CƯNG CHIỀU MỖI EM



Chương 1415
Hà Dĩ Phong nói với vẻ châm chọc, ông Lê trung hậu thành thật, nào nghĩ ra được lý do gì.

Ông ta cảm thấy mặt mo của mình không còn chỗ nào để che nữa rồi.

Lúc đầu Hà Dĩ Phong cũng chẳng muốn ép người quá đáng như vậy, nhưng bọn người Lê Đức Dương càng ngày càng không biết giới hạn, nếu như cứ tiếp tục như thế thì anh ta sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới Lê Minh Nguyệt và con của hai người.
“Tôi…
Ông Lê đang chuẩn bị cất lời thì đã bị bà Lê lườm một cái.

“Sao thế, các người quan tâm Lê Minh Nguyệt đến thế, sợ Minh Nguyệt gả cho tôi sẽ chịu khổ, ngày nào cũng tới quậy phá cuộc sống của chúng tôi.

Bây giờ tôi để các người cho Minh Nguyệt một chút máu thì các người lại bịa chuyện chối từ.

Điều này khiến tôi nghỉ ngờ mục đích của mấy người đó, tôi hoàn toàn có lý do để báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến xử lý chuyện này”
Hà Dĩ Phong cũng thu lại vẻ mặt châm chọc lúc nãy.
“Ai, đừng, tôi nói, tôi nói!”
Ông Lê là nông dân, ông ta khác với bà Lê, ông ta là một người trung hậu thành thật, cũng tính là lương thiện.

Nhất là Lê Minh Nguyệt ở trong nhà nhiều năm như vậy cũng bởi vì có ông Lê chăm sóc nên mới không phải chịu quá nhiều đau khổ.

Nhưng mà bà Lê quá ghê gớm nên đôi lúc ông ta chỉ có thể mặc kệ.
“Ông già, ông đừng có nói hưu nói vượn! Chúng ta chẳng làm sai gì cả, cảnh sát có tới cũng không làm gì chúng ta được!”
Bà Lê dậm chân rồi nói với giọng uy hiếp.
“Tôi…
Ông Lê nhìn về phía bà Lê với vẻ do dự.
“Cha không nói chứ gì? Vậy thì tôi chỉ có thể gọi cảnh sát thôi.


Cha yên tâm đi, tôi biết rằng cha không xấu tính, đến lúc đó tôi sẽ không để cảnh sát bắt cha đi đâu”
Hà Dĩ Phong nói tÌ “Ài”
Điều này khiến cho bà Lê trở nên sốt ruột, dù sao thì cũng làm chuyện xấu, kiểu gì cũng có chút sợ hãi.
lấy điện thoại ra.
“Tôi nói, tôi nói Ông Lê bước tới ngăn Hà Dĩ Phong lại, anh ta cũng nhìn về phía ông.
“Đừng nói!”
Bà Lê quát lên.
Ông Lê nhìn bà ta một cái, cuối cùng vẫn cắn răng mà nói: “Thật ra Lê Minh Nguyệt không phải là con gái của chúng tôi! Con bé không phải là con ruột của chúng tôi, cho nên nhóm máu của chúng tôi không giống với con bé.

Nếu không sao tôi lại không đồng ý truyền máu cho Minh Nguyệt chứ, dù sao con bé cũng là con của tôi cơ mài!”
“Oal” Mọi người vây xem thấy thế thì ồ lên, chỉ về phía bà Lê và Lê Đức Dương bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cái gì?”
Cha Hà, mẹ Hà và Lâm Quân cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là bây giờ mới biết.

Mẹ con Lê Đức Dương lại càng thêm bối rối sợ hãi, bà Lê trực tiếp ngồi bệt xuống đất.


Xong rồi, xong cả rồi, những thứ bọn họ giấu diếm lâu như thế nay đều không còn nữa rồi.
Chỉ có Hà Dĩ Phong là không hề có chút bất ngờ nào, anh ta cười rồi nói tiếp: “Tôi chưa nghe rõ.”
“Lê Minh Nguyệt không phải con gái của chúng tôi, là chúng tôi trộm tới! Con bé không phải là con gái ruột của chúng tôi!”
Ông Lê cảm thấy xấu hổ, ông ta cúi thấp đầu xuống rồi nhắc lại một lần nữa, trong giọng nói có chút áy náy.

Nếu không phải là Lê Đức Dương và bà Lê quá đáng thì mọi chuyện cũng không thành ra như thế này.
“ồ”
Hà Dĩ Phong hừ một tiếng rồi nhìn về phía bà Lê nói tiếp: “Bây giờ bà còn gì để nói không? Tôi nói cho bà biết, tôi đã biết chuyện Lê Minh Nguyệt không phải là con gái của mấy người từ lâu rồi, chỉ vì sợ cô ấy buồn nên tôi không nói thẳng ra mà thôi.

Bà ỷ vào cô ấy đòi tiền nhà họ Hà tôi, ngay từ đầu tôi cũng đã cho, nhưng các người quá tham lam, năm lần bảy lượt đòi hỏi, đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi.

Tôi nói cho mà biết, nếu tiếp tục như vậy nữa thì đừng có trách tôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc