một dãy bàn thật dài, như thể từ cửa kéo dài đến tận cùng bên trong. Bên cạnh ghế xếp chỉnh tề, sau đó từng vị nam thị bắt đầu ngồi chỉnh tề ở hai bên, Thân Vô Kỵ một mình ngồi ở chính giữa chủ vị, uy nghiêm vô cùng.

Mạc Nhiễm Thiên đợi mọi người ngồi xuống sau đó nhìn, vị trí của mình là cuối cùng bên tay phải, nơi này có hai mươi lăm người. Xem ra trừ Như phi và Tình phi kia, mọi người đều ở đây, mình là người thứ hai mươi tám.

Mạc Nhiễm Thiên có phần khâm phục Thân Vô Kỵ, nam thị có quy có củ, hạ nhân thống nhất phục vụ, động tác cũng ngăn nắp đều đặn. Trước mặt hắn rất nhanh có hai món ăn một súp một cơm, chỗ này quả thực tựa như phòng ăn hiện đại, nhưng không khác nhà tù là mấy.

"Mau ăn đi!" Thân Vô Kỵ mở miệng nói, sau đó cầm lấy muỗng của mình húp chén súp, chờ hắn uống xong mọi người mới bắt đầu ăn.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn một bát củ cải xào thịt, một bát khoai tây xào thịt, không có khẩu vị, liếc qua mọi người, tất cả đều giống nhau.

"Tại sao không ăn?"Thân Vô Kỵ chú ý tới hắn.

"Tiểu Thiên ăn không quen những thứ này." Mạc Nhiễm Thiên thành thật trả lời.

"Không quen thì phải học cho quen."Thân Vô Kỵ lạnh lùng nói.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tức giận quay cuồng, bất mãn nhìn hắn một cái nói: "Ta muốn gặp Hoàng thượng!"

Thân Vô Kỵ gương mặt biến đổi, ném muỗng lên bàn lạnh lùng nói: "Đến nơi này, không cho phép ngươi càn quấy! Lặp lại lần nữa, biết điều một chút ăn cơm đi!"

Mạc Nhiễm Thiên bị hắn làm giật nảy mình, sau đó nghe lời của hắn liền uất ức. Tuy mình là cống phẩm, nhưng cũng không thể bị khinh bỉ như vậy, vốn giận sôi ruột, bèn đem bát cơm ném mạnh xuống mặt đất, giận dữ hét lớn: "Ngươi cho rằng Thân Vô Kỵ ngươi đã là Hoàng thượng à? Có bản lĩnh ngươi ngồi long ỷ đi, hà tất phải ở chỗ này diễu võ dương oai, cái này gọi là lừa mình dối người! Mất thể diện!" Tiểu Thiên nói xong vung tay áo đi ra ngoài. NND, lại mở miệng chửi người rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc