CỰC PHẨM THÁI TỬ LƯU LUYẾN HỒNG TRẦN

Mạc Nhiễm Thiên trở lại tẩm cung thái tử khi đã trời đã tối mịt, hắn cùng Tiêu Hương Hương nói chuyện cả buổi chiều, càng có lòng tin nhất định phải trở về, nghĩ đến Tiêu Hương Hương nhiệt huyết dâng trào, hắn là một nam tử hán, làm sao có thể nói không? Mặc dù thái tử vừa ngốc nghếch vừa gầy yếu, nhưng Tiêu Hương Hương nói không sai, ở một nơi như thế này thì tướng mạo xinh đẹp chính là thứ vũ khí tốt nhất. Chỉ là không biết Tiêu Hương Hương sẽ nghĩ ra biện pháp gì khiến cho mình thích nam nhân đây?

Lam nhi dịu dàng tiến lại giúp hắn cởi áo rửa mặt làm cho Mạc Nhiễm Thiên cảm động không biết nói sao. Lại nhớ đến mình hiện tại nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, không khỏi thở dài.

“Thái tử điện hạ có tâm sự sao?” Đôi mày cong cong cùng đôi mắt xinh đẹp của Lam nhi nhíu lại cùng một chỗ.

“Lam nhi, thật khổ cho nàng, sau này nàng ở sương phòng dành cho sườn thái tử phi ở gian bên đi. Nếu như sau này thích nam nhân nào, ta sẽ giúp nàng.” Mạc Nhiễm Thiên biết mình phải rời xa nữ nhân, bằng không vĩnh viễn cũng không thành đồng tính luyến ái được.

“Thái tử điện hạ không cần Lam nhi nữa sao?” Lam nhi bị dọa sợ hãi, trên đôi mắt to nước mắt đã lưng tròng.

“Lam nhi, nàng là một cô nương tốt, nhưng nàng cũng biết ta, ta không được, sẽ ủy khuất nàng, nàng cũng có thể đi tìm hạnh phúc của mình, có điều ở nơi đây nữ nhân địa vị quá thấp, cho nên nàng ở tại thái tử phủ sẽ an toàn hơn. Nàng muốn ở bao lâu thì ở, cho đến khi tìm được hạnh phúc.” Mạc Nhiễm Thiên hai tay đỡ lấy Lam nhi đang quỳ dưới đất.

“Thái tử điện hạ, Lam nhi nơi nào cũng không đi, sẽ hầu hạ thái tử điện hạ suốt đời.” Lam nhi càng cảm nhận được thái tử điện hạ đối xử với nàng thật quá tốt.

“A a, Lam nhi, vậy sau này rồi hẵng nói đi, nàng đi xuống trước, nhị hoàng sợ rằng sắp tới rồi.” Mạc Nhiễm Thiên biết mình cùng cổ nhân nói chuyện có lẽ không rõ ràng lắm, không nên lãng phí thời gian, đến lúc đó rồi lại nói cũng không muộn.

“Thái tử điện hạ không mượn Lam nhi đuổi hắn sao?” Lam nhi kinh ngạc hỏi lại.

“Không cần, ta sẽ xử lý.” Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên vì lời của Tiêu Hương Hương mở thông không ít, hiện tại nghĩ bước đầu tiên của mình, nên quen với nam nhân, dù gì nhị hoàng tử cùng thân thể này đã phát sinh quan hệ rồi, khuôn mặt cũng là ôn nhu tuấn mỹ, hắn hẳn là có thể trở thành đối tượng đầu tiên cho mình tập thích ứng.

Ban đêm, ngoài phòng gió hiu hiu thổi, trăng sáng như gương. Bên trong phòng, Mạc Nhiễm Thiên ở đại điện rộng lớn rèn luyện thân thể, hắn không bắt đầu từ luyện võ, bởi vì mười tám thứ vũ khí bên trong thật sự không thích hợp với hắn, hiện tại chủ yếu cần phải rèn luyện sức khỏe, cho nên hắn một mình quỳ rạp trên mặt đất tập chống đẩy – hít đất.

“Nhị hoàng tử, ngài không thể vào!” Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Tiểu Lộ Tử, Mạc Nhiễm Thiên thầm nghĩ chuyện này rốt cuộc cũng tới.

Vỗ vỗ hai tay đứng lên, hướng ra ngoài cửa hô: “Tiểu Lộ Tử, để cho nhị ca vào đi.”

Mạc Nghị Thần một thân cẩm phục trắng, tóc dài rủ xuống hai bên thái dương phất phơ theo gió, mặt như Phan An, mắt như sao băng, cười nhẹ nhàng đi đến, trên tay cầm một cái khay nhỏ.

“Tiểu Thiên, đây là hoàng hậu nương nương đặc biệt dặn dò ngự thiện phòng nấu cho đệ, hình như là một loại thuốc bổ cường thân kiện thể, đệ đừng lãng phí.” Mạc Nghị Thần đem khay đặt trước mặt Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng cả kinh, nghĩ đến biện pháp mà Tiêu Hương Hương chưa nói, lại nhìn bát thuốc còn đang bốc khói nghi ngút mà nhíu mày, trong này sẽ không trộn xuân dược chứ?

“Uống đi, Tiểu Thiên, đệ xem đệ đổ mồ hôi kia, thân thể yếu ớt quá, thật sự cần bồi bổ nhiều.” Mạc Nghị Thần đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tinh tế của Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên, ta rõ ràng là rèn luyện thân thể ra mồ hôi a, như thế nào lại thành thân thể yếu ớt.

“Nhị ca, huynh để đó đi, ta chưa muốn uống, ta muốn đợi cho thuốc nguội bớt.” Mạc Nhiễm Thiên nhìn bát thuốc bổ, không dám uống vào.

“Cũng được, vậy nhị ca giúp đệ thổi nguội, đêm nay cũng đừng đuổi nhị ca đi, nếu không nhị ca sẽ đau lòng.” Đôi mắt Mạc Nghị Thần nhìn Mạc Nhiễm Thiên dào dạt tình ý.

Mạc Nhiễm Thiên cố nhịn xuống cơn xúc động trong lòng. Trong đầu lập tức nghĩ đến lời nói của Tiêu Hương Hương, khóe miệng nhếch lên, xoay người đi vào nhà tắm, Mạc Nghị Thần buông chén canh, cởi áo ngoài đi theo.

Trong thùng gỗ sớm đã được đổ đầy nước, Mạc Nghị Thần rất tự nhiên đi tới muốn giúp Mạc Nhiễm Thiên cởi áo.

“Nhị ca, không cần, ta tự mình làm, huynh cứ đi ra ngoài đi.” Mạc Nhiễm Thiên muốn tập quen, thế nhưng cuối cùng lại cảm thấy có chút không chịu được.

“Điều này sao có thể chứ, mỗi lần đều là nhị ca giúp đệ, đệ mặc dù không nhớ, nhưng vẫn nên dần dần thích nghi lại đi.” Mạc Nghị Thần nghĩ tới lời Tiêu hoàng hậu nói với y tối nay, bảo y nhất định phải dịu dàng với Tiểu Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên sau khi sửng sốt, cũng không phản bác nữa, tự mình quần áo, nghĩ đến thân thể này của mình có chỗ nào y còn chưa nhìn thấy, cũng không chần chừ cởi sạch sẽ, sau đó bò vào trong thùng gỗ.

“Tiểu Thiên cùng Tiêu hoàng hậu dường như rất quen thuộc đúng không?” Mạc Nghị Thần tiến lại gần, hai tay tì xuống đầu vai bóng loáng của Mạc Nhiễm Thiên, giúp hắn chà xát. Mạc Nhiễm Thiên bị dọa đến toàn thân đều căng cứng, sau đó lại chậm rãi buông lỏng.

“Cũng không phải, Tiêu hoàng hậu nói như thế nào?” Mạc Nhiễm Thiên cũng không dám nói lung tung.

“A a, bà chưa nói gì, chỉ là ta cảm thấy bà đột nhiên rất tốt với đệ, cho nên hỏi một chút.” Mạc Nghị Thần kì thật là cảm thấy lạ, Tiểu Thiên có thể cùng bà trò chuyện hết cả buổi chiều.

“Không có, chỉ là hàn huyên chút chuyện ta không nhớ, cùng chuyện lễ trưởng thành mười lăm tuổi của lục đệ.” Mạc Nhiễm Thiên nhắm mắt, bắt đầu hưởng thụ sự xoa bóp của Mạc Nghị Thần.

“A a, có phải đệ sẽ là người đàn ông đầu tiên của lục đệ vào ngày hôm đó?”

“Nhị ca, các huynh thật sự có tập tục này sao? Huynh cũng là vào năm mười lăm tuổi làm nghi lễ kia sao?” Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.

“Uhm, đúng vậy, đáng tiếc khi đó đệ còn chưa trưởng thành.” Mạc Nghị Thần có chút buồn bực.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên nói: “Năm ta mười lăm tuổi thì sao?”

“A a a, phụ hoàng an bài cho đệ một mỹ nam tử, đáng tiếc bị đệ đuổi đi, đêm đó đệ cùng đại ca ở cùng một chỗ.” Mạc Nghị Thần hồi tưởng lại.

“A? Đại ca khi nào trở về?” Mạc Nhiễm Thiên bắt đầu tò mò đại hoàng tử, ngay cả mặt hắn mình cũng chưa gặp qua.

“Đại ca bị phụ hoàng phái đi quân doanh Bình Châu, hiện tại là lúc Thân quốc tuyên chiến, trong thời gian ngắn sợ là không thể quay về.”

“Bình Châu? Là cửa khẩu Bình Châu giáp giữa Mạc quốc và Thân quốc sao?” Mạc Nhiễm Thiên đã xem qua địa đồ Mạc quốc.

“Đúng vậy, Bình Châu là cửa khẩu đầu tiên giữa Mạc quốc và Thân quốc, nghe nói nơi đó binh lính có đến năm vạn, nhưng vì an nhàn trong thời gian dài trở nên uể oải, cho nên phụ hoàng phái đại ca đi chỉnh đốn.”

Mạc Nhiễm Thiên nghe vậy, liền nghĩ mình sợ là trong thời gian ngắn không thể nhìn thấy vị đại ca này.

“Tiểu Thiên nhớ đại ca sao?” Mạc Nghị Thần trong lòng có điểm chua xót. Đôi bàn tay cũng bắt đầu chậm rãi mò vào trong ngực Mạc Nhiễm Thiên mà vuốt ve.

“Không có, ta chỉ là không nhớ nổi đại ca trông như thế nào, hắn rất tuấn tú sao?” Mạc Nhiễm Thiên không lưu ý động tác của Mạc Nghị Thần, hai tay vẫn đặt ở hai bên thùng gỗ, từ từ nhắm hai mắt nói chuyện.

“A a, đại ca so với ta cao hơn, vạm vỡ chút, nhưng không đẹp trai như ta, bởi vì Tiểu Thiên có nói quá nhị ca là đẹp trai nhất.” Mạc Nghị Thần nghĩ đến chuyện này liền vui vẻ, các ngón tay cũng bắt đầu nắm hai khối chu quả màu hồng nhạt trước ngực Mạc Nhiễm Thiên.

“A.” Một trận sợ hãi, bọt nước bắn tung, Mạc Nhiễm Thiên bị sờ nơi này thì khuôn mặt đỏ bừng, sợ hãi kêu lên thất thanh, chân tay luống cuống.

Bình luận

Truyện đang đọc