CỰC PHẨM THÁI TỬ LƯU LUYẾN HỒNG TRẦN

"Đệ làm gì? Buông hắn ra!" Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cả kinh giận dữ nói.

"Đại gia, xin lỗi, cầu, cầu người thả Thủy Thủy, u u......" Tiểu nam hài bên cạnh Mạc Nhiễm Thiên lập tức bị dọa đến khóc òa, ngã vào trước mặt Mạc Tử Viêm khẩn cầu.

"Cút ngay!" Mạc Tử Viêm lạnh lùng nói với Hỏa Hỏa, sau đó bóp cổ Thủy Thủy trên bàn, ngảng đầu về phía Mạc Nhiễm Thiên nói: "Huynh xem đi, nếu huynh còn bướng bỉnh, đây sẽ là kết quả của huynh ở Tề quốc!"

Toàn thân Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến lạnh như băng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia đau đớn đến không chịu nổi, trong lòng không biết mùi vị gì.

"Buông hắn ra!" Giọng điệu Mạc Nhiễm Thiên có phần hoang mang.

Mạc Tử Viêm cũng chỉ muốn làm cho Mạc Nhiễm Thiên ý thức được tình cảnh của hắn khi đến Tề quốc, hiện tại nếu đã làm cho Mạc Nhiễm Thiên hiểu được rồi, gã buông Thủy Thủy ra.

"Khụ khụ khụ." Thủy Thủy vuốt vuốt cổ cố sức ho khan, nhìn Mạc Tử Viêm với đôi mắt tràn đầy hoảng sợ!

"Uống miếng nước đi." Mạc Nhiễm Thiên rót chén trà cho Thủy Thủy.

"Không, không, tạ ơn đại gia, đúng rồi, xin lỗi đại gia." Thủy thủy tủi thân rớt nước mắt.

"Đừng buồn nữa, tên đó là kẻ điên, uống đi." Tim Mạc Nhiễm Thiên cũng chùng xuống, nam nhân này cũng quá đáng thương a.

"Hừ!" Mạc Tử Viêm cười lạnh nhìn khuôn mặt thanh tú của Mạc Nhiễm Thiên đang cau có, bụng nghĩ hắn thực ra là kẻ dễ mềm lòng, xem ra gã phải dùng khổ nhục kế mới được. Bên phía phụ hoàng còn thiếu một câu nói, bởi vậy gã cũng chưa yên tâm đi Tề quốc.

"Đưa tiền đây!" Mạc Nhiễm Thiên đưa tay hướng Mạc Tử Viêm đòi tiền.

"Ta thấy thái tử điện hạ sống thoải mái đã quá lâu, đưa tay hướng nhân đòi tiền cũng lẽ thẳng khí hùng nha." Mạc Tử Viêm một bên nhạo báng, một bên móc bạc từ trong túi ra.

"Chưởng quỹ! Lại đây!" Mạc Nhiễm Thiên tức giận lườm Mạc Tử Viêm một cái sau đó kêu chưởng quỹ lại.

"Dạ, thái tử điện hạ, tứ hoàng tử, có gì phân phó, để tại hạ dạy bảo lại hai tên nhãi ranh này." Chưởng quỹ tưởng rằng Mạc Nhiễm Thiên không hài lòng về hai người nam tử.

"Ngươi mới là đồ nhãi ranh! Hai nam hài này bao nhiêu tiền, bổn thái tử mua!" Mạc Nhiễm Thiên hận không thể đập chết cái lão chưởng quỹ này.

"A, dạ dạ dạ, cái này, cái này, thái tử điện hạ, hai người này không tuấn mỹ, hay để tại hạ giúp ngài lựa ra mấy người khác?" Chưởng quỹ lấy lòng nói.

"Ngươi." Mạc Nhiễm Thiên thật sự chịu thua rồi, tại sao ở nơi này mọi người đều như vậy, lòng trắc ẩn đều biến đâu hết trơn rồi.

"Không cần, bổn thái tử muốn hai người này. Đây!" Mạc Nhiễm Thiên cho chưởng quỹ một thỏi bạc vụn, hắn không có chút kiến thức nào về tiền tệ ở nơi này, tùy tiện lấy ra.

"Cái này... cái này..." Chưởng quỹ nhìn hai lượng bạc cười khổ, hắn mua người về đã tốn hai mươi lượng.

"Cái gì cái này, cái kia, chê không đủ?" Mạc Nhiễm Thiên trợn tròn mắt, có dấu hiệu đang chuẩn bị tức giận.

"A, đủ, đủ rồi." Chưởng quỹ cười khổ cầm hai lượng bạc khóc không ra nước mắt, thái tử điện hạ chẳng ngốc chút nào, vẫn biết bắt chẹt người khác mà.

"Ha ha ha, hai lượng bạc mua hai nam thị? So với bổn hoàng tử còn lưu manh hơn a." Mạc Tử Viêm cười lớn.

"A." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co rút,"Lưu manh cái gì, chưởng quỹ đồng ý với vụ giao dịch này! Hừ, đến đây, cái này cho các ngươi, các ngươi đi đi, tự mình đi tìm việc khác mà làm." Mạc Nhiễm Thiên đem số bạc còn lại đưa cho bọn Thủy Thủy.

"Thái tử? Thái tử điện hạ?" Thủy Thủy cùng Hỏa Hỏa sợ đến choáng váng.

"Đúng vậy, hắn chính là thái tử điện hạ của Mạc quốc chúng ta, các ngươi may mắn, gặp được vị Bồ Tát sống như hắn." Mạc Tử Viêm chêm vào một lời châm chọc.

"Tham kiến thái tử điện hạ, thái tử điện hạ cầu xin ngài hãy thu lưu(*) chúng ta." Thủy Thủy cùng Hỏa Hỏa lập tức quỳ xuống đất dập đầu.

(*) thu lưu: thu nhận và giúp đỡ.

"To gan, các ngươi tưởng rằng hoàng cung có thể tùy tiện nhận người huh?" Mạc Tử Viêm cả giận nói.

"Không, không phải, chúng ta là người Tề quốc, là bị lừa gạt đến Mạc quốc, hu hu. Ở chỗ này chúng ta đều bị khi dễ, thái tử điện hạ cứu chúng ta." Thủy Thủy nhìn Mạc Nhiễm Thiên khẩn cầu.

"Người Tề quốc? Ai đem các ngươi lừa tới đây?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.

"Là một người Mạc quốc sống tại Tề quốc, bọn họ cùng sơn tặc liên hợp, lừa rất nhiều nam tử giống như chúng ta, sau đó đem bán cho các nước khác."

"Ý các ngươi nói người Mạc quốc chúng ta là buôn lậu?" Bấy giờ Mạc Tử đứng lên, khí lạnh tản ra khắp người, gã thật ra là một người vô cùng yêu nước.

"A, không, không, không phải." Hai nam hài biết mình lỡ lời, vội vàng nhận sai.

"Tứ đệ, ngồi xuống đi, đừng dọa bọn họ, mỗi quốc gia đều có người tốt người xấu, việc này có gì kì quái, quan trọng nhất chính là cần một vị quân vương tốt cai trị, lúc đó quốc thái dân an, còn ai nguyện ý đi ra ngoài làm cường đạo, làm sơn tặc.

À, các ngươi đừng sợ, Mạc quốc quả thật có người xấu, như vậy đi, các ngươi theo bổn thái tử trở về, bổn thái tử mấy ngày sau sẽ đi Tề quốc, đến lúc đó hai ngươi đi theo, trở về cùng thân nhân đoàn tụ được không?" Mạc Nhiễm Thiên buồn bã nói.

"A, cám ơn thái tử điện hạ, cám ơn, cám ơn, hu hu......" Hai nam hài tử kích động ôm chặt lấy nhau.

"Huynh thật đúng là người tốt nha, hừ!" Mạc Tử Viêm không nhịn được lại châm chọc vài câu.

"Lương tâm đệ bị chó gặm rồi." Mạc Nhiễm Thiên đáp trả, bát tự của hắn và Mạc Tử Viêm chắc chắn là xung khắc.

"Huynh!" Mạc Tử Viêm tức giận đến trợn mắt, nhưng lại không có biện pháp.

"Thái tử điện hạ, ngài uống trà, xin bớt giận, tứ hoàng tử lại nói đùa đó." Thủy Thủy lập tức biến thành thị đồng của Mạc Nhiễm Thiên.

"Hai người các ngươi thật nhanh nhẹn!" Mạc Tử Viêm cẩn thận nhìn về phía hai người, Mạc Nhiễm Thiên cũng nhìn về phía Thủy Thủy.

"A, cám ơn tứ hoàng tử khích lệ, ta cùng Hỏa Hỏa vốn là thư đồng trong tướng quốc phủ Tề quốc, không ngờ lại bị người lừa gạt." Thủy Thủy nhìn Hỏa Hỏa khổ sở nói.

"Oh? Tướng quốc phủ? Tướng quốc Thượng Quan Nghi?" Mạc Tử Viêm cảm thấy hứng thú.

"Đúng vậy, tứ hoàng tử!" Hỏa Hỏa gật đầu.

"Không sai, không sai, xem ra cứu hai người các ngươi cũng không uổng!" Mạc Tử Viêm đứng lên, cuối cùng vẫn ý vị thâm trường(*) nhìn hai nam hài một chút.

(*) ý vị thâm trường: ý tứ hàm xúc. Ý là nhìn hai ẻm ý với ánh mắt đầy toan tính.

"Uhm, thuận tiện làm mấy bộ cho hai người họ." Mạc Nhiễm Thiên đứng dậy.

Mạc Tử Viêm nhếch mép không nói nữa, còn hai người Thủy Thủy cùng Hỏa Hỏa cảm động nhìn Mạc Nhiễm Thiên anh tuấn ngời ngời, cảm thấy như gặp được thần tiên.

Đợi Mạc Nhiễm Thiên mang theo hai người Thủy Hỏa trở lại tẩm cung thái tử của hắn, Mạc Nghị Thần đã chờ ở đó rồi.

"Tiểu Thiên, sao lại đi lâu như vậy?" Mạc Nghị Thần nhìn ra ngoài điện,"Bọn họ là ai?"

"Nhị ca, hai người này là nam đồng ta mua về, hắn tên Thủy Thủy, còn đó là Hỏa Hỏa, nam đồng trong phủ tướng quốc nước Tề, bị người lừa bán sang Mạc quốc, ta nghĩ lần này đi Tề quốc, nhân tiện mang bọn họ trở về. Thủy nhi, Hỏa nhi, vị này chính là nhị hoàng tử!" Mạc Nhiễm Thiên đem hai người giới thiệu cho Mạc Nghị Thần.

Mạc Nghị Thần chân mày nhíu chặt, nhìn hai người.

"Tham kiến nhị hoàng tử!" Thủy Hỏa hai người cúi đầu thi lễ.

"Các ngươi là thị đồng của tướng quốc Thượng Quan Nghi?" Ánh mắt Mạc Nghị Thần cũng thật sắc bén.

"Không phải, là thư đồng của tướng quốc." Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người Thủy Hỏa đã đỏ bừng, mặc dù bọn họ đối với tướng quốc Thượng Quan Nghi ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, nhưng là tướng quốc sao có thể coi trọng hai người bọn họ a.

"Uhm, Tiểu Lộ Tử, sắp xếp cho bọn họ một chút đi, bổn hoàng tử cùng thái tử có chuyện cần bàn." Mạc Nghị Thần nói với Tiểu Lộ Tử đang đứng trước cửa nhìn giật mình nhìn hai người Thủy Hỏa.

"Tiểu Lộ Tử, hảo hảo chiếu cố bọn họ." Mạc Nhiễm Thiên bỏ thêm một câu, càng làm cho hai người Thủy Hỏa cảm kích vô cùng.

Mạc Nghị Thần kéo Mạc Nhiễm Thiên vào điện nói: "Tứ đệ không có làm khó dễ đệ chứ, nhị ca đi hỏi phụ hoàng, mới biết hắn mang ngươi đi may quần áo, bằng không nhị ca đã sốt ruột gần chết."

"Nhị ca, tứ đệ hắn không dám thế nào đâu, hắn hiện tại có việc cầu đến ta, ta không có việc gì. Nhị ca, ta có chuyện muốn hỏi huynh, huynh sẽ không giấu ta chứ?" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nghiêm túc nói.

"Chuyện gì, nhị ca chưa bao giờ lừa gạt Tiểu Thiên." Mạc Nghị Thần hiếu kì hỏi lại.

"Độc của Lam Nhi do ai hạ, nhị ca có biết không?" Mạc Nhiễm Thiên đi thẳng vào vấn đề.

Mạc Nghị Thần sắc mặt đại biến: "Tại sao đệ đột nhiên hỏi việc này?"

"Một người đang sống sờ sờ bị hạ độc thành đần độn, huynh nghĩ rằng ta có thể không lo ư? Ta chỉ muốn biết là ai hạ độc, có phải chính là người ta đang nghĩ không, nhị ca, không phải huynh nói chưa bao giờ lừa gạt Tiểu Thiên sao?" Mạc Nhiễm Thiên lạnh lùng nói.

"Tiểu Thiên, việc này, nhị ca, nhị ca cũng không rõ!" Mạc Nghị Thần không thể nói.

"Hừ, nhị ca thật không biết? Hay là đang bênh vực ai?" Mạc Nhiễm Thiên cười nhạt, trong khi khuôn mặt khôi ngô của Mạc Nghị Thần lại lộ vẻ đau đớn.

"Tiểu Thiên, ta..." Lúc này Mạc Nghị Thần không biết phải làm sao nữa.

"Nhị ca, huynh không sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ bị người hạ độc ư?" Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày nói.

Khuôn mặt Mạc Nghị Thần biến sắc, giật mình nhìn Mạc Nhiễm Thiên hỏi lại:" Tiểu Thiên, đệ, đệ đã biết cái gì?"

"Là Hiên nhi có phải không?" Mạc Nhiễm Thiên áp sát Mạc Nghị Thần.

Mạc Nghị Thần mồ hôi lạnh chảy ròng, lui về phía sau một bước, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, thanh âm Tiểu Lộ Tử vọng lại,"Lục hoàng tử, thái tử điện hạ vừa trở về."

Mạc Nghị Thần sắc mặt càng trắng không còn chút máu, Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh một tiếng nói, "Nhị ca không nói, vậy thì Tiểu Thiên sẽ tự mình hỏi."

"Tiểu Thiên, đừng, nhị ca nói cho đệ, đệ đừng hỏi." Mạc Nghị Thần lập tức kéo Mạc Nhiễm Thiên lại.

"Là đệ ấy có phải không?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi lại một lần. Mạc Nghị Thần nhìn vào mắt Mạc Nhiễm Thiên, gật đầu.

"Tại sao?" Thâm tâm Mạc Nhiễm Thiên càng thêm khó chịu. Ban đầu, nghe những lời Mạc Tử Viêm nói hắn đã chỉ hoảng hốt, nhưng cũng còn nửa tin nửa ngờ, nhưng đến giờ đã tin đủ mười phần.

"Thái tử ca ca, nhị ca huynh cũng ở đây à." Mạc Hiên một thân áo tím đi tới, trải qua lễ trưởng thành cậu dường như đã thật sự trưởng thành, nét ngây thơ trên khuôn mặt cũng không còn.

Gương mặt Mạc Nhiễm Thiên càng ngày càng u ám, còn Mạc Nghị Thần sợ Mạc Nhiễm Thiên sẽ hỏi cậu ngay lúc này, cố giả bộ cười nói: "Lục đệ, đã dùng bữa tối chưa?" Đây là kiếm chuyện làm quà.

"Dạ rồi, các huynh còn chưa ăn ư?" Mạc Hiên kinh ngạc nhìn hai người.

"Ta chưa ăn, muốn qua đây trước xem thử Tiểu Thiên đã trở về chưa, giờ ta phải về dùng bữa." Mạc Nghị Thần nói.

"Nhị ca, ta cũng đi, ta cũng chưa ăn a, lâu rồi không đến tẩm cung của huynh, đi đến chỗ huynh dùng bữa đi." Mạc Nhiễm Thiên hiện tại không muốn đối mặt với Mạc Hiên, thật sự không thể tưởng tượng cậu nhỏ như vậy mà lại ngoan độc như thế, so với Khởi Mạc Tử chỉ có hơn chứ không kém.

"Vậy, ta phải làm sao bây giờ, ta ở chỗ này chờ thái tử ca ca nha?" Mạc Hiên cau mày nói.

Mạc Nhiễm Thiên tâm tình bất hảo đáp lại: "Hiên nhi, thái tử ca ca đêm nay trong người khó chịu, đệ trở về tẩm cung của mình đi." Ý tứ trong lời nói đó rất rõ ràng, không cho Mạc Hiên qua đêm.

"A, nơi nào khó chịu, có nặng lắm không, tìm ngự y khám được không. Có phải tứ ca lại vừa ăn hiếp huynh hay không?" Mạc Hiên quan tâm hỏi han, khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên đầy hận ý với Mạc Tử Viêm.

"Không phải, chỉ là khó chịu, đêm nay thái tử ca ca muốn một mình nghỉ ngơi." Mạc Nhiễm Thiên sợ hắn ăn dấm chua của Mạc Nghị Thần, bổ sung một câu.

"Thái tử ca ca, cho Hiên nhi cùng huynh được không? Hiên nhi nhất định ngoan ngoãn để cho huynh nghỉ ngơi." Mạc Hiên trong lòng đang tự kiểm điểm có phải cậu đã giày vò Mạc Nhiễm Thiên quá mức hay không, nhưng khi đó cậu quả thật không nhịn được a.

Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt tuấn tú đỏ lên một mảnh, nhìn qua Mạc Nghị Thần còn đang xấu hổ mà nói: "Hiên nhi, ngày mai nói tiếp được không? Thái tử ca thật sự muốn một mình nghỉ ngơi."

"Vậy,cũng được, ta đến chỗ mẫu hậu." Mạc Hiên thương tâm nói.

"Sáng nay đệ chưa qua đó sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy thật kì lạ.

"Sáng nay mẫu hậu cùng phụ hoàng đang bàn chuyện, ta chưa gặp." Mạc Hiên đáp lời.

"À, vậy đệ đi đi." Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên vô cùng hoảng sợ, Tiêu Hương Hương cùng hoàng thượng trò chuyện cái gì, có chuyện gì cần trò chuyện một ngày?

Đợi Mạc Hiên đi rồi, Mạc Nhiễm Thiên cùng Mạc Nghị Thần tới tẩm cung của y, tẩm cung của y rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với Mạc Hiên, trang hoàng cũng không tinh tế bằng, điều này khiến trái tim Mạc Nhiễm Thiên không rõ lí do mà cảm thấy chua xót.

Trong khi Mạc Nghị Thần vui vẻ cùng Mạc Nhiễm Thiên ngồi trên cái bàn gỗ tròn nhỏ bắt đầu dùng bữa tối, Mạc Nghị Thần mới ngại ngùng nói: "Tiểu Thiên, nơi này của nhị ca cũng chỉ có thể phục vụ đệ như thế!"

"Nhị ca, đãi ngộ của các vị hoàng tử không như nhau sao?" Mạc Nhiễm Thiên hỏi.

"Uh, nhưng, nhị ca vẫn còn tốt, ha ha."

"Tại sao lại như vậy?" Mạc Nhiễm Thiên không hiểu vì sao hoàng thượng lại đối xử không công bằng với con mình.

"Vốn dĩ là như vậy, tần phi nào được sủng ái, người nào được đãi ngộ tốt cũng vậy thôi, mẫu hậu ta không muốn tranh sủng, cho nên cuộc sống như vậy, nàng cũng rất hài lòng, ta cũng không sao cả." Mạc Nghị Thần mỉm cười nói.

"Ta vừa nhìn mẫu hậu huynh đã biết bà là người tốt." Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến nữ tử ôn nhu uyển ước nọ.(*)

(*) uyển ước: uyển: dịu dàng khéo léo, ước: tiết kiệm.

"Đúng vậy, mẫu hậu rất dịu dàng." Mạc Nghị Thân cười dịu dàng với Mạc Nhiễm Thiên.

"Nhị ca, vì sao huynh không tranh đoạt a, huynh cũng là nhi tử của phụ hoàng a." Mạc Nhiễm Thiên rốt cuộc vẫn cảm thấy nam nhân này có phần nhu nhược.

"A a, mẫu phi nói muốn tranh giành sẽ chết rất nhiều người, ta không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, hơn nữa ta có thể ở bên Tiểu Thiên cũng đã rất thỏa mãn, chờ đệ đi Tề quốc, nhị ca sẽ cùng mẫu hậu ở chỗ này lặng lẽ chờ đệ trở về."

"Nhị ca, huynh cam lòng sao?" Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy thật khó tin.

"Ta không cam lòng thì thế nào đây, ta không muốn mẫu hậu gặp chuyện chẳng lành. Hơn nữa hoàng hậu cùng Chu quý phi đều rất lợi hại, ta tự thấy không bằng." Mạc Nghị Thần cười khổ.

"Nhị ca, huynh quá mềm lòng, cũng quá tốt, thôi bỏ đi, huynh cũng đừng tranh đấu, an tâm chờ ta trở lại, nhớ kĩ giữ vững lập trường, ai cũng đừng giúp, lục đệ cũng không phải người tốt." Mạc Nhiễm Thiên nhắc nhở y.

"Ai, nhị ca biết, nhưng có khi cũng chẳng còn cách nào khác, ta rõ ràng biết đệ ấy không thích Lam nhi, nhưng ngăn cản không được, ai, nhưng dù sao tứ đệ cũng không phải người dễ chọc." Mạc Nghị Thần thở dài.

"Nhị ca, huynh biết khi bé ai đã hạ độc ta không? Có phải Tiêu hoàng hậu hay không?" Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu dao động.

"Cái này ta quả thật không rõ lắm, khi đó Tiêu hoàng hậu vẫn chỉ là một tần phi không có địa vị gì, hẳn là không thể." Mạc Nghị Thần trầm tư chốc lát rồi trả lời.

"Vậy độc dược của lục đệ lấy ở nơi nào?"

"Cái này, nhị ca thật không biết, nhị ca cũng muốn hỏi thử." Mạc Nghị Thần cau mày nói.

"Xem ra chuyện này rất phức tạp, nhị ca, huynh sau này ít tiếp xúc với lục đệ một chút, mặc dù đệ ấy đáp ứng ta sẽ bảo vệ huynh, nhưng ta hiện tại không tin đệ ấy." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng rất khó chịu, khúc mắc về chuyện của Lam nhi thế nào cũng không gỡ bỏ được.

"Nhị ca biết, cám ơn Tiểu Thiên, nhưng Tiểu Thiên, nhị ca vẫn hy vọng đệ đứng về phía lục đệ." Mạc Nghị Thần suy tư một chút liền nói.

"Tại sao? Bây giờ ta cảm thấy thật mơ hồ."

"Lục đệ ngồi trên ngôi vị này, mặc dù đệ ấy có chút tàn nhẫn, nhưng ít ra hoàng hậu là người hào hiệp, có thể đối xử tử tế với hậu cung tần phi, nhưng Chu quý phi không phải, lỡ như tứ đệ kế vị, như vậy cả hậu cung đều bị ả diệt trừ, việc này là ta chính tai nghe ả nói, ả muốn đem toàn bộ các tần phi cho binh lính, ta, ta rất sợ mẫu hậu..." Mạc Nghị Thần lộ ra vẻ mặt có phần hoảng sợ.

"Người đàn bà độc ác này, ả ta cùng Từ Mạc thông gian, còn muốn làm thái hậu, không biết cảm thấy thẹn." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng chấn động, không ngờ Chu quý phi là con người ngoan độc như thế, so với Mạc Tử Viêm càng sâu hơn.

"Aish, nhị ca chỉ mong thiên hạ thái bình." Mạc Nghị Thần bất đắc dĩ nói, nhiều năm qua đã quen với bầu không khí ảm đạm tối tăm nơi cung đình, y đã sớm cảm thấy mệt mỏi. Cho nên y đành cắn răng chịu đựng, không muốn gây chuyện sinh sự.

"Mạc quốc yếu như vậy, đã không còn cách nào có thể thái bình được rồi, hiện tại thái độ của phụ hoàng làm ta thấy thật rối loạn, không biết rốt cuộc ông ấy coi trọng tứ đệ hay là lục đệ, thật sự là người thâm sâu khó dò." Mạc Nhiễm Thiên cũng rất bất đắc dĩ.

"Tiểu Thiên, đệ bình an là tốt rồi, những chuyện khác cũng đừng quản, đến Tề quốc phải chịu rất nhiều khổ cực, đệ nhất định phải cố gắng chịu đựng, nhị ca chờ đệ bình an trở về." Mạc Nghị Thần đã rơm rớm nước mắt.

"Nhị ca, huynh đừng như vậy, ta nói huynh nghe, ta nhất định sẽ trở về, hơn nữa Mạc quốc sớm muộn gì cũng sẽ là của ta, bọn họ ai cũng không nghĩ đến ta mới là thái tử điện hạ chân chính, chỉ cần ta trở về, ngôi vị hoàng đế này nhất định thuộc về ta!" Hiện tại ngay cả Tiêu Hương Hương, Mạc Nhiễm Thiên cũng không tin tưởng, chỉ có bản thân mình là đáng tin nhất.

"Tiểu Thiên đệ..." Mạc Nghị Thần khiếp sợ đến đờ người, đánh chết y cũng không tưởng tượng được Tiểu Thiên vậy mà lại muốn tranh ngôi vị hoàng đế.

"Nhị ca cũng thấy ta không đủ năng lực sao?" Mạc Nhiễm Thiên chăm chú nhìn Mạc Nghị Thần.

"Không, Tiểu Thiên, đệ có, nhị ca chỉ là không nghĩ tới, hiện tại đệ đã không ngốc nữa, tại sao không thể, đệ vốn chính là thái tử điện hạ, nếu không phải cứu Mạc quốc, cũng không cần đi Tề quốc, vậy đệ mới là người kế vị chân chính, Tiểu Thiên, nhị ca biết nên làm như thế nào." Mạc Nghị Thần đột nhiên cảm giác y đã tìm được mục đích sống, tinh thần cũng trở nên hưng phấn và vui vẻ.

Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói: "Nhị ca nói gì đi!"

"Nhị ca mặc dù không bằng bọn họ, nhưng nhị ca có thể âm thầm giúp đệ bồi dưỡng thế lực, chỉ cần đệ trở về, sẽ có năng lực tạo phản, ta nghĩ phụ hoàng cũng sẽ không truyền ngôi nhanh như vậy."

"Nhị ca, trước hết ta đem tất cả những vật đáng giá trong cung thái tử giao cả cho huynh, huynh biết phải làm gì rồi chứ?" Thứ Mạc Nhiễm Thiên muốn chính là kết quả này.

"Uhm, biết, Tiểu Thiên, nhị ca biết trong mắt đệ ta là người nhát gan, nhưng lần này nhị ca nhất định không khiến đệ thất vọng." Mạc Nghị Thần đột nhiên rất tự tin nói.

"Uhm, Tiểu Thiên biết nhị ca cũng là bất đắc dĩ, nhưng mà, nhị ca, huynh nghìn vạn lần phải biết nhìn xa trông rộng, an toàn là hàng đầu." Mạc Nhiễm Thiên lo lắng nói.

"Nhị ca sẽ làm vậy, Tiểu Thiên, hiện tại trong lòng nhị ca cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, ha ha." Nhiều năm rồi Mạc Nghị Thần không có loại cảm giác hãnh diện đến dường này.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn khuôn mặt anh tuấn của y sáng bừng lên, lộ ra vẻ mặt yêu thương.

Đêm đó Mạc Nhiễm Thiên động tình ngủ ở tẩm cung của nhị hoàng tử, nhưng hắn không biết trong cung thái tử của mình, có một người nằm trên giường nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt, hai mắt lóe lên những tia khát máu, hai nắm đấm nắm chặt, sắc mặt dữ tợn vô cùng.

(Tình hình là ta vừa tìm được bản raw của CPTT, theo đó thì tên em thái giám của bé Thiên phải là Tiểu Lộ Tử chứ hem phải Tiểu Đường nha. Và còn một cơ số lỗi sai vụn vặt khác nữa. Ta sẽ sửa dần dần, bắt đầu từ chương này. *gãi đầu* Ngại quá!)

Bình luận

Truyện đang đọc