CƯNG CHIỀU MỖI EM



Bình thường Lê Nhã Tuyết là người rất hay ngủ nướng, ngủ đến tận giờ ăn trưa mới dậy.

Nhưng đây không phải nhà họ Lê, không có ai phục vụ bữa sáng, cũng chẳng có người nào chuẩn bị bữa trưa Chơ cô cả.

Lê Nhã Tuyết vừa xoa xoa tóc mình vừa xông thẳng vào phòng Lê Nhật Linh nói: “Chị ơi, em đói rồi.”

Lê Nhật Linh đang cầm một tờ giấy vừa lắc đầu vừa cười ngốc nghếch, thấy cô ta vào, cô vội vàng thu lại ý cười: “Em muốn ăn gì, muốn ăn ở nhà hay là ra ngoài ăn?”

Lê Nhã Tuyết chạy thẳng tới giật lấy tờ giấy trên tay cô: “Có gì hay mà chị cười như ngốc thế?”

“Nhã Trí! Em đừng như vậy trả lại cho chị.”


“ Không trả”

Cô càng để ý thì Lê Nhã Tuyết càng tò mò, cô ta vừa cúi xuống nhìn qua thì trông thấy trên tờ giấy là một lời nhắn ngắn gọn là “Bà Lâm! Tối qua đã vất và Lời nhắn ấy có ý gì, quá rõ rồi không cần nói cũng biết.

Lê Nhã Tuyết cảm thấy tờ giấy này giống như một củ khoai nóng bỏng tay nên vội vo tròn nó lại rồi ném vào ngăn tủ đầu giường:’“Sao:bây giờ chị cũng ngủ dậy muộn thế này, chẳng lẽ bình thường ở nhà chị chịu khó như vậy chỉ là giả vờ cho:cha mẹ xem à?”

Lê Nhật Linh không vui nhíu mày lại, đứa em gái này bậy giờ càng ngày. càng không biết lễ phép nữa rồi, Ban đầu còn nói được vài câu dễ nghe, bây giờ lại dở cái tính xấu của cô chủ được nuông chiều ra rồi.

Cô có thể dễ dàng tha thứ cho tính xấu của em gái mình, nhưng cô tuyệt đối không cho phép em gái vượt quá giới hạn cho phép của cô.

Cô không nói gì, vén chăn lên rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Khi người đàn ông tên là Lâm Quân này lạnh lùng thì có thể khiến người khác chết cóng, nhưng khi anh ân cần chu đáo thì có thể khiến trái tim người khác trở lên ấm áp.

Thế mà anh lại giúp cô nặn kem đánh răng cho vào bàn chải rồi để sẵn vào trong cốc rồi, Khoé môi cô thoáng hiện ra nụ cười, sau đó mở vòi nước ra bắt đầu.

Lê Nhã Tuyết bước theo cô vào nhà tắm hỏi: “Chị, anh rể đâu rồi.”

Nghe thấy thế cô dừng động tác đang đánh răng của mình lại, rồi nhổ bọt trắng từ miệng ra: “Em tới đây.

vì anh rể của em sao?”

Lê Nhã Tuyết hơi ngẩn người ra một chút rồi phủ nhận nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”


“Không,phải’ thì-tốt” ‘Cô lại tiếp tục đánh. răng, xuyên qua tấm gương trông thấy vẻ’mặt không được.

tự nhiên của em gái, thì cô biết ngay, con bé này đang nói dối.

Xem ra, Lâm Quân nói không sai, đúng là nên đưa con bé đi khỏi đây từ lâu rồi mới phải. Nếu không thì với cái tính ngang ngược của đứa em gái này, không biết nó sẽ còn gây ra chuyện khó chịu gì nữa.

Trước đây vì sợ em gái mình bị tổn thương nên cô không muốn để nó có bất kỳ liên quan nào với Lâm Quân cả.

Hiện giờ, cô không muốn em gái mình có quan hệ gì với Lâm Quân, là vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân của mình.

” Chị, có phải chị đang đề phòng em hay không, sợ em cướp mất anh rể à?”

Lê Nhật Linh không đáp lời cô ta, sau khi cô rửa mặt xong, dọn dẹp lại mọi thứ sạch sẽ, đến lúc đó mới nhẹ nhàng vặn ngược lại một câu: “Cho nên, em muốn tranh giành với chị sao?”

Lê Nhã Tuyết cứng họng; cô,ta vẫn muốn giữ thể diện, nên nhất định không thể nói ra những lời nói kiểu ấy.

Cô ta đang nghĩ xem nên chuyển để tài hỏi xem trưa nay định ăn gì thì điện thoại:của Lê Nhật Linh vang lên: Lê Nhật Linh cũng không ngại cô ta, nên trực tiếp.

nghe điện thoại luôn ở đó.

“Nhật Linh, tớ đây, cậu dạo này có khỏe không?”

“Lan Châu! Mình vẫn ổn.”


Từ khi chia tay nhau ở quán bar, hai cô vẫn chưa hề liên lạc lại với nhau Hạ Lan Châu thì đang áy náy, bởi vì cô, nên Nhật Linh mới đến quán bar, rồi mới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Còn Lê Nhật Linh cũng không chủ động liên lạc với cô ấy, cũng vì cô không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

Tình cảm giữ người với người là thứ rất kỳ lạ, chỉ cần hai bên đều không chủ động liên lạc với nhau thì tình cảm cũng dần dẫn bị mai một.

Trước đây khi cô ra nước ngoài ba năm, lúc về nước thì tình cảm hai người vẫn thân thiết như xưa.

Nhưng mà sau khoảng thời gian không liên lạc với nhau này, đột nhiên-‘cô cảm thấy quan hệ giữa hai người có chút xa lạ.

Sau khi im lặng một-lúc lâu, cuối cùng Hạ Lan Châu cũng mở miệng: “Nếu cậu có thời gian thì chúng ta gặp nhau một chuyến có được không?”

“Được, hẹn nhau lúc nào?”

Bây giờ tớ không có thời gian, sáu giờ tối nay có được không? Hẹn nhau ở quán bánh ngọt mà chúng ta hay đến kia nhé.”




Bình luận

Truyện đang đọc