CỰC PHẨM THÁI TỬ LƯU LUYẾN HỒNG TRẦN

Mạc Nhiễm Thiên nghe thấy, mém chút ngất xỉu luôn, không phải Tề Quân Hành lại muốn cường bạo chứ? Cường bạo hắn ư, vừa nghĩ loại đau nhức này, hắn lập tức nổi trận lôi đình.

“Ngươi là đồ bạo quân, cầm thú, súc sinh!” Trước hết cứ trút giận đã rồi hẵng nói.

Tề Quân Hành lạnh lùng lườm hắn một cái rồi vung tay áo bỏ đi, còn Mạc Nhiễm Thiên đáng thương một lần nữa bị trói chặt vứt vào trong tẩm cung của đồ biến thái kia.

“Cơ công tử, ai, lão nô khuyên ngươi vẫn là nên nghe lời hoàng thượng đi.” Lý công công dùng ánh mắt thiện ý nhìn Mạc Nhiễm Thiên bị ném lên long sàng.

“Hừ, đối tốt với hắn cũng chỉ có đường chết, hắn là kẻ biến thái nhất!” Mạc Nhiễm Thiên giận dữ hét.

“Ai.” Lý công công nhìn hắn một cái, thở dài xoay người đi.

Mạc Nhiễm Thiên lấy làm lạ Tề Quân Hành sao lại không tới, vội vàng gọi Lý công công: “Lý công công, hoàng thượng đâu?”

“Hoàng thượng đến ngự thư phòng, vừa rồi thấy ngự sử đại nhân vội vàng cầu kiến.” Lý công công trả lời.

“A!” Mạc Nhiễm Thiên bị dọa giật nảy mình, mới nhớ ra ngày mai đã đến kì hạn bảy ngày, Triển Ấp kia sẽ không lớn gan tới mức đến nói cho hoàng thượng chứ, chẳng lẽ gã không muốn sống nữa? Ngẫm lại, kẻ nhát gan này cũng không ngu đến thế chứ, trong lòng hắn yên tâm hơn một chút.

“Lý công công, ngươi có thể thông báo cho tướng quốc đại nhân, bảo hắn tiến cung không?” Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên nói.

“Cái này, Cơ công tử tìm tướng quốc đại nhân sợ là không ổn, để cho hoàng thượng biết không phải càng hỏng bét sao?” Lý công công nhắc nhở.

“Này, ai, chẳng lẽ ta thật sự phải chết trên long sàng sao?” Mạc Nhiễm Thiên thở dài thườn thượt.

“Cơ công tử, lão nô từng nói, hoàng thượng ăn mềm không ăn cứng, lão nô cáo lui.” Lý công công nói xong rất có thâm ý nhìn Mạc Nhiễm Thiên rồi lui ra ngoài.

Mạc Nhiễm Thiên lập tức tự cởi trói, đầu óc lập tức suy chuyển.

Đi tới phía sau cửa, nhìn thấy Trần Chấn còn đang ở đó, hắn giật mình, hô lớn: “Trần thống lĩnh, mời vào.”

Trần Chấn thấy Mạc Nhiễm Thiên ở cửa thì thất kinh, mình rõ ràng đã trói chặt hai tay hắn, hắn sao có thể cởi ra được nhỉ.

“Cơ công tử ngươi?” Trần khiếp sợ nhìn hắn.

“Hắc hắc, không có việc gì, được rồi, Trần thống lĩnh là sư huynh của tứ hoàng tử Mạc quốc phải không.” Mạc Nhiễm Thiên đem hắn kéo vào phòng, khẽ giọng hỏi.

Chuyện này lại làm Trần Chấn giật nảy lên: “Ngươi, ngươi làm sao biết?”

“Trần thống lĩnh quên rằng Cơ Nhi chính là Vũ Tề sao? Tại hạ là môn khách của tứ hoàng tử a, tất nhiên là tứ hoàng tử nói với tại hạ, hy vọng vào lúc nguy nan, Trần thống lĩnh có thể giúp đỡ tại hạ một tay.” Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nói.

“Cơ công tử muốn tại hạ giúp thế nào?” Trần Chấn trầm tư một chút rồi khẽ giọng hỏi lại.

“Đi tìm tướng quốc đại nhân, trước đêm mai nhất định phải cứu ta ra.” Mạc Nhiễm Thiên nói thẳng mục đích.

“A, như vậy sao được, hoàng thượng sẽ giận dữ. Hơn nữa Cơ công tử làm sao biết tướng quốc đại nhân sẽ giúp ngươi?” Trần Chấn không tin.

“Ha ha, chỉ cần Trần thống lĩnh nói với tướng quốc đại nhân, Cơ Nhi cảm kích vô cùng.” Mạc Nhiễm Thiên biết Thượng Quan Nghi nhất định sẽ giúp hắn, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng ngày mai đã là thời khắc quyết định rồi, mình nếu không xuất hiện trước mặt ngự sử Triển Ấp, tin tức thái tử ở Tề quốc sẽ lập tức bị Tề Quân Hành biết.

“Được rồi, hạ quan sẽ giúp ngươi một lần! Nhưng thành công hay không tại hạ cũng không dám cam đoan.” Trần Chấn nhìn Mạc Nhiễm Thiên gật đầu.

“Đa tạ Trần thống lĩnh, không trách được tứ hoàng tử nói Trần thống lĩnh cùng hắn là sư huynh đệ tốt nhất, cám ơn.” Mạc Nhiễm Thiên tươi cười.

Ngự thư phòng, Tề Quân Hành vẻ mặt âm u, nhìn ngự sử Triển Ấp quỳ trên mặt đất, nói: “Nói thế thật sự là…”

“Hồi bẩm hoàng thượng, ngày ấy khi Công Tử Lâm vội vã trở về, hạ quan liền cảm thấy kì quái, cho nên cài thủ hạ vào trong đoàn người của hắn, sáng nay hạ quan nhận được tin hắn dùng bồ câu đưa tới, tin tức này tuyệt đối không sai. Công Tử Lâm có lẽ đã đoán trước được múc hoàng thượng trì hoãn hai ngày, cho nên điều động hai mươi vạn đại quân, kéo tới bên bờ Âm giang.” Triển Ấp lần này là tới tranh công.

“Tuyên tướng quốc đại nhân, Triệu tướng quân tiến cung!” Tề Quân Hành cảm giác kế hoạch của mình bị làm cho rối loạn, hắn không ngờ rằng Công Tử Lâm đoán được hắn cố ý tấn công Thân quốc, vốn dĩ chỉ định phái mười vạn đại quân tấn công Bình Châu, hiện tại không tiếc tổn hao quân lương, điều thêm hai mươi vạn trấn bên Âm giang của Tề quốc, thật là giảo hoạt mà. Trong triều tất cũng có đại thần tiết lộ cơ mật, xem ra mình cũng cần nghiêm túc chỉnh đốn triều cương.

“Triển ái khanh, lần này ngươi có công, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi, ngươi đi xuống đi, có tin tức gì lập tức báo lại.” Tề Quân Hành cho Triển Ấp lui.

Triển Ấp đi rồi, Tề Quân Hành vẻ mặt tối tăm ngồi trên long ỷ, trong đầu tính toán kế hoạch lần này, năm mươi vạn binh lính mình còn chưa điều động, Thân quốc đã điều binh từ đô thành ra, không biết Mạc quốc có biết Thân quốc lần này dùng mười vạn binh mã để đối phó với bọn họ hay chưa, nếu là thế, Mạc quốc chỉ cần điều động quân đội từ Khánh Châu sớm mười ngày, hai ngày này cứ gắng cầm cự thì chưa chắc đã bại. Nhưng mình lại cần đối phó với hai mươi vạn đại quân, lần này sợ là ăn trộm gà không được, rốt cuộc là kẻ nào đã tiết lộ bí mật ra ngoài.

“Người đâu, mang Cơ Nhi đến ngự thư phòng!” Tề Quân Hành nghĩ đến tài trí của Vũ Tề, không khỏi muốn nghe đánh giá của hắn một chút.

Mạc Nhiễm Thiên đang nhìn những bức họa Mạc thái tử được Tề Quân Hành treo đầy vách tường, càng nhìn khóe miệng càng co rút mạnh, đem hắn họa đến mức nữ tính hóa quá mức. Thì ra tên biến thái này thích bộ dạng đó, chẳng lẽ mình cũng phải trở nên uốn éo như thế? Nghĩ tới đây, Mạc Nhiễm Thiên lập tức rùng mình một cái.

“Cơ công tử, hoàng thượng cho mời!” Lý công công mặt mày hớn hở bẩm.

“Ồ, tới đâu vậy?” Mạc Nhiễm Thiên xoay người lại kì quái hỏi.

“Ngự thư phòng!”

“Tại sao lại bảo ta tới? Không có trò gian trá gì chứ?” Mạc Nhiễm Thiên nhếch mày.

“Lão nô không biết, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện vừa rồi đâu, hoàng thượng buồn bã lo lắng, nhất định là chuyện trong triều.” Lý công công giỏi về việc quan sát sắc mặt.

“Hứ!” Mạc Nhiễm Thiên hứ một tiếng, lại mau chóng đi tới đó, hắn rất muốn xem Tề Quân Hành đang giở trò gì?

Tiến vào ngự thư phòng, Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt khó chịu nhìn Tề Quân Hành nói: “Hoàng thượng gọi Cơ Nhi tới làm gì?”

Tề Quân Hành vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Mạc quốc Bình Châu chỉ có một vạn binh lính, làm sao chống lại mười vạn đại quân Thân quốc?” Tề Quân Hành nói thẳng.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, không quay lại, đến lúc quay lại hắn kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng đã biết Thân quốc điều bao nhiêu binh lính tấn công Bình Châu?” Trong lòng âm thầm cả kinh, không biết tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm có biết tin này không.

“Hừ, ngươi vẫn nên mau mau nghĩ biện pháp bảo vệ Bình Châu đi!” Tề Quân Hành cười lạnh.

Mạc Nhiễm Thiên xoa xoa cằm, bắt đầu đi đi lại lại trong ngự thư phòng, khuôn mặt thanh tú nhăn lại.

“Sao nào? Vũ tiên sinh cũng không nghĩ được cách nào hay ư?” Tề Quân Hành châm chọc.

“Đừng làm ồn!” Mạc Nhiễm Thiên quát lên một tiếng, khiến Tề Quân Hành cũng phải kinh ngạc, nhưng Tề Quân Hành thật sự không nói nữa, khóe miệng thấp thoáng nét cười tà.

“Hoàng thượng làm sao biết Bình Châu chỉ có một vạn quân đội?” Mạc Nhiễm Thiên thở dài ngao ngán cho Mạc quốc, những nước khác biết rõ tình hình nước mình như lòng bàn tay, mình lại hoàn toàn không biết gì về họ cả, quốc gia như vậy phải phát triển như thế nào đây.

“Hừ, trẫm tự có tin tức, ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ lại xem làm sao để cứu một vạn binh lính cùng mấy vạn dân chúng trong thành đi.”

“Thỉnh hoàng thượng phát binh sớm hai ngày được không?” Mạc Nhiễm Thiên cũng là vẻ mặt nhạo báng mà mở mồm cười đùa, bởi vì hắn biết Tề Quân Hành chính là muốn Bình Châu bị tiêu diệt.

Tề Quân Hành giận dữ nói: “Vì cứu các ngươi, Thân quốc lại vừa phái hai mươi vạn đại quân hướng tới Tề quốc, ngươi bảo trẫm giúp như thế nào đây?”

“Cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên kinh hãi, Thân quốc này thật là ngoan độc.

“Hoàng thượng không cần sợ hãi a, ngươi không phải điều động năm mươi vạn ư, không lẽ sợ hai mươi vạn của bọn họ?” Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên tươi cười.

“Hừ, trẫm không sợ, chẳng qua là đến lúc này tất phải làm căng mối quan hệ với Thân quốc, đánh nhau chỉ có thể lưỡng bại câu thương, ngươi nói trẫm làm như vậy có phải rất thiệt thòi hay không?” Tề Quân Hành cười lạnh đến càng sâu.

“Vậy ngươi không giúp Mạc quốc nữa, chỉ e sang năm long ỷ của ngươi cũng phải đổi thành của Thân quốc.” Mạc Nhiễm Thiên không sợ hắn không ra binh, hắn ta không thể không ra.

“Ngươi, được được được, trẫm không nói được ngươi, vậy trẫm hỏi ngươi, nếu như trẫm mượn cơ hội này tấn công Thân quốc thì có nắm chắc hay không?” Tề Quân Hành hiện tại không sợ Mạc Nhiễm Thiên biết rồi.

Mạc Nhiễm Thiên kì quái nhìn hắn một chút rồi nói: “Quả nhiên nhân tâm bất túc a, ai.” (nhân tâm bất túc: chưa đủ thấu tình đạt lý)

Tề Quân Hành mạnh mẽ co rút khóe miệng, nói: “Trẫm nói cho ngươi cũng không sao! Thống nhất thiên hạ là mục tiêu của trẫm! Trẫm tin rằng mình có thể khiến cho dân chúng trong thiên hạ an cư lạc nghiệp.”

“Ta thấy ngươi là cướp đoạt mới đúng? Ngươi nói thống nhất là có thể thống nhất a, ngươi cho rằng đó là hậu cung của ngươi đấy à, quốc lực của Thân quốc còn mạnh hơn Tề quốc, lần hành động này của ngươi, dù có đánh thắng, cũng tất phải rước lấy sự trả thù của Thân quốc, nếu ngươi muốn Mạc quốc chúng ta sẽ giúp ngươi, chỉ sợ là chúng ta trải qua một trận đánh ở Bình Châu xong, cũng là lòng có dư mà lực không đủ, đến cuối cùng thống nhất thiên hạ chính là Thân quốc, không phải Tề quốc ngươi, trước khi ăn miếng bánh lớn này, ngươi cũng không suy nghĩ kĩ vị thế của mình sao, Tề quốc mặc dù lớn mạnh hơn Mạc quốc, nhưng so với Thân quốc, ngươi tự nhận có thể bằng họ?” Mạc Nhiễm Thiên nói năng cực kì trôi chảy, Tề Quân Hành nghe đến sửng sốt, cuối cùng lặng im không lên tiếng, long nhan càng lạnh lẽo vô cùng.

“Hừ, thủy quân của nước ta lợi hại lắm, kỵ binh phương bắc của bọn chúng có tác dụng gì chứ, trẫm cũng không tin bọn họ có khả năng vượt qua Âm giang.” Tề Quân Hành không phục, hai năm này hắn dốc sức vì nước, chỉ vì muốn trở nên mạnh nhất trong tam quốc.

“Ngươi cũng nói kỵ binh của bọn họ lợi hại, cho dù ngươi thắng một trận ở Âm giang thì đã sao? Ngươi có thể đánh tới đô thành Thân quốc ư? Hoàng thượng, chiến tranh không thể theo cảm tính, người chịu khổ vẫn là dân chúng.” Thanh âm Mạc Nhiễm Thiên trở nên mềm nhũn.

Tề Quân Hành nhìn hắn một cái, rốt cuộc không phản bác.

“Tướng quốc đại nhân, Triệu tướng quân đến!” Thanh âm của Lý công công truyền vào, theo sát là Thượng Quan Nghi cùng Triệu Trạch mướt mát mồ hôi chạy tới.

Thượng Quan Nghi nhìn thấy Cơ Nhi ở một bên liền sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ xuống đất thi lễ, trong đầu lập tức đoán được hoàng thượng dùng Thiên Lộ Hoàn trị hết vết thương của Cơ Nhi, nhất thời trong lòng thư thái không ít, y vẫn lo lắng chuyện Dạ Tích Tuyết sắp cứu Cơ Nhi ra.

“Ái khanh bình thân!” Tề Quân Hành điều chỉnh tâm trạng, sắc mặt hơi dịu xuống.

“Triệu tướng quân, quân lệnh truyền đi chưa?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, thần đang làm, ngày mai tế cờ xong sẽ tiến về Âm giang.” Triệu Trạch không biết đã xảy ra chuyện gì, mồ hôi còn đang thấm ướt áo bào.

“Trẫm bỏ kế hoạch ban đầu, Thân quốc điều động hai mươi vạn đại quân canh giữ bên Âm giang, Triệu tướng quân chỉ cần trấn thủ, không cần động thủ.” Tề Quân Hành lắc đầu.

“Hoàng thượng, Thân quốc sẽ xuất binh ư? Thật sao?” Triệu Trạch thất kinh.

Thượng Quan Nghi sửng sốt nhìn về phía Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên bĩu môi đáng yêu với y, nhưng một màn này đúng lúc lọt vào mắt Tề Quân Hành.

“Cơ Nhi lại đây, đấm đấm bả vai giúp trẫm. Triệu tướng quân, vì sao ngươi không thu được bất cứ tin tức gì, thị vệ ngươi phái tới Thân quốc đâu?” Tề Quân Hành bảo Mạc Nhiễm Thiên xong lại sửa giọng lạnh lùng chất vấn Triệu Trạch.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, sau đó xịu môi đi tới chỗ Tề Quân Hành, đôi tay không tình nguyện xoa bóp vai cho hắn, nhưng ánh mắt lửa nóng cứ nhìn về phía Thượng Quan Nghi khôi ngô tuấn tú, làm cho ánh mắt Thượng Quan Nghi nhìn về phía hắn cũng nóng lên.

“Hoàng thượng, vi thần trong thời gian này cũng thu được tin tức, Thân quốc triệu tập ba mươi vạn quân đội, vốn tưởng rằng để đối phó Mạc quốc, không nghĩ tới hai mươi vạn là kiềm chế chúng ta.” Triệu tướng quân mồ hôi vẫn chảy ròng, tâu lên.

“Tướng quốc đại nhân, trẫm muốn ngươi tra xem trong triều ai đem tin tức tiết lộ cho Công Tử Lâm, trảm cả nhà!” Tề Quân Hành đột nhiên giận dữ nói.

“Ưm!” Tề Quân Hành đột nhiên kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang bóp bả vai hắn, thì ra Mạc Nhiễm Thiên bị hắn dọa đến giật nảy mình đã tăng thêm lực tay, đau đến mức Tề Quân Hành kêu một tiếng, quay đầu ném cho Mạc Nhiễm Thiên một ánh mắt trách cứ.

“Hắc, xin lỗi hoàng thượng, Cơ Nhi không phải cố ý, chỉ là ngài cứ giết a giết a, hù dọa Cơ Nhi rồi.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức dịu dàng giúp hắn xoa bóp bả vai.

“Đối với gian tế không nên như vậy ư?” Tề Quân Hành hỏi ngược lại.

“A, Cơ Nhi cho rằng phạt một người là đủ rồi, không cần giết cả nhà, dù sao phụ nữ và trẻ nhỏ là vô tội phải không? Hơn nữa có thể cho người ta một cơ hội, dù sao con người luôn luôn phạm sai lầm, ví dụ như không cưỡng lại được ma lực của đồng tiền, sức hấp dẫn của mỹ nhân, v.v…, hoàng thượng nghĩ sao?” Mạc Nhiễm Thiên biết hẳn là Bình đại nhân cùng Liêu đại nhân.

“Tâm địa ngươi thật tốt! Ái khanh, tìm ra, trẫm tự mình thẩm vấn!” Tề Quân Hành ra lệnh cho Thượng Quan Nghi.

“Dạ, vi thần lập tức đi làm!” Thượng Quan Nghi nhanh chóng nói.

“Các ngươi đi xuống đi, trẫm suy nghĩ chuyện chiến sự lần này một chút!” Tề Quân Hành hận kế hoạch của mình bị đánh vỡ, bị Thân quốc ràng buộc như thế, trong lòng khó mà nuốt trôi.

“Dạ, thần cáo lui!” Hai người đồng thanh, sau đó cùng lui về sau.

“Tướng quốc đại nhân!” Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên gọi Thượng Quan Nghi lại, điều này làm cho sắc mặt Tề Quân Hành càng thêm khó coi.

“Cơ công tử có chuyện gì?” Thượng Quan Nghi trong lòng rung mạnh, lập tức kìm nén những gợn sóng trong lòng, tỉnh táo mà hỏi thăm.

“Đại nhân, Dạ đại ca nghỉ ở đâu, hắn có khỏe không?” Ánh mắt Mạc Nhiễm Thiên nhìn Thượng Quan Nghi phát ra tín hiệu “ủy khuất”, làm cho Thượng Quan Nghi rất lo lắng.

“Cơ công tử yên tâm, Dạ đại phu ở khách điếm, vi thần vốn định bảo hắn ở trong phủ của ta, hắn kiên quyết không chịu, nhưng cũng không có ai gây khó dễ.” Thượng Quan Nghi vội vàng đáp, sợ hắn lo lắng.

“Ồ, đại nhân có thể giúp Cơ Nhi truyền tin không?” Mạc Nhiễm Thiên buồn bã nói.

“Cơ công tử mời nói!” Thượng Quan Nghi mặc dù đáp, nhưng vẫn nhìn sắc mặt Tề Quân Hành một chút.

“Thỉnh đại nhân nói với Dạ đại ca, bảo hắn không cần lo lắng cho ta, hoàng thượng đối với ta rất tốt, còn có, trong tam quốc dịch quán Cơ Nhi còn để lại vài vật, bảo hắn đi lấy.” Mạc Nhiễm Thiên tin Dạ Tích Tuyết biết ý của hắn, hắn biết mình có thể còn chưa thể ra khỏi cung, để Dạ Tích Tuyết đi lừa Triển Ấp cũng không sao.

“Được, vi thần nhất định chuyển lời, vi thần cáo lui.” Thượng Quan Nghi khom người nói, y không dám nhìn Mạc Nhiễm Thiên nữa, hơi thở lạnh như băng của Tề Quân Hành càng ngày càng mạnh rồi.

“Đại nhân!” Mạc Nhiễm Thiên lại gọi y lại, bởi vì Mạc Nhiễm Thiên nhớ rằng phấn dịch dung của mình không còn bao nhiêu, phải dặn Dạ Tích Tuyết giúp hắn làm thêm mới được.

Thượng Quan Nghi đổ mồ hôi trán, Tề Quân Hành long nhan biến đen.

“Cơ công tử còn có việc?” Thanh âm Thượng Quan Nghi biểu hiện không nhịn được, y tin rằng Mạc Nhiễm Thiên biết ý của y, hắn cứ làm như thế, nhất định sẽ chọc giận hoàng thượng.

“Mạc thái tử từ biên cảnh lại đây còn bảy tám ngày, thỉnh Dạ đại nhân sớm đi nghênh đón.” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ nghĩ rồi nói.

“Trẫm sẽ phái người nghênh đón!” Tề Quân Hành rốt cuộc nghe không nổi nữa, hắn cảm giác chính là Cơ Nhi không muốn Thượng Quan Nghi đi, hai người bắn ám hiệu.

“Vi thần cáo lui!” Thượng Quan Nghi lập tức vội vã rời đi, trong lòng lại lo cho Mạc Nhiễm Thiên.

“A, ngươi làm gì?” Tiếng hét chói tai của Mạc Nhiễm Thiên làm cho Thượng Quan Nghi đã xuất môn lại đau lòng.

“Ngươi, ngươi thích tướng quốc đại nhân như vậy à?” Tề Quân Hành ôm cả người Mạc Nhiễm Thiên vào lòng, hai tay vòng qua, đem hắn áp giữa mình và ngự án.

“Hoàng thượng, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mạc Nhiễm Thiên không chịu được, mắt trợn trắng đáp.

“Hừ, ngươi cho rằng trẫm là người mù sao?” Tề Quân Hành vươn tay, giữ cằm hắn, làm cho hắn nhìn thẳng vào mình.

“Ngươi có bệnh đa nghi à! Cơ Nhi đã là người của ngươi, ngươi còn muốn thế nào?” Mạc Nhiễm Thiên gạt tay Tề Quân Hành ra.

“Vậy à? Chỉ sợ ngươi không biết! Nếu ngươi đã nói ngươi là người của trẫm thì hôn trẫm đi!” Tề Quân Hành nhìn đôi môi hồng đặc biệt diễm lệ của hắn mà yêu cầu.

“A, hoàng thượng, này, nơi này là ngự thư phòng!” Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc nói.

“Trẫm muốn ở nơi nào cũng được!” Tề Quân Hành nhìn môi hắn, đột nhiên phát hiện môi hắn đỏ một cách không bình thường.

“A, không, không được đâu!” Mạc Nhiễm Thiên lắc đầu, đáng thương nhìn Tề Quân Hành.

“Hửm?” Tề Quân Hành hừ lạnh, long mục nhìn hắn giận dữ.

“Ai. Hôn thì hôn vậy.” Mạc Nhiễm Thiên thấy hắn nhìn chằm chằm môi mình, quýnh cả lên, vội vàng cúi đầu, môi trực tiếp hôn lên mặt Tề Quân Hành, sau đó chậm rãi hôn xuống cổ hắn.

Tề Quân Hành sửng sốt, khóe miệng cười lạnh, nhưng lập tức ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt lại, nhìn xem Mạc Nhiễm Thiên chuẩn bị lúc nào hôn môi mình.

Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng, hận không thể đâm Tề Quân Hành một đao, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể ôm lấy hắn, vừa hôn vừa liếm cổ và lổ tai hắn, chỉ sợ mình không cẩn thận đụng tới môi hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc