CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Dung.Vừa rồi còn rất trâu bò - Bây giờ lại hoảng sợ biến thành gà con. Hoan lập tức cầu xin tha thứ: "Em không dám không dám nữa!"

Bây giờ Phó Tư Diễn đã hoàn toàn áp chế vị trí của cô, cô làm gì dám làm bậy nữa chứ…

Phó Tư Diễn kéo cô lên khỏi ghế sofa, để cô ngồi lên đùi mình, Dung Hoan vòng tay qua cổ anh, mặt đầy tò mò hỏi anh: "Anh đã lén lút luyện tập trò này lúc nào thế? Chơi tốt quá trời."

"Cần phải luyện rất lâu à? Trước kia chỉ là anh không muốn chơi thôi."

Ui là trời... Còn kiêu ngạo nữa chứ.

"Thế không phải anh có số lớn sao?"

"Số lớn lên làm vua thì đừng đánh, không đúng lúc, hơn nữa một người cũng chẳng thú vị chút nào."

"Thật ra thì anh chơi trò này chỉ bởi vì em thôi đúng chứ?" Cô tựa đầu lên vai anh.

Anh cầm tay cô: "Sau khi em ra nước ngoài, anh muốn mình có thể đến gần em một chút, làm một vài việc em thích." Giọng anh bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, nhưng lại làm khơi dậy cơn sóng rung động trong lòng cô.

Anh chỉ muốn thay đổi nhiều một chút, đồng thời cũng muốn xuất hiện cùng cô nhiều hơn một chút.

Dung Hoan ngẩng đầu, đau lòng hỏi anh: "Nếu em không về... anh sẽ thế nào đây? Anh sẽ tiếp tục thích em chứ?"

Đôi mắt anh dần tối lại, đưa tay vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói: "Có thể một ngày nào đó anh không khống chế được tình cảm của mình, sẽ chạy như bay ra nước ngoài tìm em, cướp em về."

Cô chủ động tiến đến hôn lên môi anh.

Giọt lệ trên khóe mắt cô cũng rơi xuống.

Anh nhanh chóng đổi khách thành chủ, nhưng khi ngón tay chạm lên khuôn mặt ướt át của cô, anh ngừng lại cau mày hỏi: "Sao lại khóc rồi?"

Cô lắc đầu nói: "Không có gì..." Chỉ là cô bỗng nhiên thấy buồn, khó mà kiềm chế được.

Anh biết cô đang suy nghĩ điều gì, đôi môi mềm của anh nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô nói: "Đừng khóc, nhé? Anh đảm bảo sẽ không bỏ em lại nữa đâu."

"Vâng."

Sau khi cảm xúc của cô chùng xuống, anh nắm lấy tay cô, hôn lên bàn tay cô, sau đó nói: "Dọn đến nhà anh ở đi."

Dung Hoan:???

Anh cười, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: "Không phải nói rồi sao, nếu thua phải đồng ý một điều kiện của anh đấy?"

"Anh..." Sao người này lại giở mấy trò vô liêm sỉ thế này.

Anh cúi đầu nhìn cô, sau đó cười: "Hoan Hoan nghĩ đến cái gì thế? Sao mặt lại đỏ như vậy."

Suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ bị anh chọc thủng nên lập tức lên tiếng chối: "Em đâu có nghĩ gì đâu.”

"Thế đồng ý không?"

"Nhưng em thích Quan Hải Cư..."

"Vậy anh dọn về thôi."

Dung Hoan không nói gì, Phó Tư Diễn thấy cô ngầm chấp nhận nên cũng im lặng cười, xoa đầu cô nói: "Nhóc con ngoan ghê."

-

Trở về thành phố Lâm, Phó Tư Diễn đã mang hành lý chuyển đến Quan Cư Hải, mặc dù ngoài mặt Dung Hoan không biểu hiện điều gì, nhưng khi nghĩ đến việc phải thật sự ở chung với anh, cô vừa mong chờ cũng vừa xấu hổ.

Cô cảm thấy Hề Phán nói đúng, bây giờ chính là lúc sức lực và tinh thần của Phó Tư Diễn phát triển mạnh mẽ nhất, bình thường lúc hôn nhau anh có chút nóng, mà cô cũng có thể cảm nhận được một ngọn lửa nóng đầy dụ.c vọng của anh, anh nói trước kia anh chưa từng như thế này với cô gái nào cả, Dung Hoan nhìn thấy dáng vẻ "Từng trải lạnh lùng" của anh có lúc cô còn cảm thấy chuyện này chẳng thật chút nào.

Anh giống như người thợ săn, mà cô chính là một con mồi ngon, hơn nữa người cô lại nhạy cảm, anh chỉ hôn mấy cái cô đã mềm nhũn như nước rồi.

Nhưng mà Phó Tư Diễn rất tôn trọng cô, chỉ cần cô không đồng ý, anh cũng sẽ không tiếp tục làm nữa, mỗi lần đều là anh ngừng lại rồi đến nhà vệ sinh.

Ban ngày, anh và cô thu dọn tất cả hành lý lại, anh còn bỏ quần áo của anh vào tủ quần áo trong phòng ngủ của cô.

Buổi tối thu dọn xong, cô rất chủ động nói: "Em đi nấu bữa tối cho anh nha."

Đi còn chưa được mấy bước đã bị anh kéo trở về, cười hỏi: "Sao lại muốn chủ động nấu cơm thế?"

"Hôm nay anh mệt mỏi cả ngày rồi, em muốn để anh nghỉ ngơi nhiều một chút, hơn nữa em chỉ đi nấu chút hoành thánh đông lạnh thôi, không khó..."

Anh cong môi: "Được, anh đi tắm chút."

Dung Hoan đi nấu hoành thánh, cô nấu xong anh cũng tắm xong, hai người ăn xong hoành thánh, anh cầm chén đi, Dung Hoan đi theo sau lưng anh khó hiểu thở dài.

Anh phát hiện ra, quay đầu hỏi cô: "Sao thế?"

Cô buồn bã nói: "Em lại bỏ lỡ buổi biểu diễn của thần tượng mất rồi."

Phó Tư Diễn nhíu mày: "Tiêu Thừa Chi sao?"

"Vâng."

Tuần tới, Tiêu Thừa Chi có buổi biểu diễn thành phố bên cạnh, vé đã bán từ nửa năm trước, lúc ấy Dung Hoan không biết cô có trở về thành phố Lâm không, nên cũng không mua. Ba năm trước đã bỏ lỡ buổi biểu diễn của Tiêu Thừa Chi một lần rồi, không ngờ khó khăn lắm mới tổ chức lần nữa thì cô lại bỏ lỡ tiếp.

Vẻ mặt người đàn ông rất kỳ lạ: "Không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao?"

Dung Hoan cười khẽ một tiếng: "Anh không hiểu."

Phó Tư Diễn không nói gì nữa, vì thế suốt cả quá trình rửa chén anh không hề nói gì với cô nữa, Dung Hoan cảm giác được anh đang kiềm chế tính tình của mình lại, sau đó mới từ từ hiểu ra.

Đây là... Anh đang ghen hả?

Suy nghĩ rõ ràng xong đột nhiên Dung Hoan có chút buồn cười, nhìn anh một mình đi đến phòng khách, mà cô cũng không vội tìm anh, mà đi tắm, tắm sạch mùi khói dầu đi, nhưng mà lại đổi một chiếc váy ngủ hình thỏ đáng yêu.

Từ trên lầu đi xuống, cô thấy anh ngồi một mình trong phòng khách đọc sách, anh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu không có ý định quan tâm đến cô.

Quả nhiên là ghen rồi.

Cô thầm cười trộm rồi đi đến chỗ anh, đến trước mặt anh, cô kéo ống tay áo của anh, dịu dàng gọi một tiếng "Tư Diễn".

Thấy anh không để ý đến cô, cô cũng không tức giận, chỉ ngồi xếp bằng bên cạnh anh, mở TV.

Cô không tin anh sẽ nhịn được.

Quả nhiên, cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh anh, sách cầm trong tay cũng chẳng đọc vô chữ nào, xung quanh người cô là một mùi sữa tắm hương trái cây quanh quẩn nơi chóp mũi anh, khiến tim anh ngứa ngáy khó mà kiềm chế được.

Ngay lúc cô đếm thầm trong lòng đến giây thứ "50", người đàn ông kéo lấy tay cô, xoay người đè cô lên ghế sofa.

"Phó Tư..."

Cô còn chưa nói xong, anh đã cúi người cắn lên môi cô như muốn trừng phạt, nồng nhiệt cùng cô dây dưa răng môi với nhau.

Tay cô đẩy ngực anh, cố gắng đón lấy những đợt tấn công từ anh, nhưng cô cũng nhanh chóng cảm nhận được anh đang muốn hút khô hết dưỡng khí trong cô, khiến cô không thở được.

Cô phát ra tiếng nức nở nhè nhẹ, môi của anh dần hướng xuống dưới, rơi xuống cổ cô, tô điểm thêm từng trái dâu tây lên đấy.

Cô hối hận rồi... Sao lại đi trêu chọc anh làm gì QAQ.

Cuối cùng anh cũng dừng lại, cô nhỏ giọng hỏi anh: "Có phải anh đang ghen không?"

Anh rầu rĩ "Ừ" một tiếng.

Tim cô cũng mềm nhũn ra, dùng giọng nói ấm áp để trách móc anh: "Anh Thừa Chi chẳng qua chỉ là thần tượng mà em hâm mộ thôi, hai loại tình cảm này căn bản không hề giống nhau, em chỉ thích một mình anh mà thôi."

"Tiêu Thừa Chi ở trong mắt anh không phải ngôi sao sáng, cậu ta chỉ là người anh em của anh thôi, mà bạn gái anh lại thích anh em của anh, còn hâm mộ cậu ta nữa." Anh véo mũi cô: "Em nghĩ anh vui vẻ được sao? Nhóc con."

Cô không nhịn được cười: "Thật ra trước kia em cũng thường hay say mê anh, cũng rất hâm mộ anh đó."

"À? Em sùng bái anh thế nào nói anh nghe thử xem."

Cô bị anh chọc làm mặt đỏ ửng cả lên, cuối cùng đẩy đôi môi đang ở bên tai cô ra nói: "Anh đừng hôn nữa..."

Anh đứng dậy ôm lấy cô, đi lên lầu, cô mơ mơ màng màng hỏi anh: "Đi đâu thế?"

"Ngủ."

"Này, bây giờ mới có mấy giờ đâu..."

-

Tuần tới Phó Tư Diễn lại phải đi công tác mấy ngày, nhưng trước khi đi, anh đưa cho cô một tấm vé.

Lúc cô nhìn thấy tấm vé đó chính là vé vào cửa buổi biểu diễn của Tiêu Thừa Chi, còn kích động mà nhảy cẫng lên: "Anh kiếm được ở đâu vậy?"

Anh nhìn cô: "Còn cần phải kiếm sao?"

Cũng đúng, anh thân với Tiêu Thừa Chi như thế, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã có thể lấy được rồi.

Cô vui vẻ ôm lấy anh, nũng nịu nói với anh: "Tư Diễn, cảm ơn anh nha, anh tốt nhất luôn." Mặc dù trên miệng cô nói thích Tiêu Thừa Chi anh sẽ ghen, nhưng chỉ cần cô thích, anh đều sẵn lòng lấy về cho cô.

Anh gõ nhẹ vào gáy cô: "Anh không thể đi cùng em, một mình em đi xem cậu ta diễn có được không?"

"Được chứ, em đảm bảo sẽ chăm sóc tốt bản thân mình." Cô suy nghĩ một chút lại có chút buồn rầu, không thể đi gặp thần tượng cùng anh, đi một mình cô thấy rất cô đơn.

Cô vì muốn anh đi công tác thật tốt, nên ngày hôm sau, Hồ Hinh đã cùng cô đến thành phố bên cạnh.

Đó cũng là ngày chương trình thực tế cô tham gia được phát sóng trên TV, Dung Hoan xem chương trình thực tế phát hiện bởi vì chuyện của Nặc Trì nên ekip của chương trình đã dành nhiều ống kính hơn cho cô.

Khung bình luận phía bên dưới xuất hiện ngày càng nhiều: [Nữ sinh đàn piano này thật sự vừa xinh đẹp vừa đáng yêu quá, ekip chương trình đi đâu mời người này đến thế, vừa xinh đẹp lại còn chơi đàn piano rất giỏi nữa.]

[Đây là tiên nữ từ đâu đến thế? Hu hu hu...]

[Chị gái đàn piano này cười lên trông đẹp thật đó, dễ nhìn hơn nhiều so với mấy ngôi sao nữ đi phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa đây chính là gương mặt tự nhiên đấy nha.]

[Trời ơi, cô ấy mới 24 tuổi đã là nghệ sĩ đàn piano đứng thứ nhất, thứ hai trong nước rồi, có thể đến chương trình này chắc chắn không phải chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi đâu.]

[Hơn nữa tôi phát hiện ra cô ấy phối hợp với Nặc Trì rất tốt nhé, hai người hình như qua lại rất thân đấy.]

[Đừng làm loạn mạch chương trình được không? Đó là anh trai lịch sự đó.]

[Mấy người đừng có kéo rắc rối về được không thế, đừng xào CP cho anh tôi nữa, hơn nữa tôi cảm thấy Dung Hoan cứ mãi dán vào người anh tôi đấy thôi?]

[Chỉ một mình, một mình là giỏi nhất.]

[Lúc nào thì cô thấy Dung Hoan dán lại thế? Không cần mắt thì có thể quyên góp cho người cần dùng nhé.]

Mấy bình luận trên mạng đều tốt xấu lẫn lộn, Dung Hoan nhìn lướt qua thôi nhưng tâm trạng vẫn không tốt lắm. Hồ Hinh an ủi cô nói: "Cho dù có thế nào thì danh tiếng của chúng ta cũng tăng cao hơn rất nhiều, còn mấy anh hùng bàn phím kia nói gì chúng ta chẳng cần phải để ý đến đâu."

Mặc dù nói là nói thế, nhưng trên mạng vẫn kéo đến một trận ồn ào nhỏ, giống như mọi cố gắng của Dung Hoan đều bị nói là ôm bắp đùi của Nặc Trì.

Mà Phó Tư Diễn đang ở xa mấy trăm cây số cũng biết được chuyện này.

Buổi sáng, Phó Tư Diễn vừa họp xong, Kế Sâm vội vàng đến tìm anh, nói với anh chuyện xảy ra trên mạng, Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn, chân mày rậm nhíu chặt, mấy giây sau tắt điện thoại, lạnh giọng nói: "Xử lý hết chuyện này, sau đó nhìn thử một chút có ai đứng sau giở trò hay không."

"Vâng."

Buổi sáng Hồ Hinh cùng Dung Hoan đi dạo xung quanh một vòng, buổi tối lại về khách sạn, Hồ Hình lại lên mạng thì phát hiện những chủ tài khoản bôi đen Dung Hoan đều đã xóa bài và xóa tài khoản, chỉ một vài người còn mắng cô nhiệt độ này giống như được ai đó cố ý đè xuống.

Dung Hoan đoán được chắc là do Phó Tư Diễn làm, đúng lúc này, Phó Tư Diễn cũng gọi điện đến.

Hồ Hinh đến một căn phòng khác, cho hai người không gian riêng tư. Dung Hoan nghe máy, ngọt ngào gọi tên của anh.

"Trở về khách sạn rồi sao?"

"Vâng, hôm nay anh xong việc rồi à? Đi xã giao có phải uống rượu không thế."

"Uống một chút nhưng anh không say."

"Chuyện trên mạng ngày hôm nay là anh giải quyết giúp em sao?" Cô hỏi.

"Ừ, những lời đó em đừng nên tin."

Anh biết cô thích khiêm tốn, cho nên những chuyện này anh đều chọn cách đè xuống, có anh ở đây, cô cũng rất an tâm.

Hai người nói chuyện một hồi, Phó Tư Diễn nói cô đi ngủ sớm một chút: "Ngủ ngon." Cô dịu dàng nói xong câu này, lại nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: "Em thật sự rất nhớ anh."

Cũng không biết ở đầu dây bên kia anh có nghe thấy không.

-

Xế chiều ngày hôm sau, Dung Hoan đi đến cung thể thao nơi diễn ra buổi hòa nhạc, Phó Tư Diễn đặt cho cô chỗ ngoài ở hàng đầu tiên. Nhưng lúc chạng vạng tối, sắc trời bỗng nhiên tối lại, bầu trời bắt đầu có mưa nhỏ.

Nhiệt độ chợt giảm xuống, Dung Hoan mặc áo mưa, khoanh tay lại nhưng vẫn cảm giác được lạnh đến phát run.

Hồ Hinh ở khách sạn chờ cô, cho nên chỉ có mình Dung Hoan ở đây, hơn nữa ở chỗ này cô cũng không mang nhiều quần áo, bây giờ chỉ có thể chịu lạnh.

Khi buổi hòa nhạc buổi tối sắp bắt đầu, cuối cùng mưa cũng dừng lại, cô ngồi cuộn tròn tại chỗ nhìn điện thoại di động, đột nhiên cảm giác được một cái áo choàng dài khoác lên người mình, khiến cả người cô bao bọc trong sự ấm áp.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt Phó Tư Diễn!

"Anh..."

Sao đột nhiên anh lại đến đây!

Thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ đang ngây ngốc, anh từ từ nở nụ cười, giơ tay lên nắm lấy cằm cô nói: "Chẳng phải nói nhớ anh sao?"

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn trai cùng đi xem buổi hòa nhạc với mình thật sự là một chuyện rất lãng mạn luôn á!

Bình luận

Truyện đang đọc