CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Đêm tối, biệt thự nhà họ Dung.

Cửa căn phòng nào đó trên tầng hai bị đẩy mở, một cô gái ngó nửa cái đầu ra nhìn xung quanh.

Ngoài cửa yên tĩnh không một bóng người, cô đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, xuống tầng. Cô bước thật nhẹ không phát ra tiếng động nào, làn váy đen phấp phới, trông cô y như một tinh linh.

Cách huyền quan chỉ còn ba mét.

Hai mét.

Một mét.

“Cô Dung, muộn thế này rồi cô còn muốn đi đâu thế?” Một giọng nữ trung niên vang lên từ phía sau lưng cô.

Dung Hoan dừng bước, bàn tay nắm mép váy siết chặt lại, quay người nhìn về phía người gọi cô, ngoan ngoãn giải thích: “Dì Tịnh, con tới... thư viện.”

Dì Tịnh là giúp việc của nhà họ Dung, thấy Dung Hoan đi đứng vội vã: “Dì bảo tài xế đưa cô đi nhé?”

Cô vội vàng xua tay: “Không sao đâu, con và Thẩm Như đi cùng nhau. Nếu ông không hỏi tới thì dì đừng nói với ông nhé, để ông không phải lo lắng.”

Cô vừa ra khỏi cửa thì Thẩm Như ngồi phía sau xe phấn khích vẫy tay với cô.

Sau khi Dung Hoan lên xe, Thẩm Như nhanh chóng báo địa chỉ với tài xế: “Hộp đêm DC.”

Xe lăn bánh, Thẩm Như ngửi thấy hương thơm quả mọng của Gucci Guilty trên người Dung Hoan, cô ấy nhoài tới lưng ghế hàng trước, nhìn người bên cạnh mình, nở nụ cười xấu xa: “Xịt nước hoa quyến rũ như thế, còn ăn mặc thế này nữa, có phải muốn đi ghẹo các anh giai không?”

Dung Hoan tóc đen môi đỏ, da lại trắng, mặc áo sơ mi lụa màu trắng, vải mỏng manh để lộ cảnh đẹp bên trong như có như không, toát lên cám dỗ mờ ảo.

Dung Hoan liếc cô ấy: “Tớ chỉ đi chơi với cậu thôi mà. Hầu Tử xuất phát chưa?”

Thẩm Như là hàng xóm của Dung Hoan, sau khi thi đại học xong, Dung Hoan quay lại nhà họ Dung, làm quen với Thẩm Như và trúc mã của cô ấy, một cậu chàng có biệt danh là “Hầu Tử”, ba người chơi chung với nhau.

“Sắp rồi. Hôm nay cậu ra ngoài kiểu gì thế, ông cậu cho cậu đi cơ à?”

“Tớ giấu ông.”

Quả nhiên là trốn đi, nếu không sao ông cụ Dung lại đồng ý được. Thẩm Như cười, sờ đầu cô: “Lát nữa đừng sợ nhé, đến lúc đó cứ đi theo tớ và Tất Hào là được, rất an toàn.”

Dung Hoan gật đầu không nói gì.

Bóng đêm ngoài cửa đen như mực, đèn điện thắp sáng màn đêm màu xanh lam ánh bạc.

Sau khi tới nơi, xuống xe, trước mắt họ là một tòa kiến trúc màu đen tuyền, nó y như mãnh thú ngủ đông trong đêm tối, đơn giản mà xoa hoa. DC là vua của các hộp đêm ở thành phố Lâm, nơi các thiếu nam thiếu nữ tới ăn chơi bung xõa.

Dung Hoan ngẩng đầu lên đánh giá nó, đứng đó không nhúc nhích. Thẩm Như bật cười, kéo tay cô đi về phía trước: “Đi thôi, không sao đâu.”

Cô ấy vừa đi được hai bước thì điện thoại trong túi rung lên. Thẩm Như lấy điện thoại ra xem, thấy Hầu Tử gọi tới thì ấn nghe luôn, cười hỏi: “Tôi và Hoan Hoan đến rồi, cậu ở đâu mà lề mề thế...”

Bên kia nói mấy câu, Thẩm Như bỗng chau mày lại, mắng “Cút xéo” rồi cúp máy cái rụp, “Hầu Tử chết tiệt lại cho chúng ta leo cây!”

Hóa ra cậu ta bỗng có việc gấp, có một anh em đánh nhau bị lôi về đồn, cậu ta phải tới đó một chuyến, bảo hai người tự đi chơi.

Thẩm Như đảo mắt một vòng, thấy có mấy thanh niên lêu lổng mặc áo da màu đen đi vào hộp đêm, miệng ngậm thuốc lá, thỉnh thoảng nói mấy câu tục tĩu, còn huýt sáo với con gái qua đường.

Cô ấy căng thẳng nuốt nước bọt, nhét điện thoại vào trong túi, nhìn Dung Hoan đang đi lên trước, gọi cô lại: “Hoan Hoan, hay là chúng ta về đi, hôm khác lại tới? Ôi, đột nhiên tới nhớ ra có một bộ phim truyền hình sắp bắt đầu rồi...”

Cô ấy vừa nói, mắt còn bận né trái né phải, kéo cô về sau thật mạnh, thế mà vẫn cười rất “tự nhiên”.

Dung Hoan nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, bỗng mỉm cười.

Cô kéo tay Thẩm Như, mở miệng.

“Sợ gì chứ?”

“Này này này...” Thẩm Như bị Dung Hoan dắt vào trong hộp đêm, cô ấy hốt hoảng kêu lên, y như con gà bị người ta đuổi rồi túm đi cắt tiết vậy.

Cô ấy vùng vằng khỏi tay Dung Hoan, trợn trừng mắt lên: “Cậu...” Sao cậu to gan thế hả!”

Hai cô gái nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Như không nhịn được bật cười, kéo Dung Hoan: “Đi, chơi thì chơi, còn tớ lâu mới sợ.”

Tầm nhìn bên trong hơi tối, ánh đèn nhấp nháy, tiếng nhạc rất to. Hai người họ đi vào, chọn vị trí hơi khuất, gọi đồ uống.

DJ người da đen đang chà đĩa, nam nữ trên sàn nhảy nhót cuồng nhiệt, bầu không khí hừng hực.

Giữa sân khấu là một anh giai hát chính, anh ta mặc áo cộc tay màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng bạc, cổ đeo dây chuyền vàng trông vô cùng cường điệu, khuyên mũi lấp lánh sáng chói dưới ánh đèn. Sau khi hát xong bài ấy, anh ta đứng dậy, cười nói: “Everybody, bây giờ tôi sẽ tìm mấy anh chị đẹp trai xinh gái lên chơi game nhé, được không nào?”

Dưới sân khấu bỗng náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều nói đồng ý. Một chùm đèn chiếu khắp nơi, cuối cùng dừng ở người nào thì người đó phải lên sân khấu.

Mọi người đều buông thả, xé toạc lớp ngụy trang ban ngày, bộc lộ linh hồn cuồng loạn hoang dã nhất, mấy người đi lên, có người hát một bài, có người tỏ tình với bạn gái, bầu không khí ở hiện trường càng ngày càng nóng lên.

Dung Hoan đảo mắt nhìn, Thẩm Như làm gì còn vẻ sợ sệt trước khi vào cửa nữa, uống rượu gào thét cười ầm ĩ, chơi đùa theo.

Cô khẽ cười nhìn qua chỗ khác, đột nhiên mắt sáng lên, chùm sáng màu hồng nhạt chiếu lên mặt cô, những người ngồi phía trước đều quay đầu lại nhìn về phía cô, hát chính trên sân khấu duỗi thẳng tay ra, chỉ vào Dung Hoan, bật cười huýt sáo: “Thế mà lại là một người đẹp, nào nào nào, mau lên đây!”

Thẩm Như phấn khích nắm chặt tay cô: “Hoan Hoan, anh ta nói cậu đó!”

Dung Hoan hơi ngây người, cuối cùng bị người ta đẩy lên sân khấu. Hát chính nhìn khuôn mặt có phần non nớt và dáng người xinh xắn hoạt bát của cô, cười đổi giọng: “Em gái à, trông em có vẻ nhỏ tuổi quá nhỉ, em... thành niên chưa thế?”

“...” Dung Hoan gật đầu, dưới sân khấu cười ầm lên, nếu cô thành niên rồi, hát chính sẽ không bỏ qua cô: “Rồi, biểu diễn tài năng gì đi nào.”

Dung Hoan khẽ mím môi, không phản ứng lại, hát chính thấy mặt cô hơi ửng đỏ như rất căng thẳng và nhút nhát, anh ta đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt cô, đưa micro cho cô: “Gì cũng được, hay là hát mấy câu?”

Phía sau vang lên tiếng đàn như đã chuẩn bị sẵn sàng đệm nhạc cho cô ngẫu hứng, Dung Hoan quay đầu nhìn đàn organ, chỉ nó, nghiêm túc hỏi: “Có thể đánh đàn không?”

Hát chính sững sờ, nở nụ cười đầy suy tư: “Được chứ.”

Anh ta ra dấu tay im lặng với người dưới sân khấu, bên dưới bỗng yên tĩnh. Mọi người nhìn Dung Hoan đi tới chỗ đàn organ, tưởng rằng cô nhóc có vẻ ngoài ngoan ngoãn này muốn đàn một bài nhẹ nhàng, đang nổi hứng thú muốn rửa tai lắng nghe, bên tai lại vang lên giai điệu cực kỳ vui vẻ.

Tiếng đàn này lại là giai điệu của bài hát sôi động mà hát chính hát cuối cùng hồi nãy.

Có người tưởng rằng phân đoạn này kết thúc rồi, ngẩng đầu lên nhìn mới thấy người đánh đàn không phải tay chơi đàn chuyên nghiệp ban nãy mà là cô gái vừa lên sân khấu.

Hát chính trố mắt ngoác miệng, dụi mắt, xác nhận mình không hoa mắt, thế mà cô nhóc này lại chơi đàn giỏi như thế!

Dung Hoan nhìn bản nhạc, tốc độ tay rấy nhanh, nhảy múa trên các phím đàn đen trắng cứ như luyện tập từ lâu rồi, vô vùng thành thạo và điêu luyện.

“Oh, so cool...” DJ người da đen thấy vậy thì khen ngợi, cơ thể lắc lư, tay chà đĩa phối hợp, tay trống bass cũng tham gia, hát chính ngầu lòi thủ thế “rock”, nhảy lên, bầu không khí ở hiện trường được đốt cháy lần nữa.

Dung Hoan biểu diễn, khóe miệng chậm rãi cong lên, cơ thể cũng hơi lắc lư, toát lên sự gợi cảm cuồng dã, hoàn toàn cởi bỏ vẻ ngoan ngoãn vốn có, cả người đều toát ra sức quyến rũ.

Cô như một vật phát sáng, cướp mất tai mắt của người khác.

Cuối cùng tiếng nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay bùng nổ, tất cả đều dâng hiến cho Dung Hoan đã khiến mọi người ngạc nhiên vì sự xinh đẹp của cô, tay chơi đàn đứng một bên nhìn giơ ngón tay lên với cô, hát chính cũng nhiệt tình ôm lấy cô.

Dung Hoan xuống sân khấu, Thẩm Như phấn khích muốn điên lên được: “Hoan Hoan, không ngờ cậu chơi đàn giỏi vậy luôn! 666!”

Dung Hoan nhấp một ngụm rượu cocktail, mỉm cười.

Trên sân khấu tiếp tục hát, Thẩm Như uống Margaret, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:

“Hoan Hoan này, tớ nghe nói chú cậu sắp về nước rồi đúng không?”

Dung Hoan ngẩn ra. Cô vô cùng xa lạ với người được gọi là chú này. Cô chỉ biết anh tên là Phó Tư Diễn, khi còn bé anh được ông cụ Dung chăm sóc, ở nhà họ Dung. Trong khoảng thời gian cô thi đại học xong về nhà họ Dung, vì anh ra nước ngoài nên cô chưa gặp anh.

“Tớ không rõ lắm.”

Thẩm Như trưng vẻ mặt mê trai ra, cười khúc khích: “Chú Phó đẹp trai lắm luôn, còn giàu nữa.”

Dung Hoan bình tĩnh đặt câu hỏi: “Cậu thích người ta à?”

Thẩm Như bị suy luận thần kỳ của cô làm cho giật mình suýt phun rượu trong miệng ra ngoài: “Cái quần gì thế, ý cậu là kiểu thích nào, chú ấy đáng tuổi cha chú tớ luôn đấy, hơn nữa hình như chú ấy có bạn gái rồi thì phải.” Hồi Tết, cô ấy từng thấy Phó Tư Diễn dẫn một người phụ nữ về nhà. Nhưng anh cũng hai mươi tám rồi, không có bạn gái mới hơi kỳ lạ.

Lúc này, có mấy anh chàng tới mời bọn họ nhảy, Thẩm Như đi với bọn họ, Dung Hoan không muốn đi, tiếp tục chờ tại chỗ.

Cô yên lặng uống rượu, đột nhiên ai đó vỗ vào vai cô, giọng nói ám muội vang bên tai: “Sao em gái lại uống rượu một mình thế?”

Cô quay đầu lại, đập vào mắt cô là mái tóc vàng rực, bên dưới quả đầu ấy là khuôn mặt cười thô tục thấy ớn của một thanh niên lêu lổng. Gã có làn da ngăm đen, mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói, trên tai còn cái một điếu thuốc.

Dung Hoan hơi nhíu mày, hơi dịch sang bên cạnh. Nhưng gã tóc vàng lại kéo ghế bên cạnh cô ra rồi ngồi xuống: “Đi một mình hả? Có muốn đi nhảy không?”

Dung Hoang ngậm miệng không nói, gã tóc vàng ngồi sát vào cô hơn, đặt tay lên mặt bàn thủy tinh, đồng hồ vang va chạm kêu lên lanh lảnh: “Em gái à, đừng xấu hổ thế.”

Gã cứ lải nhải, giọng điệu ngày càng ám muội, sáp đầu tới gần hơn cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống người đẹp trước mặt.

Dung Hoan ngẩng đầu nhìn gã, cô nhìn rất lâu, khuôn mặt lạnh lùng bỗng mỉm cười: “Nhảy cũng được nhưng anh phải mời tôi một ly chứ nhỉ?”

Gã tóc vàng thấy cô đáp lại, cười nhếch hở một cái răng vàng: “Được chứ, em thích uống gì, nhân viên phục vụ qua đây, gọi rượu!”

Chọn rượu xong, gã tóc vàng liếc phần eo chưa tới một vòng ôm của cô, mắt sáng rực lên, vươn tay tới, sắp đụng vào thì Dung Hoan đột nhiên đứng dậy, nở nụ cười quyến rũ với gã: “Tôi vào nhà vệ sinh.”

Miếng thịt đến miệng rồi còn bay mất, gã tóc vàng không cam lòng, nuốt nước bọt, vẫn cười gật đầu.

Cô đi mất, gã tóc vàng lấm la lấm lét nhìn xung quanh, lấy một gói bột trong túi ra, nhanh tay lẹ mắt đổ bột vào ly rượu mà phục vụ rót cho Dung Hoan, lắc lắc cho màu rượu trở lại như ban đầu.

Nhưng gã không biết rằng Dung Hoan không vào nhà vệ sinh mà nhìn thấy hết toàn bộ quá trình ấy, cô định đi về nhưng lúc này, cô cười khẩy một tiếng... thay đổi ý định.

Dung Hoan quay lại, gã tóc vàng nâng ly đẩy tới trước mặt cô, giọng điệu bức thiết: “Nào nào nào, uống rượu đi.”

Cô cầm lên, lắc ly rượu, chậm rãi bỏ xuống, ngón tay dịch sang bình rượu thủy tinh bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve. Nụ cười bên khóe môi gã tóc vàng bỗng cứng đờ, hỏi: “Sao không uống? Vị khá ổn, em nếm thử đi.”

Dung Hoan mắng gã: “Anh gấp gáp như thế làm gì? Anh cũng uống một ly đi.”

Gã tóc vàng vội vàng đè bàn tay nâng ly lên của cô xuống, trong lòng ngứa ngáy muốn chết: “Anh không muốn, cái này em gọi mà.”

Dung Hoan chuyển tầm mắt từ bình thủy tinh qua mặt gã tóc vàng, đôi môi đỏ khẽ hở, giọng điệu mềm mại: “Anh à, đừng vội, em biểu diễn một tiết mục cho anh xem được không?”

Cô gái này đúng là biết làm “trò vui khởi động”, gã đành chiều theo: “Tiết mục gì?”

Cô gạt mái tóc dài ra sau, nhếch môi cười quyến rũ, ngoắc đầu ngón tay với gã: “Anh tới đây nghe em nói này.”

Gã tóc vàng cười ngoác miệng tới tận mang tai, nhanh chóng sáp người tới gần người cô, bàn tay lặng lẽ chạm vào eo cô: “Em nói đi, gì cũng được.”

Ở hiện trường, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, không ai chú ý tới chỗ bọn họ.

Dung Hoan lặng lẽ mỉm cười, nhìn xung quanh, bàn tay cầm ly rượu dần siết chặt lại, ngay lúc ngón tay gã tóc vàng chạm tới eo cô, cô giơ ly rượu lên đập thẳng vào mặt gã tóc vàng.

Dứt khoát trôi chảy.

“Ầm” một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, hai vệt máu chảy xuống từ trán gã tóc vàng.

Gã tóc vàng ôm đầu, mặt bỗng sầm xuống, hung tợn trợn trừng mắt lên: “Con mẹ nó!”

Gã đang định tát cô thì Dung Hoan đạp mạnh lên ghế chân cao của gã, gã tóc vàng mất thăng bằng, cả người cả ghế lăn đùng ra đất.

Tiếng động rất lớn, người xung quanh đó đều nhìn về phía họ. Gã tóc vàng cảm thấy mình bị một người phụ nữ chơi khăm, gây ra trò cười trước bàn dân thiên hạ, đầu chảy đầy máu, tức giận choáng váng.

Gã lại văng tục, Dung Hoan nhìn gã ngã trên đất, ném ly rượu xuống, nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi:

“Não heo nở hoa, tiết mục này đẹp không?”

Dung Hoan đi tới nhà vệ sinh, liếc nhìn vết máu trên tay phải. Vì vừa nãy đập gã tóc vàng nên kính vụn cứa lên tay cô một phát.

Cô rửa sạch mà cảm thấy hơi xót.

Cô đi ra, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Như, bên kia không có ai nghe máy, chắc là nhảy hăng quá.

Cô thở dài, ngẩng đầu lên thì thấy không biết mình đi tới đâu, xung quanh rất yên tĩnh, có mấy căn phòng, hình như là khu làm việc hoặc là sau cánh gà.

Cô cất điện thoại đi, góc quẹo cuối đường có mất người.

“Em gái, em chạy nhanh thế làm gì?”

Tên cầm đầu là gã tóc vàng vừa nãy, có mấy người anh em đi sau gã, ép sát cô từng bước. Mặt gã tóc vàng lạnh tanh, trong mắt bốc lửa, nhìn chằm chằm cô.

Đồng tử Dung Hoan co lại, lạnh giọng đặt câu hỏi: “Mấy người muốn làm gì??”

Gã tóc vàng hất cằm lên, nhổ nước bọt xuống đất: “Làm gì? Quất mày đấy.”

Mục đích của gã tóc vàng đã rõ như ban ngày, Dung Hoan hơi nhíu mày, trong mắt ngập tràn chán ghét: “Mấy người tiến thêm bước nữa thôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Gã tóc vàng chẳng sợ, đi tới gần hơn: “Con mẹ nó, mày thử báo đi?” Ở đây không có ai, chắc chắn cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Gã gọi đàn em phía sau: “Lên, trói nó lại!”

Đám đàn em nhìn Dung Hoan thèm nhỏ dãi, được sự cho phép, họ như sói đói vồ mồi, đang định xông lên thì nghe thấy tiếng hét giận dữ: “Mấy người đang làm gì thế hà?”

Giọng đàn ông truyền tới từ nơi tối tăm phía sau, nó y như hồn ma khiến lòng người run rẩy.

Dung Hoan thấy có người tới gần mà không chỉ có một người, tiếng bước chân vang lên như bản hòa tấu quỷ dị...

Cô nhìn sang, một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt cô đầu tiên, đứng trên sàn nhà trắng xám, nó bóng loáng phát sáng.

Gã tóc vàng nghe vậy thì nhìn về phía sau, cơ thể vô thức run lên, khóe miệng nhếch lên. Đám đàn em sợ hãi dạt qua một bên, Dung Hoan liếc nhìn lên phía trên mới dần thấy rõ.

Một bộ Âu phục màu đen được cắt may tinh xảo, dáng người thanh mảnh mà rắn rỏi đĩnh bạt, lên trên nữa là gương mặt đàn ông đường nét rõ ràng. Anh có đôi mắt hai mí mỏng, hơi xếch lên, khóe mắt có nốt ruồi lệ. Tầm nhìn tối tăm không thể che lấp phong thái kiêu ngạo của anh.

Người đàn ông hơi rủ mắt xuống, nhìn mặt Dung Hoan, đáy mắt đen nhánh thoáng qua sự ngạc nhiên khó nắm bắt.

Bên trái phía sau anh là một người đàn ông cầm cặp đựng tài liệu, khi anh ấy nhìn thấy Dung Hoan thì run lên, trái tim đập thình thịch không kiềm chế nổi.

Cuối cùng bên phải là một người đàn ông thấp lùn mà béo ục ịch, bộ Âu phục trên người ông ta có cảm giác như sắp bị ông ta làm bục tới nơi.

Dung Hoan nhìn mấy vị khách không mời mà tới đột nhiên xuất hiện trước mặt, khí thế này khiến cô cảm thấy “người đến không có ý tốt”.

Nhưng người đàn ông béo nhận ra gã tóc vàng, híp mắt lại, đè thấp giọng xuống: “Chuyện gì đây?”

Người đàn ông này là đại ca của gã tóc vàng, thấy đại ca đến, gã kéo Dung Hoan tới mắng: “Đại ca, con *ĩ này vừa đánh em! Anh nhìn trán em đây này, chảy máu luôn rồi!”

Dung Hoan run rẩy trong lòng, muốn đi nhưng bị đàn em của gã tóc vàng cản lại.

Gã tóc vàng càng chửi càng hung tợn, miệng phun ra đống từ ngữ bẩn thỉu: “Con *ĩ này dụ dỗ em!”

Dung Hoan cảm thấy cơn giận dâng lên tận não, muốn đè gã xuống đất rồi đập. Mấy người đàn ông thờ ơ dửng dưng, không ai nói giúp cô, cô cảm thấy mình rơi vào hang hổ, không có nơi xin giúp đỡ, cảm giác tuyệt vọng lạnh lẽo trào dâng trong lồng ngực.

Cô bị người ta chặn trong hành lang tối tăm, sau lưng là bức tường lạnh băng, phía trước là người của gã tóc vàng, sao bọn họ buông tha cho cô dễ dàng được?

Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng lan tràn khiến trái tin cô đập thình thịch nhanh chóng, toàn thân nóng lên, cô lặng lẽ lấy điện thoại trong túi ra, ngón tay ấn lướt trên màn hình, hiện ra con số 110.

Cô phải báo cảnh sát, không thể ngồi yên chờ chết được.

Lúc cô đang định ấn nút màu xanh lục để gọi đi...

Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, tiếng bật lửa kim loại đóng lại cắt ngang sự im lặng.

Người đàn ông đứng đầu ngẩng đầu lên, miệng khẽ khàng nhả khói, mặt mày lóe lên sự tàn ác lờ mờ, nhếch miệng cười với mức độ cực kỳ nhạt, nhìn gã tóc vàng, híp mắt lại:

“Chửi đủ chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc