CƯNG CHIỀU MỖI EM



Cô dừng đũa lại: “Ừ” một tiếng, xem như là trả lời.

Lâm Quân cau chặt mày, sao đột nhiên lại thành điệu bộ này, mấy tháng này, rõ ràng cô đã thay đồi rất nhiều, vì sao thoắt cái quay lại tình trạng xa cách như ban đầu?

Dưới bàn, tay anh duỗi qua, nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

Cô muốn giằng ra, anh không cho, càng ghì chặt trên chân cô.

Biết trứng không thể chọi đá, cô cũng không đấu lại Lâm Quân, cô nhịn xuống từ bỏ làm loạn, tùy ý anh.

Anh giữ chặt tay cô, ngón tay vuốt vuốt đầu ngón tay cô: “Không nên tức giận, trước đây là tôi không tốt, không nên vừa nghe đến tên Hạ Huy Thành liền ghen tuông. Còn cô thư ký Lâm Thùy Ngọc xấu tính kia, tôi cũng đã đuổi đi rồi.”


Cô “Ừ” lấy lệ một tiếng.

Vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng ghê tởm. Có lẽ, lại là một loại thủ đoạn của anh dùng để có được sự tin tưởng của cô.

“Nhật Linh…”

Anh dựa sát vào, như muốn hôn cô.

Cô phản xạ có điều kiện quay đi, vừa nghĩ đến cảnh anh ở chung một chỗ với Lâm Thùy Ngọc, nghĩ đến trên người anh có mùi nước hoa nữ và dấu son đỏ, cô đã cảm thấy buồn nôn…

Anh dùng đôi tay đã ôm qua người phụ nữ khác chạm vào người cô, dùng cái miệng trăng hoa kia hôn cô, vậy mà cô đã thật sự ngu ngốc động lòng.

Cô rút tay ra, không nhịn được che miệng lại, nôn khan.

Động tác của Lâm Quân đông cứng.

Mắt bà Lâm sáng lên: “Nhật Linh, lúc nãy con ăn gì?”

Anh nhìn chén của cô: “Một miếng cá.

Mắt bà Lâm càng sáng hơn, như thể nhìn thấy thứ quý báu hiếm có: “Nhật Linh à, kinh nguyệt của con đã đến chưa?”

Dứt lời, Lê Nhật Linh cũng khựng người.


Cô nhất thời giật mình, rất ít khi ghi chú thời gian chính xác của kỳ kinh nguyệt.

Bà Lâm đột nhiên hỏi đến, tuy rằng cô không nhớ ra, nhưng thoáng chốc cũng căng thẳng.

Bà Lâm lại nói: “Nhật Linh, không phải „ con…

“Mang thai rồi?” Người tiếp lời là Lâm Quân, ánh mắt anh nồng nàn không nháy mắt nhìn chằm chằm cô, liếc tới liếc lui bụng cô.

“Không có.”

Cô hết sức lắc đầu, hoảng hốt đứng dậy, lỡ tay đụng đổ ly nước trước mặt, nước ấm đồ hết lên người, cô hít vào một hơi: “Con ăn no rồi, con lên lầu thay đồ, bố mẹ, mọi người cứ thong thả dùng bữa.”

Cô hơi khom người, gần như bỏ chạy đi.

Bước chân cô hỗn loạn, lúc lên lầu còn suýt vấp phải bậc thang đầu tiên, dáng vẻ nhếch nhác, mất hồn mất vía.

Vào phòng, lập tức đóng cửa, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Cô bình tĩnh nhớ lại kỳ kinh nguyệt của mình, hình như thật sự đã trễ mấy ngày rồi?

Mang thai?

Hai từ này đối với cô chắc chắn là sét giữa trời quang.


Thông qua gương, Lê Nhật Linh từ trong nhìn thấy Lâm Quân cũng đẩy cửa bước vào.

Lâm Quân ôm cô từ phía sau, bàn tay to dịu dàng đặt lên bụng cô, dường như trong bụng cô thật sự có đứa bé.

Đụng chạm của anh khiến cô cảm thấy ghê tởm, lại không nhịn được nôn khan vào bồn rửa mặt.

Cô nôn khan rất dữ, giống như muốn nôn hết cả lục phủ ngũ tạng, nhưng ngoài chút nước chua ra, cũng chẳng nôn ra cái 9ì.

Thấy bộ dạng cô như vậy, anh buông cô ra, bàn tay to vuốt nhẹ sau lưng cô, dịu dàng xoa ấn.

Lê Nhật Linh đẩy tay anh ra, bình tĩnh nói: “Tôi không mang thai, anh không cần phải vậy.”

“Việc này không liên quan đến chuyện cô có mang thai hay không, chúng ta là vợ chồng, Lê Nhật Linh.”

Đôi mắt đen láy của Lâm Quân phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của cô.

“Không phải chúng ta là vợ chồng trên hợp đồng sao? Anh giúp công ty Lê Gia một tay, tùy anh chơi đùa tôi.”




Bình luận

Truyện đang đọc