CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Hai má của Dung Hoan không ngừng nóng bừng lên, nhìn thấy Phó Tư Diễn nhặt bình nước lên, cô lập tức tiến lên phía trước, lại bắt gặp nụ cười trong mắt của anh---

Da mặt cô mỏng nên nhanh chóng đỏ rực lên.

Lại cười cô...

Phó Tư Diễn tiến đến gần cô, một mùi đàn hương nhàn nhạt xông vào mũi cô, đây là tầng hương cuối cùng của nước hoa Creed Silver Mountain Spring, cho dù là mùi thuốc lá cũng không cách nào che giấu được.

Cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn mình, mặt cô đỏ bừng vươn tay ra muốn lấy lại bình nước suối "Gây chuyện" kia.

Nhưng còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy tính khiêu khích của anh: "Quên cách gọi chú thế nào rồi sao?"

Cô hoảng sợ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Chú Phó..."

Anh cong môi cười trả lại chai nước suối kia cho cô. Ánh mắt anh lướt qua người Dung Hoan, nhìn về phía ba nữ sinh đang trợn mắt há miệng đứng phía sau lưng cô, rồi mở miệng hỏi: "Phía sau là bạn cùng phòng của cháu à?"

Cô lấy lại tinh thần nói: "Vâng."

Cô phát hiện đang có rất nhiều ánh mắt từ xung quanh nhìn chằm chằm họ, đánh giá Phó Tư Diễn, đồng thời cũng đánh giá cả cô, cô không dám chần chờ thêm nữa, lấy cớ qua loa nói: "Chú Phó, cháu còn phải đi học, sắp trễ rồi ạ..."

Ai ngờ lúc đang muốn chạy thì cổ tay lại bị nắm lấy.

Nhìn dáng vẻ như "Con thỏ trắng nhỏ bị yêu quái bắt" này của cô, Phó Tư Diễn rút bàn tay còn lại đang để trong túi áo khoác ra, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, thở dài bất lực rồi lại khẽ mỉm cười.

"Chạy nhanh như thế làm gì?" Còn tưởng anh đang muốn nói gì, không ngờ anh lại nói---

"Tối thứ sáu này chú đến đón cháu đi ăn cơm, nhé?"

"... Được ạ." Đáy mắt cô sáng lấp lánh.

Lúc Dung Hoan trở về tìm bạn cùng phòng của mình, Bánh Bao và Bé Đen đều như muốn điên lên: "Dung Hoan, cậu biết cái người đàn ông cực kỳ đẹp trai đó à! Nói nhanh, mối quan hệ của hai người có phải là bạn trai bạn gái không thế! Mới nãy lúc cậu đi đến, ánh mắt người ta nhìn cậu trông cực kỳ cưng chiều, còn cười với cậu, còn làm cái hành động xoa đầu chết người kia nữa! Ngọt quá đi à, mới sáng sớm tớ đã bị cho ăn đường no luôn rồi!"

Bánh Bao rơi vào trạng thái tự suy tự diễn không ngừng nói: "Chắc anh ấy không phải đặc biệt đứng ở chỗ đấy chờ cậu đâu nhỉ, mặt cậu đỏ thế này chắc chắn bị anh ấy trêu chọc rồi nè!"

Dung Hoan đứng bên cạnh nghe, đầu cũng muốn nổ ra, vội vàng ngăn suy nghĩ của hai người lại: "Mọi người đừng nói nhảm nữa! Chú ấy là chú tớ đó!"

"??!" Bánh Bao và Bé Đen từ trong bộ phim thần tượng cũng bị kéo về thực tế: "Thì ra là chú của cậu à, nhìn chú ấy trẻ tuổi thật đó... Nhưng mà sao chú ấy lại ở đây?"

"Chú ấy cũng là thầy giáo." Cũng do buổi tối trước ngày tựu trường, bạn cùng phòng ký túc xá chỉ thấy được bóng lưng của Phó Tư Diễn, không thấy mặt nên mới hiểu lầm.

Dung Hoan liếc nhìn điện thoại, bất đắc dĩ nói: "Không nói nữa, đi nhanh đi, thật sự sắp trễ rồi đó."

Mọi người cùng chạy đến phòng học, Dung Hoan đi đằng trước nghe thấy Bánh Bao và Bé Đen đang đi phía sau nhỏ giọng nói: "Khi nãy tớ thật sự nghĩ họ đang trong mối quan hệ gì gì đấy đó ha ha ha, bởi vì chú của Dung Hoan nhìn chẳng già chút nào cả."

Mối quan hệ gì đó...

Cô tăng nhanh nhịp bước chân, để che giấu giọng nói của các cô ấy phía sau lưng.

-

Tối đến khi trở về ký túc xá, Dung Hoan tắm rửa xong đi ra ngoài, thì phát hiện trên điện thoại đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Cô đi đến sân thượng, lấy điện thoại ra gọi lại.

"Alo, Dung Hoan hả? Chị là Dữu Tử này!" Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ cực kỳ nhiệt tình.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trên mặt Dung Hoan cũng lộ ra nụ cười. Dữu Tử tên đầy đủ là Thôi Tinh Dữu, là nghệ sĩ violin nhỏ tuổi nhất của "Theo đuổi giấc mơ biển cả", cô ấy chơi piano hay violin đều rất giỏi. Cô ấy lớn hơn Dung Hoan một tuổi, vào hai năm trước hai người quen biết nhau qua một cuộc thi về piano, lúc ấy Dung Hoan đứng đầu trong cuộc thi vòng loại, nhưng sau đó bởi vì một vài nguyên nhân nên cô không thể tham gia vòng chung kết, nên vinh quang của vòng chung kết này do Dữu Tử cầm. Nhưng từ ngày hôm đó đến nay hai người chưa từng cắt đứt liên lạc, cũng trở thành bạn bè của nhau.

Dữu Tử hỏi qua về tình hình của Dung Hoan, biết cô đang học ở khoa âm nhạc của đại học S thì có chút ngạc nhiên: "Đoàn nhạc của tụi chị qua một thời gian nữa sẽ đến biểu diễn ở thành phố Lâm, còn muốn tuyển thêm sinh viên của trường đại học nữa, em có biết không?!"

"Dạ, tụi em có nhận được thông báo."

Dữu Tử rất hứng thú hỏi: "Em có đăng ký không? Em chơi đàn piano tốt như thế, dựa vào thực lực của em chắc chắn có thể trúng tuyển, thật là muốn gặp lại em quá đi ha ha."

"Em vẫn luôn suy nghĩ không biết có nên đăng ký..."

"Đừng có suy nghĩ nữa, đến lúc đó em tới làm bạn của chị, chị đưa em đi quen biết thêm nhiều bậc thầy chơi piano, có được không nè?"

Dung Hoan cúi đầu cười nói: "Được ạ."

"Chờ tin tức tốt từ em nha, đúng rồi, năm nay chị sẽ đến thành phố Giang ăn tết đấy, đến lúc đó lại đến tìm em nha."

Dung Hoan ngây người, một lúc sau mới nói: "Em không còn sống ở thành phố Giang nữa."

"Hả?"

"... Mẹ em mất, em trở về nhà ông bà nội của em."

Dữu Tử bị lời nói đau lòng này của Dung Hoan làm cho áy náy, vội vàng an ủi cô nhưng Dung Hoan lại nói cô không sao. Hai cô gái trò chuyện qua lại mấy câu, Dữu Tử nói phải đi luyện đàn nên không thể nói nữa, sau đó hai người cúp máy.

Dung Hoan xoay người lại thì thấy Tạ Nhu cầm theo quần áo ướt trên tay, không biết đã đứng trên sân thượng bao lâu rồi, Tạ Nhu thấy Dung Hoan đang nhìn mình thì vội vàng né tránh ánh mắt của cô, lật đật đi lấy móc phơi quần áo.

Dung Hoan nhìn chằm chằm cô chừng hai giây, Tạ Nhu ho khan hai tiếng như đang có tật giật mình giải thích: "Tôi không nghe lén cậu gọi điện thoại đâu, tôi chỉ vừa khéo lên đây để phơi quần áo thôi..."

Dung Hoan cười khẽ một tiếng nói: "Tôi cũng chẳng nói gì."

Trong lòng Tạ Nhu bỗng thấy hồi hộp, Dung Hoan lướt qua vai cô ta, đi vào phòng ngủ.

Tạ Nhu phơi xong quần áo, cầm điện thoại đi ra khỏi ký túc xá, tìm một nơi không người gọi điện cho bố mình: "... Bố ơi, bố nhất định phải giúp con, con cực kỳ muốn vào đoàn nhạc theo đuổi giấc mơ, cầu xin bố đó." Cô ta nhõng nhẽo nói.

Tạ Vũ Đống đồng ý với cô ta: "Được rồi, bố sẽ nhìn xem thử bên kia có tuyển người hay không, con gái cưng yên tâm nha, với thực lực của con không cần bố con cũng có thể tự vào được thôi."

"Ôi, bố con thật sự không yên tâm, đúng rồi, bố còn nhớ người bạn lần trước chúng ta gặp ở khu nghỉ mát không, có phải mẹ cậu ta đã mất rồi không?" Thật ra khi nãy Tạ Nhu vừa mới nghe lén được những lời này.

"Sao mà bố biết được..."

"Vậy bố có biết bố của người bạn học đó làm công việc gì không? Bố có quen không?"

Tạ Vũ Đống gãi cái đầu sắp hói của mình, bây giờ bị hỏi như thế hình như ông ta nhớ đến Phó Tư Diễn là con trai độc nhất trong nhà, không có anh em nào khác mà nhỉ? Ông ta bảo Tạ Nhu đừng suy nghĩ nhiều: "Bố mua chút quà bánh và socola, ngày mai con nhận được thì chia cho người bạn học đó nhiều nhiều một chút, quan hệ tốt vào, có biết chưa?"

Ngoài miệng Tạ Nhu đồng ý nhưng trong lòng cũng không thấy thoải mái, rõ ràng cô ta ghét Dung Hoan còn phải giả vờ ra vẻ lấy lòng, hơn nữa Dung Hoan... Căn bản chẳng để ý gì đến cô ta.

Kiêu ngạo cái gì chứ.

-

Dung Hoan trông đến trông đi cuối cùng thứ sáu cũng đã đến. Buổi chiều sau khi học xong, quả nhiên cô nhìn thấy xe của Phó Tư Diễn đang đậu trước cửa.

Lên xe, cô vui vẻ nhìn người trong lòng mình, Phó Tư Diễn đưa trà sữa sang cho cô: "Hoan Hoan thích uống trà sữa không?"

Ngày bình thường cô hay uống trà trái cây hơn, nhưng bởi vì Phó Tư Diễn mua nên cô cũng vui vẻ nhận lấy trà sữa, ngọt ngào cười một tiếng: "Thích ạ, cảm ơn chú Phó."

Giống như rất thỏa mãn với phản ứng này của cô nên anh sờ đầu cô rồi nói: "Thích thì tốt rồi, chú đưa cháu đi ăn cơm." Anh nhìn sang tài xế nói: "Đi Minh Lệ Thiên Địa."

Xe lái được nửa đường, điện thoại của Kế Sâm vang lên, anh ấy nhỏ giọng nói chuyện sau đó đưa điện thoại cho Phó Tư Diễn đang ngồi ở hàng phía sau nói: "Ngài Phó, là tổng giám đốc Hồng của tập đoàn Thịnh Tây gọi đến."

Phó Tư Diễn nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, Dung Hoan ở bên cạnh nghe được anh nhắc đến từ "DC" và nói "Lát nữa tôi sẽ sang đó."

Sau khi cúp máy, Phó Tư Diễn nhìn sang cô, Dung Hoan nhanh chóng hiểu ý của anh: "... Chú có việc bận à?"

"Ừ, xin lỗi cháu, hôm nay không thể cùng cháu đi ăn cơm được rồi." Khoảng thời gian trước những khoản đầu tư kinh doanh của anh gặp chút vấn đề, bây giờ tổng giám đốc Hồng muốn gặp anh. Phó Tư Diễn cười khẽ: "Hoan Hoan muốn ăn gì, chúng ta cùng đi mua sau đó chú đưa cháu về?"

"Chú phải đi DC sao?"

"Ừ."

"Cháu... Cháu có thể đi cùng không?" Sợ anh không đồng ý, cô còn cố ý bổ sung thêm: "Cháu ở bên cạnh đợi chú, không làm ồn đến chú đâu."

Anh nhướn mày: "Muốn đi chơi sao?"

Cô chớp chớp mắt, cái miệng nhỏ hút trà sữa nói: "Chỉ là giờ cháu về thì chán lắm..." Cô càng muốn ở cùng anh thêm một chút nữa.

"Được." Anh cong môi cười.

-

Vì thế Phó Tư Diễn đưa theo Dung Hoan đến DC, vốn dĩ ngày thường anh sẽ không để cô đi đến những chỗ như thế này, nhưng có anh ở đây thì anh cũng cảm thấy yên tâm một chút. Xe lái vào hầm giữ xe, sau khi ra ngoài thì đến thang máy đi thẳng đến nơi làm việc.

Sau khi ra khỏi thang máy, Phó Tư Diễn đưa cô vào phòng làm việc, nói với cô: "Chờ lát nữa Kế Sâm sẽ đưa bữa tối đến, chú phải đi làm việc trước không thể ăn cơm cùng cháu, cháu cứ ăn cơm trước đi nhé."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, Phó Tư Diễn như ngày thường hơi cúi người xuống, chạm nhẹ vào chóp mũi cô: "Hoan Hoan ở chỗ này có chán không?"

"Cháu thấy chán có thể xuống lầu chơi không?" Giọng cô dịu dàng, dáng vẻ như đang lo lắng sợ anh không đồng ý.

Anh thở nhẹ một hơi, trong đáy mắt thoáng chút nụ cười bất đắc dĩ: "Cô nhóc ham chơi."

Anh gật đầu: "Không được uống thức uống có cồn, có chuyện gì thì gọi điện cho chú."

Sau khi anh đi được một lúc, Kế Sâm đưa bữa tối phong phú đến, là những món ngày thường Dung Hoan thích ăn. Sau khi ăn xong, cô đi dạo một vòng quanh phòng làm việc, cảm thấy thật sự rất chán nên muốn đi ra ngoài thăm dò thế giới bên ngoài một chút.

Cô thích thú xuống lầu đi xuống thế giới rực rỡ màu sắc. Cô đi xuyên qua đám người đang bận rộn, đi tới phía sau sân khấu, vô tình đạp trúng chân người nào đó nên cô vội vàng xin lỗi.

"Không sao." Nghe thế, cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt là mặt của người nam sinh vô cùng quen thuộc, chiếc khuyên bằng bạc lấp lánh trên chóp mũi anh.

Đây chẳng phải người hát chính mà cô gặp phải khi đến DC lần đầu tiên sao?

Nam sinh kia nhìn lướt qua cô, cũng cảm thấy hình như hai người đã từng quen biết nhau, lúc này lại nghe có người đang gọi: "Jenny đã xảy ra chuyện gì thế? Sao đi vệ sinh rồi mà chưa trở lại nữa? Sắp phải lên sân khấu rồi! Tối nay cô phụ trách đàn đấy!"

Hát chính nói: "Hình như cô ấy đột nhiên bị đau bụng đấy, để Coco lên trước diễn thay một chút đi?"

"Cậu tưởng tôi không biết hả, Coco và Hana hôm nay đều xin nghỉ! Mẹ nó bây giờ tôi đi nơi nào tìm người đây!" Người đang nói gãi đầu rồi nhìn đồng hồ đeo tay, trên mặt hiện rõ vẻ bực tức.

Dung Hoan nhìn thấy, đột nhiên gọi hát chính lại: "Xin chào, tôi có thể thử một chút được không? Chơi đàn đấy."

Vẻ mặt người hát chính đầy sự nghi ngờ, cho rằng cô gái nhỏ này đang đến phá nên cười nói: "Chúng tôi cần người lên sân khấu đấy, em gái nhỏ à."

"Nhưng mà bây giờ mọi người cũng chẳng kiếm được người mà, tôi học piano, trước đây tôi cũng đàn thử ở chỗ này rồi."

Hát chính nhìn cô, đầu óc nhanh chóng nhớ lại rồi bỗng vỗ đầu một cái nói: "À--- Tôi nhớ cô rồi! Cô chính là em gái nhỏ chơi piano 6 điểm à!"

Xét thấy tình hình trước mắt, Jenny còn chưa trở lại, hát chính đành mang Dung Hoan lên sân khấu, người chơi bass và tay trống cũng nhận ra Dung Hoan, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Mặc dù mới không gặp nhau chỉ mấy tháng, nhưng biểu hiện ngày hôm đó của Dung Hoan thật sự khiến người khác không thể nào quên được.

Mấy bài mở đầu nhịp điệu cần phải nhanh để đốt cháy bầu không khí, Dung Hoan lại đánh đàn rất tốt, lại lần nữa khiến người ta được mở rộng tầm mắt. Sau khi kết thúc mấy bài hát, cuối cùng Jenny cũng được giải thoát khỏi nhà vệ sinh để trở về, nhận lấy công việc trong tay của Dung Hoan.

Dung Hoan xuống sân khấu gọi nước yên lặng uống, có thể bởi vì mới vừa nãy đàn bài hát vui vẻ như thế, nên cô cũng cảm thấy trong lòng nóng lên. Bình thường lúc ở trường học cô đều tiếp xúc với Beethoven và Chopin, thỉnh thoảng đổi sang vài giai điệu khác thì cảm giác linh hồn như cũng được thả lỏng.

Khi đang ngồi uống, Dung Hoan thấy hát chính xuống sân khấu nghỉ ngơi, đổi một người khác lên, một lát sau, hát chính lại xuất hiện trước mặt cô.

"Này, em gái nhỏ, tôi mời em uống một ly nhé?"

-

"Đây chính là nơi bình thường chúng tôi đến luyện tập." Ca sĩ chính đưa theo Dung Hoan ra phía sau sân khấu tham quan: "Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu nữa, Cao Thừa, em có thể gọi anh là anh Thừa."

"Tôi tên là Dung Hoan."

Cao Thừa cười nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Anh nhớ em từng nói em trưởng thành rồi, nhưng anh nhìn thế nào cũng không thấy giống."

"Tôi 19 tuổi, học đại học năm nhất."

Anh ta ngồi xuống, dựa lưng vào ghế mở bình nước: "Vẫn còn là sinh viên à, tốt thật đấy, anh học đến cấp ba thì nghỉ học, không đi học nữa, đi hát rồi." Hát chính kéo kéo áo thun màu đen bởi vì thấm đẫm mồ hôi mà dính sát vào người, vòng tay kim loại chạm vào nhau phát ra âm thanh lớn, anh ta nhìn sang Dung Hoan cong môi cười: "Bình thường em thích đến quán bar sao?"

"Cũng bình thường, không hay đến lắm."

"Bình thường em có đi làm thêm không? Em có muốn đến chơi đàn với tụi anh không, anh cảm thấy em rất có thiên phú đó."

"...?"

Cao Thừa bỏ bình nước xuống, nghiêng người nhìn cô: "Anh nói thật! Với kỹ thuật này của em, quản lý quán bar của tụi anh chắc chắn sẽ rất thích em!" Anh ta nhỏ giọng nói: "Quản lý trưởng là chú của anh, anh có thể giúp em nói với ông ấy."

Dung Hoan vừa tính từ chối, thì có một người đàn ông trung niên hơi mập từ đâu đi ngang qua, Cao Thừa thấy ông ta, vội vàng gọi: "Chú Long, chú đến đây chút đi!"

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bụng bia hơi nhô lên, tóc chải bóng loáng đến tỏa sáng, nghe thấy giọng của Cao Thừa thì đi vào, Cao Thừa dùng tiếng Quảng Đông nói: "Cô ấy chính là cô gái nhỏ đã lên sân khấu đánh đàn thay Jenny khi nãy đó."

Quản lý Lý Long quét mắt nhìn sang Dung Hoan, cười nói: "À, thì ra là người này, chơi đàn cũng tốt thật đấy."

Hai người là đồng hương, Dung Hoan thì nghe hiểu đại khái, Cao Thừa nói với Lý Long mấy câu, miệng Lý Long ngậm điếu thuốc hỏi Dung Hoan: "Có muốn đến quán chơi đàn không, có đang thiếu người đánh đàn không?"

Dung Hoan ngẩn người, không ngờ đàn đại một khúc cũng được quản lý xem trọng... Cô lắc đầu, cười nhạt: "Không cần, tôi còn phải đi học không tiện."

Lý Long gảy gảy tàn thuốc lá: "Một tuần hai buổi, đêm đầu tiên thử trước đi 250 tệ, thế nào?"

Cao Thừa ở bên cạnh gõ trống khua chiêng hùa theo: "Chú họ của anh nói rồi, em không cần thời gian thử việc, có thể vào làm luôn đấy."

Dung Hoan xua tay: "Tôi... Chú của tôi có thể sẽ không để tôi tới làm việc đâu."

"Quán của chúng tôi là quán đứng đắn, chỉ đánh đàn thôi mà!"

Dung Hoan: "Ừ... Chú ấy sẽ không đồng ý đâu, chú ấy không yên tâm."

Lý Long nhíu đôi mắt không thể nhỏ hơn nữa lại, vẻ mặt không hài lòng, dáng vẻ xua tay nói cô im lặng: "Ôi trời, 250 mà cô không thèm kiếm, chú của cô chắc chắn là 205 (*) rồi, bây giờ cũng chẳng phải thời cổ xưa gì."

(*) 205: Cụm từ "二百五 ( èrbǎiwǔ)" dùng để chỉ những người ngây thơ, ngu ngốc. Mặc dù từ này hơi tiêu cực, nhưng nó được sử dụng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày. Đôi khi, thay vì cố gắng xúc phạm ai đó một cách chân thành, nó được sử dụng như một cách thân thiện để nhận xét về những người không suy nghĩ hoặc làm mọi việc cẩn thận

Ông ta vừa nói xong, ngoài cửa xuất hiện một bóng người, áo khoác gió bên ngoài màu đen dáng vẻ vừa trầm ổn vừa nghiêm túc.

Dung Hoan và Cao Thừa thấy Phó Tư Diễn thì ngạc nhiên.

Lý Long xoay người, không ngờ Phó Tư Diễn lại đột nhiên muốn xuống kiểm tra thế này, sóng lưng thẳng tắp của ông ta lập tức cong lại chào hỏi ông chủ, sau lưng lại truyền đến giọng nói của cô gái nhỏ: "Chú Phó..."

Chú... Phó??!

Lý Long bỗng giật mình, ngẩng đầu thì nhìn thấy sắc mặt còn đen hơn mực của Phó Tư Diễn, chỉ thấy đôi môi của người đàn ông hình như không có độ cong nào, rất có hứng thú với câu hỏi gây chết người khi nãy hỏi ngược lại ---

"Tôi là 205 sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc