CƯNG CHIỀU MỖI EM



Chương 870
Lê Nhật Linh cười, nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, trong lòng cực kỳ ấm áp, trên người anh có loại sức mạnh có thể khiến cho người khác an tâm, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô liền cảm thấy hạnh phúc.

Giống như trên thế giới này không còn khó khăn hay khổ nạn gì nữa.

“Sao vậy? Vẫn nhìn anh? Có phải cảm thấy chồng em vô cùng đẹp trai không?”
Chân mày Lê Nhật Linh giật giật, không biết nên nói gì, nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ không thể phủ nhận.


Lâm Quân lại không thèm để ý đến ánh mắt của cô, cười híp mắt gật đầu, còn cố làm ra vẻ sầu muộn vuốt tóc mình: “Xem ra em không nói lời nào chính là thầm chấp nhận, ai da!
Dáng dấp đẹp trai chính là đau khổ mà”
Lê Nhật Linh không nhịn được mà cười lên, biết Lâm Quân cố ý chọc tức mình.

“Chuyện cũng kể xong rồi, muốn nghe cái gì tiếp đâu?”
Lê Nhật Linh suy nghĩ một chút, nắm lòng bàn tay của Lâm Quân viết lên mấy chứ.

“Hòa Phong Hạ Ly? Được, để anh gọi điện cho bọn nhỏ.


Ánh mắt của Lê Nhật Linh sáng lên, gật đầu nhìn Lâm Quân, Lâm Quân không vui, ghen giống như một đứa bé vậy: “Sao lúc em thấy anh không có kích động như vậy chứ”
“Lâm Quân? Sao lại gọi điện cho em vậy?” Thành phố Hà Nội ở bên kia vẫn đang là sáng sớm, Lê Minh Nguyệt dụi dụi mắt, không vui bĩu môi đứng lên.

“Nhật Linh nhớ con”
“Vậy sao không phải Nhật Linh gọi.



“Thanh quản của em ấy có chút vấn đề, không thể nói chuyện” Lâm Quân kiên nhẫn giải thích.

“A? Vậy Nhật Linh có bị nặng không?” Lê Minh Nguyệt đột nhiên trở nên căng thẳng, cũng gần như là tỉnh khỏi giấc ngủ, vừa mặc quần áo vừa nói chuyện vơi Lâm Quân, gọi mấy đứa trẻ đến nghe điện thoại.

Vừa nghe thấy Lê Nhật Linh không thể nói được, Lê Minh Nguyệt định bắt đầu cuộc gọi video, Lê Nhật Linh nhận điện thoại di động, đầu tiên nhìn thấy chính là vẻ mặt ngủ say của Hạ Ly, bàn tay nhỏ vươn ra, đặt ở trên mặt mình, trong lỗ mũi còn nó nước mũi, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bóp bóp gương mặt của con bé.

Lê Minh Nguyệt chọt chọt mặt của cô bé, Hạ Ly chu mỏ một cái, quay người tiếp tục giấc ngủ của mình.

“Hạ Ly, rời giường thôi.

” Lê Minh Nguyệt chạy đến đầu bên kia, lại chọt chọt gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Mà không biết Hạ Ly đang mơ cái gì, ánh mắt cong lên, lại không vui vì bị Lê Minh Nguyệt quấy rầy, lại quay người lần nữa.

Lê Minh Nguyệt bị một đứa bé không thèm để ý đến hai lần liền, nhìn Lâm Quân và Lê Nhật Linh ở đầu video kia đang cố gắng nín cười, cũng không vui chút nào.

Giải phóng cổ họng của mình: “Hạ Ly, mẹ cháu gọi điện đến kìa!”

“Hả? Cái gì? Mẹ!” Hạ Ly nghe thấy từ này lập tức bật dậy, lộ ra áo ngủ hình con gấu đang mặc ở trên người, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, vẫn còn mang theo mờ mịt khi mới ngủ dậy.

“Mẹ cháu gọi điện đến” Lê Minh Nguyệt chán nản thở dài, đưa điện thoại di động đến trước mặt Hạ Ly, quả nhiên trong lòng Hạ Ly vẫn chỉ có cha mẹ ruột của mình, người dì như mình cũng không thể gọi cô bé dậy được.

“Cám ơn dì Lê Minh Nguyệt” Hạ Ly nhanh chóng từ trên giường bật dậy, hôn một dấu môi lớn ở trên mặt Lê Minh Nguyệt, nước dãi và nước mũi lúc ngủ cũng quẹt vào.

Lê Minh Nguyệt đột nhiên không biết khóc hay cười đứng lên.

“Hạ Ly” Lâm Quân vãy tay với Hạ Ly ở đầu bên kia điện thoại.

Mà Hạ Ly lại kỳ lạ lật điện thoại di động, giống như là đang tìm cái gì đó.

€ó thể không phát hiện được cái gì, lại lật lại: “Cha! Sao cha lại ở trong hộp điện thoại di động vậy! Có phải cha bị yêu quái bắt lại không!”


Bình luận

Truyện đang đọc