CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Phó Tư Diễn nhìn thẳng, lội qua chỗ nước đi thẳng tắp về phía trước. Dung Hoan không ngờ anh sẽ bế cô lên trước mặt nhiều người như vậy...

“Anh thả em xuống đi, em tự đi được...” Đồ mùa đông của cô cồng kềnh, có lẽ anh cũng không tiện.

“Đừng lộn xộn, đến ngay đây.”

Khuôn mặt Dung Hoan đỏ bừng, đành phải làm ổ ở trong ngực anh.

Học sinh vây xem khe khẽ bàn tán, trái tim thiếu nữ nháy mắt nhảy nhót…

“Người đàn ông kia ấm áp thật đấy, tốt với bạn gái quá đi. Ghen tị, hôm nay cũng muốn có người yêu một ngày.”

“Anh nhìn xem bạn trai người ta thế nào, hừ!”

“Em cũng không nhìn xem em nặng bao nhiêu, anh ôm được em chắc?”

“Uầy má ơi, anh trai kia đẹp quá...”

“Cậu không biết thầy ấy à?! Hình như thầy ấy là giảng viên bên học viện kinh tế!”

“Cái gì, anh ấy là giảng viên á?!”

“Đúng vậy! Trước đó còn có topic đánh giá thầy ấy giáo viên nam nổi tiếng với giá trị nhan sắc ở trường chúng ta đấy. Wow làm bạn gái của thầy ấy thật hạnh phúc.”

Tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người chui vào tai nữ sinh tóc vàng. Cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng hai người rời đi, ngón tay nắm chặt cán ô, hốc mắt đỏ bừng.

Vài giây sau, cô ta đột nhiên mở ô, cũng vọt vào màn mưa.

-

Đi cửa tòa nhà, Phó Tư Diễn mới thả cô nhóc xuống. Dung Hoan lập tức móc khăn giấy ra, lau nước dính trên người anh, rồi sau đó xoa bóp cánh tay cho anh: “Có mỏi không?”

Anh chợt cười: “Chỉ ôm có cây gậy trúc nhỏ mà cũng mỏi?”

“Anh mới là gậy trúc nhỏ ấy, hôm nay em mặc nhiều quần áo...”

Anh ôm lấy bả vai cô đi vào trong tòa nhà, ai ngờ đi chưa được mấy bước, lại nghe được phía sau có người đang gọi: “Thầy Phó, thầy Phó…”

Dung Hoan quay đầu, phát hiện còn không phải là nữ sinh đưa dù vừa rồi à?

Nữ sinh tóc vàng vội vàng vọt đến trước mặt bọn họ, gương mặt không biết là nước mắt hay là nước mưa, ngửa đầu nhìn Phó Tư Diễn, muốn nói lại thôi.

“Có việc gì à?” Phó Tư Diễn hỏi.

Tóc vàng liếc Dung Hoan, sau đó ấp a ấp úng mở miệng: “Phó... Thầy Phó, em có thể nói chuyện riêng với thầy không?”

Phó Tư Diễn như hiểu gì đó, ánh mắt trầm xuống, vừa muốn mở miệng từ chối, ống tay áo lại bị kéo một cái. Anh quay đầu nhìn thấy cô nhóc cười với anh: “Không sao. Hai người ở đây nói chuyện, em qua bên kia chờ anh.”

Sau khi Dung Hoan tránh ra, nữ sinh tóc vàng nhìn người đàn ông mà mình thích đã lâu đứng ở trước mặt, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Thầy Phó, em tên Đặng Tâm, năm nay năm bốn. Thật ra em... em thích thầy. Em thích thầy đã lâu, từ khi bắt đầu tiết vi phân tích phân mà thầy dạy, luận văn tốt nghiệp của em cũng là thầy chỉ đạo. Em vốn định sau khi tốt nghiệp mới ngỏ lời với thầy, nhưng mà em không nhịn được...”

Giữa mày Phó Tư Diễn hiện lên cảm xúc không vui, lúc mở miệng giọng lạnh như băng sương: “Người vừa rồi rời đi là vợ tôi, mong hãy tự trọng.”

Đặng Tâm sửng sốt, không ngờ Phó Tư Diễn đã kết hôn rồi!

Cô ta cảm thấy như có một chậu nước lạnh tạt từ đỉnh đầu xuống. Sau một lúc lâu cô ta mấp máy môi, giọng điệu vô tội lại nhu nhược: “Em xin lỗi! Em chỉ muốn cho thầy Phó biết tình cảm của em với thầy, không có mục đích khác...”

Nghe vậy, khuôn mặt sắc bén của người đàn ông như phủ thêm một tầng tuyệt tình, ném cho cô ta một câu cuối cùng:

“Xin lỗi, tôi cũng không muốn biết.”

Dứt lời, anh xoay người rời đi.

-

Dung Hoan nói là ở một bên chờ, thật ra vẫn không nhịn được lén quan sát bọn họ. Nhìn dáng vẻ nữ sinh ngượng ngùng và khuôn mặt lạnh lẽo trước sau như một của Phó Tư Diễn, cô đã đại khái đoán được bọn họ đang nói gì.

Cô vốn tướng hai người sẽ nói chuyện thật lâu, ai ngờ còn chưa đến một phút Phó Tư Diễn đã quay về tìm cô.

“Nói nhanh thế?” Cô hơi ngây ra.

Người đàn ông không nói gì ôm cô đi vào thang máy. Dung Hoan thấy anh khẽ nhăn mày, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ anh đột nhiên ôm cô, đặt trán mình lên trán cô, giọng điệu chứa ý xin lỗi: “Về sau lúc lên lớp anh sẽ nói rõ với học sinh là anh đã kết hôn, miễn cho bọn họ có ý tưởng dư thừa khác giống như vừa rồi đột nhiên nhảy một người nói mấy lời anh với anh, sẽ không tiếp tục xảy ra.”

Phó Tư Diễn cực kỳ ghét loại hành vi vừa rồi. Đối phương đã có người yêu, nếu bạn nguyện lòng thích, yêu thầm là quyền lợi của bạn, không thể chỉ trích. Nhưng nếu bạn còn kiên trì muốn tỏ tình, trong miệng lại vô tội nói bạn chỉ tỏ tình, không yêu cầu xa đối phương phải thích lại mình. Kiểu giọng điệu này không khỏi quá giả tạo đi, để người yêu của người được tỏ tình biết trong lòng họ sẽ ghê tởm đến thế nào chứ.

Dung Hoan ngẩn ra, thật sự tỏ tình nha.

Cô cong môi: “Vâng, em không tức giận đâu.” Thái độ xử lý trên vấn đề quan hệ nam nữ của Phó Tư Diễn vẫn luôn khiến cô rất yên tâm.

“Biết ngay Hoan Hoan khéo hiểu lòng người mà.”

Trở lại văn phòng, Phó Tư Diễn khóa trái cửa lại, ấn Dung Hoan ở trên cửa mà hôn.

Tim Dung Hoan đập như nổi trống, lông mi run rẩy như có con bướm đang nhẹ nhàng bay múa ở trên đó, cô vô thức nắm chặt ống tay áo của anh lặng lẽ đáp lại nụ hôn của anh.

Mãi khi hôn đến khuôn mặt nhỏ của Dung Hoan đỏ bừng, anh mới ngừng lại, đầu ngón tay lại đảo quanh ở bên hông cô.

“Ngứa...”

Người đàn ông khẽ nhếch mày, nói lời âu yếm ở bên tai cô: “Đáng yêu vậy, làm ban ngày mà anh cũng muốn ăn em.”

Còn ở trường học đó!

Dung Hoan vô lực muốn đẩy anh ra, thấy nụ hôn nồng nhiệt của anh rơi xuống cổ, cả người cô run lên, mềm giọng xin tha: “Đêm nay về lại hôn được không...”

“Buổi tối trở về sẽ nghe anh nói à?”

Cô gật đầu.

Anh cười một cái, khàn giọng hỏi: “Anh nói mấy lần cũng được?”

Sắc mặt cô đỏ lên, vùi đầu đến càng thấp, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vâng... đều nghe anh.”

Phó Tư Diễn nhìn cô, yết hầu chợt lăn lộn một cái.

Mẹ nó thế này cũng quá ngoan rồi.

Anh buông cô ra, dắt cô ngồi vào sofa. Đầu Dung Hoan gối lên trên đùi anh, anh vuốt mái tóc mềm của cô hỏi: “Chiều nay có muốn đi phòng làm việc không?”

“Muốn! Em tự mình đi xe qua đó.”

“Đợi chút nữa anh bảo Kế Sâm đưa em đi, mưa thế này đi không tiện.”

“Vâng.”

Thời gian buổi trưa chậm rãi trôi đi, hai người ở chung một phòng, cho dù không nói lời nào, cũng cảm thấy không khí ấm áp thoải mái.

Dung Hoan lại bắt đầu miên man suy nghĩ, cuối cùng hỏi anh: “Ví dụ trên thế giới này, có ai đó cực kỳ giống em, tính cách đáng yêu hoạt bát, cũng nói chuyện được với anh, hơn nữa cô ấy đàn piano rất khá, tóm lại cực kỳ ưu tú. Anh gặp người như vậy thì có thể thích không?”

“...” Anh búng trán cô: “Không có khả năng.”

“Ui da ví dụ mà?!” Người này nhất định phải ném vấn đề chết người này cho anh.

Anh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu trên thế giới thực sự có một người như vậy, vậy cô ấy nhất định sẽ gặp được Phó Tư Diễn thuộc về cô ấy. Mà Phó Tư Diễn trước mắt của em, chỉ phụ trách thích Dung Hoan thuộc về anh.”

Khóe miệng cô kéo ra nụ cười tươi như hoa làm hiện lên hai chiếc lúm đồng điếu: “Dung Hoan nhất định là sẽ ở bên Phó Tư Diễn, đúng không?”

“Ừ.”

Cho dù thế giới này có rất nhiều Dung Hoan, mỗi “Dung Hoan” đều sẽ có một Phó Tư Diễn bảo vệ cô.

-

Buổi chiều Dung Hoan đến phòng làm việc, Hồ Hinh đến thông báo một tin tức tốt, ca khúc mới mà lần trước Dung Hoan đàn ở phòng hòa nhạc được hưởng ứng rất tốt, cô còn nhận được lời mời diễn tấu ở các nơi.

Dung Hoan nhìn lịch công việc được sắp xếp cách đây không lâu, buổi diễn tấu gần đây nhất diễn ra vào thứ hai tuần sau, ở Paris.

“Thứ hai...”

Hồ Hinh nhìn vẻ rối rắm của cô, dò hỏi: “Em có việc sao?”

“Thứ ba tuần sau là sinh nhật của Phó Tư Diễn.” Cô nhìn lịch ngày: “Nếu không, buổi tối thứ hai diễn tấu xong em trực tiếp bắt máy bay về chuyến sớm nhất, như vậy hẳn là có thể kịp.”

“Được, chị đặt vé giúp em nhé.”

Buổi tối về đến nhà, Dung Hoan nói chuyện di Paris với anh. Phó Tư Diễn nghe xong buồn bực ôm lấy cô: “Mới cưới còn chưa được bao lâu, vợ lại phải đi ra ngoài kiếm tiền.”

Cô bị anh chọc cười: “Em phụ trách kiếm tiền nuôi anh không tốt à?”

“Không tốt! Anh chỉ muốn em ở bên anh thôi.”

Người này sao hôm nay giống trẻ con thế.

Cô sờ sờ đầu của anh: “Được rồi, em sẽ về mà.”

Ban đầu, Dung Hoan cho rằng anh dính người chỉ là đùa, nhưng mà mấy ngày nay chuẩn bị đi, anh bắt đầu điên cuồng dính lấy cô…

“Hoan Hoan, hôm nay anh không đi làm, chỉ ở nhà với em.”

“Hoan Hoan, em đừng xem TV, qua đây giúp anh sấy tóc đi.”

“Em ở đây đọc sách với anh luôn. Anh sẽ không chê em ồn.”

Buổi tối ngày trước khi đi, khi Dung Hoan chuẩn bị đến phòng đàn, anh đều phải đi theo, cuối cùng cô cũng nhận ra: “Phó Tư Diễn, em cảm thấy anh có chỗ không ổn.”

“Làm sao vậy?”

“Anh nói xem anh cần gì phải cứ dính vào một chỗ với em.” Còn “quá mức” hơn cả lúc tình yêu cuồng nhiệt trước kia.

“Anh... không có. Không phải ngày mai em phải đi à? Anh ở bên cạnh em nhiều, đỡ cho ngày mai em phải khóc nhè.” Anh nghiêm trang.

“???” Xem dáng vẻ hiện tại này thì ai muốn khóc nhè chứ?

“Ui da anh ở đây thì sao em có thể yên tâm luyện đàn? Anh đi ra ngoài trước đi.” Cô nói.

“Vậy em phải luyện bao lâu?”

“Một tiếng.”

“... Thế trong lúc đợi anh đi mở nước tắm cho anh.” Cảm xúc của anh hạ xuống.

Anh nói xong đứng dậy, lúc đi ra đến cửa, còn quay đầu lại nhìn cô một cái cuối cùng, trong mắt là cảm xúc hỗn loạn không nói rõ.

Dung Hoan bị ánh mắt này tác động, có loại cảm giác mình đuổi anh đi. Cô đàn một lát, Hề Phán gọi điện thoại tới hỏi tình hình gần đây của cô. Dung Hoan cũng kể cảm xúc mấy ngày nay của Phó Tư Diễn với cô ấy.

Hề Phán nghe xong cười ha ha: “Không ngờ người đàn ông thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng như anh Phó thế mà còn có một mặt cún con như vậy, quá đáng yêu luôn ấy.”

“... Cậu nói xem có phải anh ấy xảy ra chuyện gì mà không nói với tới không?”

“Không quá giống. Tớ cảm thấy rất bình thường, mỗi tháng đàn ông đều có mấy ngày cảm xúc buồn bực hạ thấp khó hiểu như này, thiếu cảm giác an toàn, như này không phải nói rõ anh ấy để ý cậu à? Giống như anh ấy đi thì cậu cũng không nỡ à.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Chứ không thì sao?” Hề Phán hạ giọng: “Nói nhỏ với cậu, đôi khi Cố Viễn Triệt cũng như vậy. Sau khi kết hôn cực kỳ dính tớ, yêu chết luôn á hì hì.”

Dung Hoan không ngờ cảm xúc này cũng sẽ xuất hiện ở trên người Phó Tư Diễn. Trước kia mỗi lần cô đi công tác, thoạt nhìn đều là cô không nỡ rời xa anh nhiều hơn, anh luôn ở bên phía là người an ủi cô.

Cúp máy, Dung Hoan đi ra khỏi phòng đàn đi tìm Phó Tư Diễn, lại nghe được anh gọi điện thoại ở phòng sách. Cô đi tới cửa thì nghe được anh đang nói tiếng Pháp.

Anh nói chuyện điện thoại xong, Dung Hoan lên tiếng gọi anh: “Đàn xong rồi à?”

Cô cười đi về phía anh: “Ngươi nói chuyện điện thoại với ai thế, em nghe không hiểu.”

Anh nửa ôm cô: “Một người bạn ở Paris. Anh nói ngày mai em sẽ qua đó, đến lúc đó cậu ấy sẽ đưa đón em, phụ trách đi đường của em. Em yên tâm đi theo cậu ấy là được.”

“Anh sắp xếp xong hết rồi á?”

“Nếu không sao anh yên tâm để em đi đến chỗ xa lạ chứ?”

Trong lòng cô ấm áp, ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Chồng tốt quá.”

“Đi thôi, anh xả nước tắm cho em xong rồi.”

Anh nắm tay cô vào phòng tắm. Anh đã cẩn thận giúp cô chuẩn bị xong áo ngủ và đồ lót, anh cúi đầu hôn cô một cái nói: “Anh đi ra ngoài trước. Em đừng ngâm lâu quá, sẽ cảm lạnh.”

Anh đang muốn xoay người rời đi, Dung Hoan giữ chặt cánh tay anh. Cô đi vòng qua trước, nhón chân ôm lấy cổ anh, môi đỏ hơi cong cười vô cùng quyến rũ:

“Em muốn anh tắm cùng.”

Đôi mắt đen của cô khẽ liếc, hơi nước mờ mịt, bên tai trắng nõn hơi phiếm hồng, có thể nhìn thấy phong cảnh kiều diễm mông lung trước ngực, rõ ràng là bé hồ ly quyến rũ.

Đây là lần đầu tiên Phó Tư Diễn thấy cô chủ động đưa ra yêu cầu này. Dáng vẻ của cô vào giờ phút này khiến anh đỏ mắt, anh giữ gáy cô, hung hăng hôn xuống.

Anh vừa hôn cô, tay vừa bắt đầu cởi q.uần áo của cô ra. Dung Hoan cảm nhận hơi thở của mình chợt dồn dập, sóng nhiệt trong cơ thể dần tăng cao. Đầu cô choáng váng, lúc hoàn hồn đã là da thịt dán sát, anh ôm cô, mặt đối mặt ngồi vào bồn tắm.

“Tư Diễn...” Cô sợ tới mức theo bản năng lên tiếng gọi anh.

Người đàn ông ý xấu xa bóp chặt eo cô, để cô ngồi cách anh càng gần, cảm nhận được chỗ dâng trào. Anh thì thầm ở bên tai cô: “Là bé cưng đưa đến trước, vậy ở chỗ này một lần trước.”

Môi lại lần nữa dán lên cánh môi mềm mại của cô, khi nhẹ khi nặng mà lần mò tìm kiếm. Vì để mình không ngã ngửa ra sau, đầu ngón tay xanh nhạt của cô bắt lấy bờ vai anh.

Trong cái hôn của anh, cô nhóc cảm thấy như đang ăn kẹo đường. Cổ họng người đàn ông khô khốc, bàn tay giữ lấy gáy của cô, dường như không ngừng chờ mong và ngọt ngào càng sâu.

Nước trong bồn tắm hiện lên sóng gợn nhợt nhạt, phản chiếu ngọn đèn trên đỉnh đầu.

Dung Hoan như ở giữa sương mù, viền mắt đỏ lên.

Anh hừ một tiếng, một lần nữa ôm chặt lấy cô. Dung Hoan ngửa đầu ra sau như là một con cá nhỏ, trong dòng nước dưới ánh đèn như đóa sen từ từ nổi lên.

“Bé cưng, em thả lỏng chút…” Anh không nhịn được hít hà một hơi, cảm giác da đầu tê dại.

“Ưm...”

Trong nước ấm và trên giường cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Dung Hoan nhìn bọt nước văng khắp nơi, trước mắt lắc lư lay động khiến làm người nhộn nhạo.

Cô và anh sa vào đám mây vui sướng.

Anh một tay ôm cô ra khỏi bồn tắm, tắm rửa nhanh, rồi sau đó ôm về trên giường ở phòng ngủ.

Khi thân thể anh lần nữa áp lên, Dung Hoan ngây dại. Anh khẽ cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp áp xuống: “Hoan Hoan, hôm nay không dễ dàng tha cho em như vậy được đâu.”

-

Tuy Phó Tư Diễn nói như vậy, nhưng suy xét đến việc ngày mai cô nhóc phải lên máy bay, anh vẫn khắc chế. Cuối cùng cô giống như không có xương, lười nhác ngã vào trong ngực anh, để mặc anh một lần nữa bế cô trở vào phòng tắm.

Quay lại phòng ngủ, anh ngồi xuống để cô dựa lưng vào ngực anh, để anh mặc áo ngủ cho cô. Tầm mắt anh dời xuống, cả người cô trải rộng vệt đỏ, ám muội cực kỳ.

Anh ôm chặt cô, hôn lên má cô một cái: “Sao mệt thành như vậy?”

“Anh nói mà còn không biết xấu hổ.” Cô nhỏ giọng phản kháng.

Anh cười để cô nằm xuống, sau đó ôm cô vào trong ngực, dịu dàng dỗ cô: “Được, là anh sai rồi, đêm nay Hoan Hoan vất vả.”

Thật ra cô không trách anh, nghe anh nói xong, cô ôm lấy anh, đầu dựa vào ngực anh, cảm nhận trái tim anh đập mạnh mẽ. Sau một lúc lâu cô mở miệng: “Chồng à, tuy rằng chúng ta chỉ xa nhau mấy ngày ngắn ngủi, nhưng thật ra em cũng không nỡ xa anh.”

Không đơn giản là anh dính cô mà thật ra cô cũng muốn ở cạnh anh nhiều hơn.

Cô có thể hiểu biểu hiện khác hẳn ngày thường của Phó Tư Diễn mấy ngày nay đều là bởi vì bọn họ càng thêm yêu nhau.

Anh cong môi, sờ sờ đầu cô: “Ừm, anh biết.”

“Bọn họ đều nói hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, rất nhiều người sau khi kết hôn thì tình cảm không được như xưa nữa. Nhưng mà em và anh kết hôn, cảm thấy càng yêu nhau hơn.” Cô nói.

“Xem ra chúng ta đều rất may mắn, còn không đến mức sớm vậy đã vào ‘mồ chôn’.” Anh cười.

-

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Dung Hoan đã tỉnh. Cô vội tắt đồng hồ báo thức, nhìn người đàn ông còn đang ngủ say, khẽ thở ra, rồi sau đó khẽ đặt một nụ hôn lên mặt anh.

Cô nhẹ nhàng xuống giường, rón ra rón rén đi đến phòng tắm rửa mặt. Sau khi xong, cô cầm valy hành lý nhỏ xuống lầu, chuẩn bị bữa sáng cho mình.

Lúc này Dung Hoan còn buồn ngủ, đứng ở trước bệ bếp, đầu gật gà gật gù.

Bỗng nhiên, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Phó Tư Diễn đồng thời bên hông đã bị anh ôm từ phía sau.

“Ôi sao anh lại tỉnh rồi?!” Cô nhìn anh đã thay xong quần áo, dáng vẻ muốn ra cửa.

Đầu anh dựa vào đầu vai cô, bởi vì mới tỉnh ngủ mà giọng còn hơi trầm thấp khàn khàn: “Đưa vợ đi sân bay.”

Cô ngây ra: “Không cần! Em tự đi với Hồ Hinh là được rồi. Anh nhanh lên ngủ tiếp đi.”

“Ngoan, không tiễn em đi, anh không yên tâm.” Anh duỗi tay tắt chốt mở bếp từ, bưng sữa bò trong nồi đổ vào trong cốc, giúp cô bưng lên.

Dung Hoan đi theo anh đến nhà ăn, anh quay đầu nói: “Anh lại đi chiên trứng, nướng bánh mì cho em. Em uống trước đi.”

“... Vâng.” Cô uống sữa bò, quay đầu nhìn anh, vừa đau lòng lại cảm động. Người đàn ông này, đôi lúc lại chiều chuộng cô đến mức chẳng cho cô mó tay vào việc gì.

Qua một lát, anh bưng bữa sáng nóng hầm hập lên, ngồi xuống bên cạnh cô.

Dung Hoan khoác cánh tay anh, hôn lên mặt anh một cái, cười ngây ngô.

Anh nói: “Hôm nay em hôn anh hai lần.”

“??” Cô giật mình: “Sao anh biết.”

“Vừa rồi đồng hồ báo thức vừa kêu là anh đã tỉnh.”

“Vậy anh còn giả bộ ngủ.” Cô cười cầm lấy bánh mì nướng, đưa vào trong miệng anh. Hai người cứ anh em ngọt ngào như vậy ăn xong bữa sáng, Hồ Hinh gọi điện thoại nói đã tới cửa.

Hai người ra cửa, Hồ Hinh nhìn thấy Phó Tư Diễn đó thì hỏi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Anh Phó còn muốn tiễn em à?”

Dung Hoan nhún vai, bất đắc dĩ lại hạnh phúc.

-

Đến sân bay, Dung Hoan và Phó Tư Diễn lưu luyến không rời tạm biệt. Người đàn ông ôm cô nhóc, bàn tay to vuốt ve mái tóc mềm của cô: “Xuống máy bay gọi cho anh trước, nhé?”

“Vâng.”

Anh hôn cô một cái rồi buông cô ra. Dung Hoan đi qua cửa an ninh, quay đầu lại còn vẫy tay với anh. Hồ Hinh ở bên cạnh cười trêu chọc: “Cảm thấy hai người như mới yêu đương ấy.”

Dung Hoan đỏ mặt: “Nào có.”

“Chị chưa thấy ai dính nhau như hai người đâu.”

-

Máy bay thuận lợi đáp xuống Paris. Trước một ngày diễn tấu, Dung Hoan bất ngờ nhận được điện thoại từ một dãy số xa lạ, mở miệng nói chuyện là một giọng nam trầm thấp hơi có vẻ tang thương: “Dung Hoan, còn nhớ anh không?”

Dung Hoan cảm thấy giọng này cực kỳ quen, qua một lát phản ứng lại: “Anh Tô Đồng?!”

Đầu kia cười: “Xem ra con người của anh vẫn làm người khác khắc sâu ấn tượng.”

Dung Hoan gặp Tô Đồng lúc còn học đại học ở Mỹ, là Hoa kiều người Pháp, hơn Dung Hoan hai khóa. Lúc ấy bởi vì bọn họ cùng tham gia một câu lạc bộ nên mới biết nhau. Tài năng piano của Tô Đồng cực kỳ cao, thường xuyên dạy dỗ Dung Hoan một ít, cho người ta một loại cảm giác bậc cha chú. Chẳng qua sau đó Tô Đồng gặp tai nạn xe cộ, ngón út tay phải bị thương, từ đây không thể tiếp tục đàn piano nữa.

“Anh nghe nói ngày mai em có buổi diễn ở Paris, cho nên gọi điện thoại cho em. Đã lâu chúng ta không gặp.”

“Anh cũng biết chuyện này?”

“Biết! Hiện tại nước ngoài cũng có rất nhiều người thích em.”

Dung Hoan nghĩ thầm nếu Tô Đồng không xảy ra chuyện kia, có lẽ hiện tại cũng đã là nghệ sĩ piano thế giới.

Hai người hẹn sáng mai gặp mặt ở quán cafe, tâm sự ôn chuyện.

Ngày hôm sau đến chỗ hẹn, Dung Hoan nhìn thấy một người đàn ông mặc màu áo khoác da màu nâu ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, Dung Hoan nhận ra anh ấy chính là Tô Đồng.

“Đã lâu không gặp, anh Tô Đồng.” Dung Hoan cười.

Tô Đồng mời cô ngồi xuống. Sau khi Dung Hoan gọi cafe, Tô Đồng cảm khái nói: “Em càng ngày càng xinh đẹp, còn anh càng ngày càng già rồi.”

“Làm gì có, em cảm thấy anh không thay đổi gì so với trước cả.”

“Phải không! Vợ anh còn thường xuyên bảo anh già đấy.”

“Anh kết hôn rồi!”

Tô Đồng gật đầu. Sau khi anh tốt nghiệp trở về Paris, gặp lại tiểu thanh mai, một năm sau thì kết hôn, hiện tại đã có cả con rồi. Hiện tại anh đang đi làm ở một công ty chứng khoán, không hề chạm vào piano nữa. Biết được khoảng thời gian trước Dung Hoan cũng kết hôn, anh càng thêm cảm khái thời gian trôi qua nhanh.

Hai người hàn huyên một lúc lâu, suy xét Dung Hoan còn phải đi diễn, anh cũng không kéo cô nói chuyện lâu. Hai người đi ra đến cửa, Dung Hoan không cẩn thận giẫm hụt một bậc thang, Tô Đồng đỡ cô: “Cẩn thận một chút.”

Dung Hoan cười nói: “Không có việc gì.”

“Đêm mai diễn tấu, anh dẫn người nhà đi xem em.”

“Vâng ~”

Tô Đồng nhìn theo bóng Dung Hoan rời đi, mà ở một góc xa, một chiếc cameras phát tiếng “tách tách tách”.

-

Buổi biểu diễn ở Paris tổ chức rất thuận lợi. Vừa kết thúc, Dung Hoan và Hồ Hinh lập tức chạy đến sân bay, ngày mai chính là sinh nhật Phó Tư Diễn. Cô nói dối với Phó Tư Diễn bảo hôm sau mới có thể về, nhưng thật ra buổi sáng ngày mai cô sẽ xuất hiện ở trước mặt anh, cho anh một niềm vui cực kỳ bất ngờ.

Mười mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay đáp xuống ở thành phố Lâm, không trung sáng sủa, hơi thở đầu mùa xuân phất qua mang đến sự sinh sôi của vạn vật.

Dung Hoan ra khỏi sân bay, về nhà trước, phát hiện Phó Tư Diễn không ở nhà. Cô gọi điện thoại cho Kế Sâm trước, biết được người đàn ông ở DC.

Giờ phút này Phó Tư Diễn đang mở cuộc họp, Dung Hoan nhờ Kế Sâm giữ bí mật, cô qua đó ngay.

Dọc theo đường đi, cô khẽ ngâm nga, hân hoan nhảy nhót tưởng tượng xem chút nữa Phó Tư Diễn nhìn thấy cô thì sẽ có phản ứng gì.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe DC, Dung Hoan xuống xe, vừa đi vừa tùy ý mở Weibo, lại nhìn thấy số tin nhắn riêng và tag mình đột nhiên tăng cao.

Cô nghi hoặc mở ra nhìn, phát hiện vậy mà là một tin tức như sau:

Bình luận

Truyện đang đọc