Thật vất vả hủy bỏ hôn ước, Trịnh Cẩn Dư không ngờ người nhà họ Tôn lại sắp xếp chuyện xem mắt cho cô nhanh như thế.
“Xem mắt thì không cần đâu, bây giờ đàn ông đều không đáng tin cậy.” Trịnh Cẩn Dư ngồi trong phòng khách định thay đổi cái nhìn của người nhà họ Tôn.
Mặc dù cô biết vậy cũng vô ích, nhưng mà rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, xem thử xem rốt cuộc bọn họ có thể làm đến mức nào.
Cô cứ thấy chiêu phá chiêu như thế này, để cho bọn họ gặp phải báo ứng.
Bà nội một bộ vô cùng thương tiếc nói: “Aiz, Cẩn Dư à, cháu là đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất. bà đã lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ rời khỏi cháu, tới lúc đó chẳng có ai chăm sóc cháu nữa, vậy thì phải làm thế nào đây?”
Dương Lan Hoa ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó cẩn Dư, bà cháu không yên tâm về cháu nhất, nếu chuyện hôn nhân đại sự không giải quyết thì làm sao có thể yên tâm cho được.”
Nghe được những lời này làm Trịnh Cẩn Dư buồn nôn.
Nếu không phải cha mẹ nguyên chủ để lại di chúc chỉ cần không phải nguyên chủ chết bình thường thì sẽ quyên góp tài sản thì e rằng nguyên chủ đã đi đời nhà ma từ lâu rồi
“Bà ơi.” Cô cũng làm bộ nói: “Bà mới bao nhiêu tuổi, cuộc sống sau này còn dài, không cần vội vàng đâu.”
Bà nội vuốt cái mặt già nua: “Cháu gái à, thân thể bà nội càng ngày càng kém, cháu thật sự không thể để bà đau lòng được. Lần này thím cháu giới thiệu cho cháu là công tử nhà họ Tôn, bảo đảm đáng tin, nhất định sẽ đối tốt với cháu.”
Công tử nhà họ Tôn là ai cô không biết, nhưng mà chắc chắn không tốt là được.
Trịnh Cẩn Dư tiếp tục khóc lóc kể lể: “Lỡ đâu gặp phải người như Triệu Minh Viễn thì sao?”
Dương Lan Hoa khuyên nhủ: “Sao có thể được, trên đời nào có nhiều tra nam như thế.”
“Cháu nhìn chú cháu mà xem, cả ông nội cháu nữa, đều là những người đàn ông giữ khuôn phép, giống như Triệu Minh Viễn nào có mấy người.”
Bà nội cũng phụ họa nói: “Đúng thế Cẩn Dư, cháu không thể giấu bệnh sợ thầy được, trên đời vẫn có nhiều người giống như chú cháu và ông nội của cháu mà.”
Dương Lan Hoa suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hơn nữa chuyện này cháu cũng có trách nhiệm, con gái đã lớn như thế rồi phải học làm sao để thu phục trái tim đàn ông.”
Lúc bà ta nói lời này thì ngón tay nhẹ nhàng giơ lên cuốn tóc mình, vẫn cảm giác được dáng vẻ quyến rũ động lòng người của mình: “Cháu nhìn thử chú của cháu mà xem, bọn thím đã kết hôn nhiều năm như thế vẫn đối xử với thím như lúc mới quen vậy đó.”
“Tối hôm qua còn mua một bộ đồ trang điểm cho thím nữa.”
Bà nội cũng nói: “Đúng vậy đó Cẩn Dư, đàn ông mê gái thì có thể hiểu, nhưng là phụ nữ nhất định phải nghĩ cách để đàn ông mỗi ngày ở bên cạnh mình đều có những cảm xúc khác nhau, vậy tự nhiên anh ta sẽ không thể rời khỏi cháu.”
…
Trịnh Cẩn Dư nghe mà muốn ói, dựa vào đâu mà không phải mỗi ngày đàn ông cho phụ nữ những cảm xúc khác nhau?
Tại sao phụ nữ phải lấy lòng đàn ông?
Cái thế giới gì thế này, phụ nữ phải sống hèn mọn như thế?
Đúng là buồn cười.
Tất nhiên cuối cùng Trịnh Cẩn Dư vẫn đồng ý gặp đối tượng hẹn hò.
Ngược lại cô phải nhìn xem người nhà họ Tôn giới thiệu cho cô mẫu đàn ông như thế nào?
Xem mắt thường sẽ chọn buổi trưa, nhưng mà người nhà họ Tôn hẹn với đối phương là bữa tối, như vậy hai người vừa ý nhau là có thể thuận tiện làm vài chuyện xấu hổ rồi.
Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư biết bọn họ đang có suy tính gì, nhưng mà cô có lòng chuẩn bị, trái lại muốn biết bọn họ sẽ bày trò gì.
Đừng có là mấy thứ không thể ra tay, để cô chơi rất nhàm chán.
Hơn năm giờ tối, Trịnh Cẩn Dư rửa mặt chải đầu sửa soạn xong, chuẩn bị ra cửa.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, tóc xoăn, máu tóc đen nhánh rơi trên bờ vai, nổi bật lên khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn thông minh của cô.
Vừa ra tới cửa, người nhà họ Tôn lo lắng Triệu Lỵ Lỵ sẽ làm chuyện xấu, cố ý dặn dò Trịnh Cẩn Dư: “Cháu đừng có ngày nào cũng chơi bời với Triệu Lỵ Lỵ đó, người đã đính hôn rồi, không phải tiểu thịt tươi được bao nuôi, chính là bỏ tiền bưng ngôi sao, ở chung với loại người như cô ta, danh tiếng cũng bị xấu đi. Nhà họ Tôn chúng ta đều là những người sống yên qua ngày.”
Hình như những người này đã quên mấy ngày trước Tôn Cẩn Tình vừa lên hot search.
Trịnh Cẩn Dư khẽ mỉm cười một cái, nói: “Vâng ạ, cho nên người như chị họ càng nên tránh xa một chút. Đúng rồi, cháu không ở nhà, ngàn vạn lần đừng để cho chị ấy quay lại nhé.”
“Tránh cho bêu xấu danh tiếng nhà họ Trịnh.”
“Cháu…” Dương Lan Hoa tức giận muốn ra tay, bị ánh mắt của bà cụ Tôn cản lại.
Chờ Trịnh Cẩn Dư ra khỏi nhà, bà cụ Tôn lập tức nói: “Sắp lập gia đình tới nơi rồi, cô gấp gáp làm cái gì?”
Lúc này sự tức giận của Dương Lan Hoa giảm đi chút ít: “Nghe nói mợ chủ nhà họ Tôn đó cũng không phải người bình thường, Tôn công tử này cũng không phải là kẻ tốt lành gì, chờ cô ta gả qua đó sống những ngày tháng tốt lành đi.”
Tôn Chí Cường vốn không muốn xem mắt với một con mù, cho dù nhà bọn họ sa sút nhưng cũng không suy bại tới mức phải cưới một người mù.
Nhưng mà nhà họ Tôn đồng ý hợp tác một hạng mục với nhà bọn họ nên lúc này mới đồng ý buổi hẹn hôm nay.
Hơn nữa anh ta nghe nói Trịnh Cẩn Dư trông rất đẹp, người cũng dịu dàng, là một trong thập đại mỹ nhân.
Quan trọng nhất chính là mặc dù cưới vợ có chút miễn cưỡng nhưng mà nhà họ Trịnh có tiền, chỉ có một đứa con gái là cô, tương lai tài sản nhà họ Trịnh đều là của anh ta hết.
Những thứ này vốn anh ta không tính đến, vẫn là mẹ anh ta giải thích cho anh ta một hồi mới hiểu được.
Trịnh Cẩn Dư rất nhanh đã tới nơi, cô bước xuống từ trên xe, được quản gia đỡ vào nhà hàng.
Tôn Chí Cường chọn nhà hàng rất có tâm cơ, từ tầng ba trở xuống là nhà ăn, từ tầng ba trở lên là khách sạn.
Sau khi ăn uống no đủ rồi có thể lên trên lầu nghỉ ngơi.
Trịnh Cẩn Dư cẩn thận nhìn tòa nhà cao chọc trời mấy chục tầng, thở dài trong lòng. Xã hội bây giờ thật sự quá tiên tiến, trước kia bọn họ ở giới Tu Tiên, chỉ những người có pháp lực mới có thể đến được độ cao này.
“Tiểu thư, bên này.” Quản gia đỡ cô tránh khỏi chướng ngại vật ở cửa, dẫn cô đi vào đúng chỗ ngồi.
Quả thật vóc dáng nguyên chủ rất đẹp, hơn nữa còn là loại dễ nhìn.
Giống như một thiên sứ nhỏ phát ra ánh sáng, nhất là khi cha mẹ còn sống.
Đáng tiếc sau khi cha mẹ ra đi, người nhà họ Tôn hận không thể hành hạ tinh thần cô đến chết, cho nên trừ bên ngoài cô tinh thần uể oải, ăn cũng không ngon, cả người cũng gầy guộc không còn ra cái dạng gì.
Nào có tinh thần là sự ấm áp trước kia nữa!
Bây giờ cô xuyên qua, ăn ngon, mặc tốt, tâm trạng tốt, tất nhiên sắc mặt nhanh chóng hồng hào, thân thể cũng đầy đặn hơn nhiều so với trước kia.
Trên đường đi tới, lúc cô giả bộ mù cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tán thưởng của người qua đường.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư ngồi xuống, Tôn Chí Cường cũng nhanh chóng tới, anh ta vừa nhìn thấy cô, quả nhiên đã nhanh chóng lộ ra ánh mắt tham lam.
Con gái đang độ xuân xinh đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc, kết hợp với mái tóc thẳng dài đen nhánh, trang điểm đơn giản mà tinh tế, chắc chắn chính là dáng vẻ của mối tình đầu.
“Cẩn Dư.” Anh ta lập tức nắm tay Trịnh Cẩn Dư, còn vuốt vuốt: “Chờ lâu lắm đúng không?”
Cuối cùng thì vẫn là cảm thấy Trịnh Cẩn Dư mà một đứa mù, trong lòng anh ta có mâu thuẫn nên mới chơi cho đã với bạn rồi mới tới.
Nếu không cũng sẽ không tới trễ hơn Trịnh Cẩn Dư.
Nếu biết cô đẹp như thế thì anh ta đã tới sớm hơn một chút rồi.
Trịnh Cẩn Dư tỉnh rụi rút tay mình về, mím môi cười một tiếng: “Không lâu lắm, anh Tôn tới cũng đúng lúc.”
Ánh mắt cô không có tiêu cực, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt.
Không ngờ giọng cô gái này cũng dễ nghe như thế, mềm mại như nước suối trong vắt vậy, nghe như đàn tấu bên tai.
“Thật đáng ghét, trên đường kẹt xe, nếu không tôi đã tới sớm hơn rồi, em cũng biết tình hình giao thông trong thành phố đó.” Anh ta còn đang tìm cớ giải thích cho mình.
“Đúng rồi Cẩn Dư, em thích ăn gì? Hôm nay em cứ gọi thoải mái đi, anh mời.”
Có người muốn làm kẻ tiêu tiền như rác, tất nhiên Trịnh Cẩn Dư không khách sáo, cô nghĩ một chút rồi nói: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cũng từng nghe người ta đọc cho tôi nghe, có thể loại con gái thích nhìn ấy, anh không biết không?”
“Con gái thích nhìn?” Tôn Chí Cường có chút khó hiểu.
Trịnh Cẩn Dư thở dài, vẻ mặt có chút mất mát: “Mắt tôi không nhìn thấy, nhưng mà nghe thì vẫn thấy rất cảm động.”
Tôn Chí Cường thấy cô dáng vẻ xinh đẹp, bản chất cũng dịu dàng, lúc này nghe cô gái nói cảm động, chính là muốn trăng sáng trên trời cũng phải hái xuống cho cô.
“Chuyện gì có thể khiến em cảm động vậy? Tôi đều có thể làm được.”
Trịnh Cẩn Dư lập tức hiện ra nét mặt hưng phấn như bé gái nói: “Chính là người ta muốn tới nhà hàng, tổng tài bá đạo vung tay lên, nói: “Cho hết món trong thực đơn lên đây.”.”
“Thực, thực đơn lên hết một lượt?” Mặc dù nhà Tôn Chí Cường có tiền, nhưng vẫn chưa muốn hoang phí nhiều tiền trên một cô gái mù như thế.
Hơn nữa anh ta vì thể hiện khả năng kinh tế của nhà mình mà cố ý chọn nhà hàng đắt nhất thành phố, chủ yếu là cho người nhà họ Tôn thấy.
Mỗi một món ăn ở đây đều đắt đỏ, nếu lên hết một lần, vậy không phải tốn mấy mươi vạn hay sao?
Trịnh Cẩn Dư thấy anh ta không nói lời này, sắc mặt lại giống như nhuộm thuốc màu, cứ một lúc lại thay đổi mấy màu sắc liên tục.
Trong lòng buồn cười, trên mặt vẫn giả bộ làm ra dáng vẻ vô cùng khổ sở: “Sao thế? Chẳng lẽ anh Tôn không đồng ý vì Cẩn Dư mà vung chút bạc sao?”
Sau khi cô nói lời này xong, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi trà mộc rất nhạt.
Bởi vì khi cô ở giới Tu Tiên là một tiểu dược đồng, ngày ngày giúp sư phụ phân loại thuốc, có được một chiếc mũi vô cùng nhạy cảm đối với mùi vị.
Cho nên dù là bất kỳ mùi gì, cho dù nhạt đến mấy cô cũng có thể nhận ra.
Vị trà mộc này nhanh chóng khiến cô nhớ ra nó thuộc về ai.
Lục Tư Sâm.
Cho nên là Lục Tư Sâm tới?
Quả nhiên suy nghĩ của cô vừa chuyển liền nghe thấy âm thanh tiếng xe lạch cạch trên mặt đất.
Cô từ từ quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông tuấn tú thanh nhã ngồi xe lăn đi tới, bên người còn có hai người đàn ông đi theo, một cao một thấp.
Lục Tư Sâm cũng nhìn thấy cô, có vẻ có chút bất ngờ, nhưng mà chỉ dừng lại một chút, không nói lời nào.
Trịnh Cẩn Dư hơi do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Là Lục thiếu ư/”
Tôn Chí Cường không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại quen biết Lục Tư Sâm.
Nhưng mà Lục Tư Sâm đã ra khỏi nhà họ Lục, không có nhà họ Lục chống lưng, anh ta chẳng sợ đối phương chút nào, lúc này mặt đầy thăm dò nhìn anh.
Lục Tư Sâm hơi gật đầu: “Cô Trịnh nhận ra tôi bằng cách nào vậy?”
Quả thật anh rất ngạc nhiên, rõ ràng con ngươi Trịnh Cẩn Dư linh khí mười phần, nhưng mỗi lần đối mặt sau một giây liền biến thành dáng vẻ mờ mịt không có tiêu cự.
Rốt cuộc là cô đang che giấu mình hay là quả thật không nhìn thấy?
Trịnh Cẩn Dư cong khóe miệng, rất tự nhiên nói: “Trên người Lục thiếu có một mùi trà mộc rất nhạt, rất đặc biệt.”
“Mùi trà mộc?” Lục Tư Sâm nhíu mày, anh chưa từng dùng qua hương liệu gì mà.
Trịnh Cẩn Dư nói tiếp: “Có thể là do mùi thuốc bắc nào đó Lục thiếu uống lưu lại. Người bình thường sẽ không ngửi thấy, bởi vì thị lực tôi không tốt nên mũi vô cùng nhạy bén, thế nên có thể ngửi thấy.”