CỰC PHẨM THÁI TỬ LƯU LUYẾN HỒNG TRẦN

(Tình huynh đệ)

"Tứ đệ, đệ đừng quá đáng, điều này đâu phải là lỗi của Tiểu Thiên?" Nhị hoàng tử Mạc Nghị Thần vẻ mặt lạnh lùng nhìn tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm sắc mặt cực kì âm trầm.

"Đúng vậy, tứ ca huynh như thế nào có thể đối xử như vậy với thái tử ca ca, chẳng lẽ huynh ấy cố ý như vậy sao?" Lục hoàng tử Mạc Hiên tự nhiên giúp đỡ Mạc Nhiễm Thiên.

"Hừ, năm ngoái Tề Quân Hành nhìn trúng cái tên phế vật này, phụ hoàng nên đem huynh ấy tặng cho gã, hôm nay cũng không phát sinh chuyện này! Lưu lại người này phỏng có tác dụng gì, chẳng lẽ các người lại vì dục vọng của chính mình, để Mạc quốc chúng ta diệt vong sao?" Mạc Tử Viêm thần sắc nghiêm nghị nói.

"Hừ, tứ ca, huynh thật sự là máu lạnh, nói như thế nào thái tử ca ca cũng là tam ca của huynh, ngươi sao có thể đem huynh ấy tặng cho cái tên sắc quỷ Tề Quân Hành kia. Huynh còn có nhân tính hay không?" Lục hoàng tử nhảy dựng lên mắng to.

Mạc Nhiễm Thiên nghe hồ đồ, chẳng lẽ Tề Quân Hành mê đắm vẻ đẹp của mình, hắn không phải nam nhân sao? Hơn nữa nghe tứ hoàng tử nói, tựa hồ nhị hoàng tử cùng lục hoàng tử đối với mình cũng có ý tứ. Chẳng lẽ trên mảnh đất này lưu hành đồng tính luyến ái? Cũng không ngại là họ hàng sao? Trời đất, đừng đùa chứ, chuyện này chẳng buồn cười chút nào a.

"Kẻ vô dụng thì lưu trữ lại làm gì, các người đừng mềm yếu như đàn bà vậy, đến lúc đó làm nô lệ mất nước, ta xem các người đi nơi nào khóc, các người lại ôm theo tên ngốc này tiêu dao sao! "Hừ!" Tứ hoàng tử nói xong đem cổ cầm đã vỡ nát trên mặt đất đá đi, tức giận vung tay áo bước đi.

Mạc Nhiễm Thiên tuấn mi đột nhiên nhíu lại, duỗi thẳng chân ra phía ngoài. Giây tiếp theo, Mạc Tử Viêm một tay chật vật chống đỡ, một tay đặt trên cổ cầm trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, một chân quỳ xuống đất, kêu rên một tiếng.

"Huynh?" Mạc Tử Viêm đầu gối bị đau, quay đầu sang, một đôi tinh nhãn nhìn Mạc Nhiễm Thiên sắp phun ra lửa.

Mạc Tử Viêm khuôn mặt xanh mét, nhìn Mạc Nhiễm Thiên vô tội chớp chớp mắt nhìn y, trong lòng hận không thể lập tức bóp chết hắn. Vừa định phát tác, Mạc Nhiễm Thiên đột ngột hướng về y cười cười, đó là một nụ cười phi thường tinh nghịch, vô cùng phù hợp với vẻ đẹp khuynh thành của hắn khiến cho Mạc Tử Viêm ngây dại. Mạc Tử Viêm không phải không biết Mạc Nhiễm Thiên rất đẹp, khi còn bé bởi vì mẫu phi của y còn không được sủng ái cho nên y chỉ có thể hâm mộ nhìn Mạc Nhiễm Thiên được mọi người cưng nựng. Trưởng thành rồi, Mạc Nhiễm Thiên càng ngày càng ngu dốt, y cũng không nhìn hắn thêm một lần nào nữa, sau đó Mạc Nhiễm Thiên được lập làm thái tử, y trong lòng trừ bỏ ghen ghét cũng là tràn đầy lửa giận, thấy hắn liền quay đầu đi. Nhưng hiện tại y đột nhiên thấy được Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt linh động mà nhiều năm qua chưa từng có, không khỏi ngây dại, thầm nghĩ mình nhất định là hoa mắt.

"Tứ đệ!" Mọi người lại một lần bị Mạc Nhiễm Thiên hù dọa, nhị hoàng tử cả kinh kêu lên.

Hai hoàng tử khác thấy ngọn lửa chiến tranh vừa nhen nhóm, vẻ mặt xám xịt vội vàng chạy mất. Trong Khởi Phượng đình lúc này chỉ còn lại có nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, lục hoàng tử cùng Mạc Nhiễm Thiên, thái giám cung nữ đều ở xa, không có lệnh không dám tới gần.

"Thái tử ca ca." Lục hoàng tử nhào tới che phia trước Mạc Nhiễm Thiên, y sợ tứ hoàng tử giận quá mà đánh hắn.

"Này nhóc, ta nên gọi đệ như thế nào?" Mạc Nhiễm Thiên không còn nhìn Mạc Tử Viêm, bởi vì nhìn vẻ mặt nín nhịn của hắn đã muốn cười, hơn nữa hắn cũng thật sự đang cười. Chỉ có điều nếu cười như vậy có vẻ không được tốt, vậy nên hắn vội vàng đánh trống lảng nhìn sang lục hoàng tử.

"Thái tử ca ca, đệ là Hiên nhi a, huynh ngày hôm qua đều kêu tên của đệ. Sao nhanh như vậy đã quên rồi?" Lục hoàng tử vẻ mặt đáng thương chu mỏ.

"Ai da, đệ, đệ sau này không được phép cắn ta." Mạc Nhiễm Thiên sờ xuống cánh môi đang nóng lên thản nhiên nói.

"Ngốc chính là ngốc, ta còn tưởng rằng chính mình hoa mắt chứ, hừ!" Tứ hoàng tử lập tức đứng lên cười khẩy.

"Tứ đệ, được rồi, đừng ầm ĩ, người một nhà, đệ còn muốn nói cái gì!" Nhị hoàng tử mắt nhìn Mạc Nhiễm Thiên, trên vầng trán lộ rõ vẻ quan tâm.

"Các người đều che chở hắn sao, thật nghĩ không ra, ông trời tại sao chiếu cố hắn như vậy, cái gì tốt nhất đều cho hắn!" Tứ hoàng tử oán hận nói.

"Ta đổi cho đệ!" Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ, cho ngươi thành kẻ ngốc là được chứ gì? Không khỏi mở miệng nói.

Tứ hoàng tử lần nữa kinh sợ, đôi con ngươi đen tà mị sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên mắt to mị hoặc, cuối cùng vẫn không thể kìm lòng, dừng lại tại nơi phiến môi đỏ mọng mê người. Y tựa hồ thật lâu không nhìn Mạc Nhiễm Thiên như vậy, thì ra hắn ngày càng đẹp hơn.

"Tiểu Thiên, đệ nói cái gì? Đệ đã khỏe lại sao? Đệ có phải hay không khỏe lại rồi?" Nhị hoàng tử Mạc Nghị Thần mừng rỡ nói, bởi vì câu này không phải điều một tên ngốc có thể nói ra được.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng thầm nghĩ không xong rồi, không xong rồi, mình nói lỡ lời rồi, lập tức chuyển mục tiêu nói:"Ta với đệ đổi cái này!" Mạc Nhiễm Thiên đưa tay đến cầm khối ngọc bội màu xanh biếc treo bên hông tứ hoàng tử.

"Không được!" Tứ hoàng tử vội vàng bắt lấy ngọc bội của mình, đây là phụ hoàng ban cho, mỗi hoàng tử đều có một khối, hơn nữa phía trên khắc chữ nổi.

"Huynh thật ngốc, phía trên có tên ta, huynh không phải cũng có sao!" Tứ hoàng tử lộ ra vẻ mặt trào phúng.

"Không đổi thì quên đi, đồ hẹp hòi, Tiểu Lộ Tử, ta phải đi về ngủ." Mạc Nhiễm Thiên làm bộ ủy khuất quay đầu gọi Tiểu Lộ Tử.

"Thái tử ca ca, huynh ngày hôm qua nói hôm nay tan học đến tẩm cung của Hiên nhi chơi, như thế nào lại quên chứ?" Mạc Hiên sốt ruột kéo kéo tay áo Mạc Nhiễm Thiên.

"Ồ, có sao?" Mạc Nhiễm Thiên không nhìn Mạc Hiên, ngược lại nhìn một chút Mạc Tử Viêm cùng Mạc Nghị Thần, tựa hồ lại hỏi.

"Không có, Tiểu Thiên, lục đệ nói bậy." Nhị hoàng tử đột nhiên nhìn Mạc Hiên rồi phủ nhận. Hắn ngày hôm qua còn đang phân vân lại bị Mạc Hiên đoạt trước, cũng may Tiểu Thiên không nhớ rõ.

"Nhị ca, huynh?" Mạc Hiên tức giận đến đỏ bừng mặt, ngày hôm qua rõ ràng tất cả mọi người đều nghe được.

"Ta nghe được là huynh hôm nay cần trở về học tam tự kinh." Tứ hoàng tử có chút đắc ý. Ngốc chính là ngốc, chuyện ngày hôm qua hôm nay đã quên.

Mạc Nhiễm Thiên đưa tay xoa xoa đầu lục hoàng tử nói: "vậy Thái tử ca ca trở về xác nhận." Nói xong buông tay đi ra khỏi Khởi Phượng đình.

"Thái tử điện hạ!" Tiểu Lộ Tử vội vàng chạy tới.

"Tiểu Lộ Tử, ta phải trở về học tam tự kinh." Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cười thầm.

"Được ạ, nhưng trở về là đường này." Tiểu Lộ Tử hai mắt lồi ra.

Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, thầm nghĩ: "Ta thật cũng biến thành ngu ngốc rồi, đường trở về cũng không nhớ rõ."

Trong đình, lục hoàng tử lớn tiếng cả giận nói:"Hai người các huynh thật quá đáng, tại sao không cho thái tử ca ca chơi với ta?"

"Lục đệ, hắn ngốc, chẳng lẽ đệ cũng vậy sao? Cùng kẻ ngốc ở chung lâu ngày đệ cũng thành ngốc đó, thật không biết hắn có cái gì tốt, các người đều che chở hắn như vậy! Hừ, thật mất thể diện hoàng gia chúng ta!"

"Tứ đệ, tam đệ mặc dù khờ, nhưng đệ ấy không phải người xấu a. Đệ không thể bao dung một chút sao?" Nhị hoàng tử khuôn mặt tuấn tú bất đắc dĩ khuyên.

"Tứ ca, ta biết huynh lo cho ta, nhưng Hiên nhi rất thích thái tử ca ca, bờ môi của huynh ấy, cái miệng của huynh ấy giống như có ma lực, từ năm ngoái trong lúc vô ý hôn một cái, liền nhớ mãi không quên, nhị ca, huynh nói ta có phải bị bệnh không?" Mạc Hiên cũng mò lên môi mình.

Nhị hoàng tử vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, đột nhiên quay người đi về phía ngoài đình, thuận tiện nói một câu:

"Ta, ta còn có việc, đi trước."

Lục hoàng tử vừa thấy, lập tức gọi với theo:"Nhị ca, huynh có phải hay không cũng thích thái tử ca ca, huynh đỏ mặt kìa, thái tử ca ca là của đệ, huynh đừng tranh giành!" Lục hoàng tử nói xong, cũng ghen tức bỏ đi.

Tứ hoàng tử đứng ở trong đình, nhìn hai người phía xa xa, đôi mắt âm trầm càng thêm thâm thúy, trong lòng đột nhiên nghĩ tới Mạc Nhiễm Thiên đôi môi đỏ mọng mê người, không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ thật sự thần kỳ như vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc