CƯNG CHIỀU - MỘ NGHĨA

Phó Tư Diễn thầm hừ một tiếng trong lòng, ngồi xuống bên cạnh bọn họ. Dung Hoan thấy anh có vẻ buồn vực...

Sao thế nhỉ?

Tiêu Thừa Chi cười thầm hiểu trong lòng, nói với Phó Tư Diễn: “Trưa hai người ở lại ăn cơm chứ? Vừa khéo hôm nay tôi không có việc gì, có thể thể hiện tài năng cho hai người thưởng thức, được không Hoan Hoan?”

Dung Hoan nghe thấy thần tượng gọi tên mụ của mình, còn được ăn cơm thần tượng nấu, cô kiềm chế sự phấn khích, gật đầu, khóe miệng sắp ngoác tới tận mang tai luôn rồi.

Thần tượng thần tiên gì đây chứ!

Phó Tư Diễn nhìn vẻ mặt “mê trai” của Dung Hoan, hỏi ngược lại Tiêu Thừa Chi: “Cơm cậu nấu ăn được à?”

“Ấy, sao lại không ăn được chứ, Ngưng Ngưng nếm thử còn bảo rất ngon nữa đấy.”

Dung Hoan hỏi: “Là món bánh trôi rượu nếp mà anh đăng trên Weibo mấy hôm trước ấy hả?”

“Đúng vậy.” Tiêu Thừa Chi ngạc nhiên, “Em biết hả?”

“Vâng.” Ngày nào cô cùng lướt xem Weibo của Tiêu Thừa Chi mà.

Phó Tư Diễn ở bên cạnh mà như người tàng hình: “...”

Một lúc sau Bạch Ngưng bưng hoa quả tới, Dung Hoan không hiểu lắm về đề tài của ba người, may là có thể ngắm nhan sắc thần tượng, Dung Hoan có thể ngắm cả ngày.

Nghĩ lại thì mặc dù ngoài miệng Phó Tư Diễn cứ khinh thường hành vi theo đuổi thần tượng của cô nhưng anh lại dẫn cô đi gặp Tiêu Thừa Chi, trong lòng cô ấm áp cực kỳ.

Thời gian cũng kha khá rồi, Dung Hoan theo Bạch Ngưng vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa, Phó Tư Diễn và Tiêu Thừa Chi thì cứ ở đó tiếp tục tán gẫu.

“Sức khỏe bác Dung thế nào rồi?” Tiêu Thừa Chi hỏi.

“Khoảng thời gian này đang chuẩn bị phẫu thuật, tình hình thế nào phải đợi phẫu thuật xong đã.”

“Nghe nói ông ấy lại giới thiệu đối tượng cho cậu hả?”

Phó Tư Diễn cụp mắt khẽ cười, một lát sau chau mày, Tiêu Thừa Chi vỗ vai anh: “Biết người theo chủ nghĩa không kết hôn như cậu rất khó xử nhưng tôi cũng thấy khó hiểu, trên thế giới này có nhiều cô gái tốt như thế, thực sự cậu không vừa ý ai sao? Ngưng Ngưng hay nói với tôi, quá uổng phí khi cậu có vẻ ngoài thế này.”

Phó Tư Diễn nghe thấy từ “vừa ý”, trong đầu nhanh chóng lướt qua gì đó nhưng lại bị anh bỏ qua rất nhanh: “Cậu rảnh quá à mà lại chọc ghẹo tôi?”

“Không dám.” Tiêu Thừa Chi cười.

Lúc này tiếng Dung Hoan truyền tới từ sau lưng họ: “Anh Thừa Chi, chị Bạch Ngưng bảo anh vào trong một lát.”

“Ừ.” Tiêu Thừa Chi đi mất, Dung Hoan đứng tại chỗ, dường như không biết nên đi vào hay ở ngoài này đợi.

Mãi tới khi Phó Tư Diễn lên tiếng gọi cô: “Hoan Hoan qua đây.”

Cô đi tới trước mặt anh: “Sao thế ạ?”

Phó Tư Diễn nhìn gương mặt vô cùng mịn màng của cô, một lúc sau mới trầm giọng hỏi: “Bạch Ngưng nói tối nay muốn đi tắm suối nước nóng với Tiêu Thừa Chi, hỏi cháu có muốn đi không? Cô ấy muốn dẫn cháu theo cùng.”

“Một mình cháu à... chú không đi sao?”

Phó Tư Diễn nhíu mày: “Sao thế? Hoan Hoan bám chú thế hả?”

Suy nghĩ bị vạch trần khiến cô gái đỏ mặt, cắn môi không nói nữa, anh không gây khó dễ cho cô: “Tối nay DC có việc, chú không đi được.”

“Vậy thì cháu không đi đâu... chị Bạch Ngưng và anh Thừa Chi ở thế giới hai người cũng tốt, cháu không theo quấy rầy bọn họ đâu.”

Anh kiềm chế ý cười bên khóe miệng xuống: “Cháu không muốn làm bóng đèn chứ gì?”

Cô gật đầu, tiện thể nói luôn: “Chú ơi, hôm nay cảm ơn chú đã cho cháu gặp anh Thừa Chi, cháu vui lắm.”

Anh nhếch môi: “Ngày nào Hoan Hoan cũng vui vẻ, chú cũng vui vẻ.”

Dung Hoan nghĩ đây là câu cô nghe mà thấy ngọt ngào tràn tới tận tim trong ngày hôm nay.

Thời gian cứ dần trôi, qua tháng mười hai, tháng một là tháng cuối kỳ, thi học kỳ xong là tới kỳ nghỉ đông.

Sẩm tối, thi xong môn cuối cùng, Kế Sâm đã chờ ở bãi đỗ xe trước tòa nhà dạy học, Dung Hoan xách hành lý đi qua, chỉ thấy một mình anh ấy.

Cô hỏi Kế Sâm: “Dạo này chú Phó bận lắm ạ?”

“Vâng, cuối năm rồi, có rất nhiều công việc phải giải quyết.” Việc ở DC, việc ở trường nữa, có thể tưởng tượng anh bận cỡ nào. Đã mấy tuần rồi cô không gặp anh.

Dung Hoan về đến nhà, dì Tịnh đã nấu cơm tối xong chờ cô về. Dung Hoan chần chừ không ngồi vào bàn, thầm nghĩ chờ Phó Tư Diễn về rồi ăn nhưng dì Tịnh lại bảo mấy hôm nay Phó Tư Diễn không ăn cơm ở nhà.

Mùa đông trời lạnh, cơm canh cũng nguội rất nhanh, dì Tịnh hâm nóng một lần, tới lần thứ hai thì ra phòng khách gọi cô: “Cô Hoan Hoan ăn trước đi, dì chừa phần cơm cho cậu Phó rồi.”

Dung Hoan đứng dậy, giấu nỗi ủ rũ trong mắt đi: “Vâng.”

Tối đến, Dung Hoan tắm xong thì vùi trong phòng khách xem TV. Chương trình giải trí trên TV cứ chiếu hết cảnh này tới cảnh khác, cô mất tập trung, từ đầu tới cuối chỉ để ý tới tiếng cửa.

Cô rất muốn nhìn thấy Phó Tư Diễn, muốn nhìn xem dạo này anh thế nào rồi, có mệt lắm không, ăn cơm hay chưa nhưng cô sợ gọi điện thoại lại làm phiền anh.

Nỗi nhớ nhung sinh sôi nảy nở như dây leo, không dừng lại được. Nhưng tối hôm qua thức đêm ôn bài khiến cô buồn ngủ rất nhanh, cô gối hình thỏ, chống cằm lên đó, mí mặt luôn cụp xuống không khống chế được.

Mười mấy phút sau, cô nhắm chặt hai mắt lại.

...

Bên kia, Phó Tư Diễn đang trên đường về nhà. Anh bận rộn ở trường từ sáng tới tôi, giờ mới có thời gian nghỉ ngơi. Anh nhắm mắt, dựa vào ghế, chợp mắt nghĩ ngợi, vô thức hơi chau mày lại.

Âm nhạc trong xe nhẹ nhàng nhu hòa, Phó Tư Diễn lại không chìm vào giấc ngủ được.

“Sắp xếp chuyện bác sĩ xong chưa?” Anh lên tiếng.

“Sắp xếp xong rồi, ngày mai ông cụ Dung về, bọn họ sẽ tới kiểm tra trước.”

Người đàn ông khép hờ mắt, gương mặt toát ra cảm xúc hơi u ám. Bầu trời ngoài cửa sổ bị sương mù dày đặc che kín, báo hiệu thời tiết ngày mai sẽ không tốt.

Về đến nhà, Phó Tư Diễn mở cửa, nghe thấy tiếng cười đùa trên TV, anh thay giày xong thì đi về phía ánh sáng duy nhất trong phòng khách, nhìn thấy cô gái gục trên ghế sofa, nhắm mắt ngủ say, tay phải ôm gối, tay trái cầm điều khiển TV.

Mệt mỏi và phiền muộn một ngày đều bị gương mặt ngủ say yên tĩnh vào giây phút này của Dung Hoan xóa tan hết.

Anh giãn mày ra, nửa ngồi nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng rút điều khiển ra khỏi tay cô, sau đó giảm nhỏ âm lượng TV. Cô chép miệng, quay mặt sang bên khác, ngủ say sưa.

Phó Tư Diễn cháug môi cười, rút gối ôm trong tay cô ra, sau đó vòng tay ra sau lưng cô, bế cô lên một cách vững vàng.

Trong lúc đi lên tầng, cô quay đầu lần nữa, miệng thì thào hai tiếng: “Chú Phó...”

Anh tưởng cô dậy rồi, ai ngờ cô vẫn đang nhắm mắt, cô đang nói mớ.

“Ừ.” Anh dịu dàng đáp lời, nghe thấy câu nói tiếp theo vừa mềm mại vừa êm ái của cô gái: “Cháu rất nhớ chú...”

Trong đầu người đàn ông như có pháo hoa bừng nở, tia lửa lan ra khắp cơ thể.

Vào tới phòng, anh đặt cô lên giường, vén chăn xong thì đóng cửa sổ lại để cô không bị cảm lạnh.

Quay lại bên giường, anh nhìn cô, ngay sau đó, không nhịn được duỗi tay vén lọn tóc rối trên mặt cô ra.

Đáy lòng ngập tràn dịu dàng.

...

Hôm sau, Dung Hoan thức dậy thì thấy mình nằm trong phòng.

Hình như tối qua cô ngủ trên sofa mà, ai bế cô về phòng? Chẳng lẽ là... Phó Tư Diễn?

Cô đỏ mặt ngồi dậy, cảm thấy hơi lạnh ập tới, cô run người, mặc áo choàng ngủ vào ngay lập tức. Ra khỏi phòng, cô ngó đầu xuống dưới xem thế nào, quả nhiên nghe thấy tiếng Phó Tư Diễn và dì Tịnh đang nói chuyện.

Anh về rồi!

Dung Hoan mừng rỡ rửa mặt thay quần áo, xuống dưới tầng thì thấy Phó Tư Diễn đang đứng trước tủ âm tường gọi điện thoại với người khác, nắng ấm ngày đông chiếu vào áo khoác măng tô có hai hàng khuy cài của anh, bớt một chút nghiêm túc, thêm mấy phần hòa nhã.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông quay đầu lại, chạm mắt cô.

Trái tim Dung Hoan bỗng nóng lên, nhìn qua chỗ khác, bước chân lại chẳng xê dịch chút nào.

Anh nói mấy câu với người đầu dây bên kia, cúp máy rồi nhìn về phía cô một lần nữa, sau đó anh nhướng mày: “Không chào chú à?”

“Cháu chào chú Phó.”

Bị vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, anh đi tới xoa đầu cô: “Đi thôi, đi ăn sáng.”

Dung Hoan ngẩng đầu hỏi anh: “Chú Phó, chú được nghỉ rồi sao?”

“Sắp rồi, hôm nay chờ ông cháu về, chú mới tới trường.”

“Ông cháu sắp về rồi?” Dung Hoan trợn mắt lên, “Thật không chú?”

“Ừ, cuộc phẫu thuật của ông cháu rất thành công, ông ấy bảo phải về ăn Tết với Hoan Hoan, mừng năm mới xong rồi quay lại Mỹ.”

Dung Hoan cực kỳ vui vẻ, cô luôn mong tới kỳ nghỉ đông để được qua Mỹ thăm ông, không ngờ ông nội lại về, như thế thì cô có thể ở bên ông một thời gian.

Gần trưa, một chiếc xe van dừng trước cửa biệt thự, Dung Khang Đạt bước xuống xe.

Dung Hoan, Phó Tư Diễn và dì Tịnh đều đứng đợi ở cửa, Dung Hoan đi tới nắm tay ông nội, khóe mắt lóng lánh nước: “Ông nội, chào mừng ông về nhà.”

Trông Dung Khang Đạt không còn khỏe mạnh như trước nữa, tóc hoa râm nhiều hơn, nhưng khi thấy cháu gái, ông vẫn cười thật tươi nắm chặt tay Dung Hoan: “Ôi, cháu gái ngoan, có nhớ ông nội không?”

“Nhớ ạ, vô cùng nhớ ông.”

Phó Tư Diễn đi lên trước, nói: “Bác Dung, vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh.”

“Được được được.”

Dung Hoan ở phòng khách nói chuyện với Dung Khang Đạt, Dung Hoan kể về mấy chuyện trong học kỳ này, ông cụ ngồi cạnh nghe, mặt mày đầy ý cười, khắp phòng đều là tiếng cười nói của hai ông cháu.

Tới trưa, Phó Tư Diễn xuống bếp tự nấu mấy món, do ông cụ nói nhớ mấy món Phó Tư Diễn làm. Đến giờ cơm, Dung Hoan dìu ông nội tới phòng ăn, sau khi ngồi xuống, Dung Hoan qua tìm Phó Tư Diễn.

Anh vừa chiên một nồi thịt chiên giòn xong, Dung Hoan vươn tay muốn nhón bị anh chặn lại, giọng điệu đầy ý cười: “Không sợ nóng à?”

Cô bĩu môi, sau đó lại thấy anh gặp một miếng đưa tới bên miệng cô: “Nhóc cháu tham ăn.”

Dung Hoan mỉm cười, há miệng cắn, nhai mấy lần: “Ngon quá đi.”

Cô vừa nói xong, quay đầu lại chạm phải ánh mắt Dung Khang Đạt nhìn tới, cô đỏ mặt, bưng đĩa ra: “Ông ơi, ông không được ăn món này đâu, nóng trong người lắm.”

Dung Khang Đạt cười, gợi chuyện nói: “Bây giờ quan hệ của cháu và chú Phó tốt thế à? Trước đây ông vừa mới đi, cháu còn sợ thằng bé lắm mà.”

Dung Hoan sững sờ, mặt lại đỏ hơn, thuận miệng bịa chuyện: “Đâu có đâu...”

Mọi người ngồi vào bàn, Dung Khang Đạt nhìn bàn cơm, hạnh phúc bùi ngùi: “Ăn cơm nhà vẫn tốt nhất. Bên trái là cháu gái, bên phải là Tư Diễn, nhà chúng ta lại đoàn tụ rồi.”

Dung Hoan và Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn nhau, cô lại nhanh chóng cụp mắt xuống.

Trên bàn cơm, Phó Tư Diễn và Dung Khang Đạt nói một chút về chuyện làm ăn. Lúc còn trẻ, Dung Khang Đạt cũng đầu tư này kia, rất có đầu óc kinh doanh, mặc dù bây giờ trò giỏi hơn thầy nhưng Phó Tư Diễn vẫn rất thích nhờ ông chỉ dạy này kia.

Nói được một lúc, đột nhiên Dung Khang Đạt đổi chủ đề, cười tủm tỉm hỏi Phó Tư Diễn: “Gần đây cháu và cô gái họ Từ thế nào rồi? Bác nghe nói, người nhà họ Từ rất hài lòng về cháu.”

Động tác gắp thức ăn của Phó Tư Diễn và Dung Hoan đều khựng lại.

Phó Tư Diễn cụp mắt bình thản nói: “Không liên lạc nữa rồi.”

Dung Khang Đạt cau mày không vui: “Sao lại không liên lạc? Trước khi bác làm phẫu thuật, cháu còn bảo muốn thử với người ta cơ mà!”

Dung Hoan ngây người.

Bình luận

Truyện đang đọc