CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

Giọng nói của Triệu Lỵ Lỵ vừa nói ra chưa được bao lâu, Lê Mặc Dương bỗng nhiên phát ra một tiếng vang rất lớn, là tiếng đẩy ghế ra, sau đó nhìn thấy anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

Người đàn ông sầm mặt lại, cứ như ai chọc phải anh ta vậy.

Triệu Lỵ Lỵ sợ run nhưng nhanh chóng làm như không xảy ra chuyện gì tiếp tục tranh cãi với mọi người.

Trịnh Cẩn Dư luôn cảm thấy thái độ này của Lê Mặc Dương sai sai, cô thấp giọng hỏi Lục Tư Sâm: “Lục thiếu, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Tư Sâm nhét vào tay cô một ly nước: “Uống nước của cô đi.”

Trịnh Cẩn Dư lè lưỡi, cứ làm như cô không nhìn thấy là dễ lừa ấy.

Thức nhanh mau chóng được đưa lên, Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhiên nhắc tới việc đi xem show tối qua.

Trong lúc lơ đãng liền nói đã gặp phải Lục Tư Trình.

Sau đó Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy lần biến sắc thứ hai trong tối nay.

Mặt Lục Tư Sâm như đổi một khuôn mặt khác mà liếc nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Sao cô không nói cho tôi biết cô đã gặp cậu ta?”

Trịnh Cẩn Dư: “…”

Đây là thái độ gì? Chẳng lẽ việc cô gặp Lục Tư Trình là chuyện gì mà người ta không thể làm?

Phải báo cáo với anh?

“Xin lỗi, mắt tôi không nhìn thấy cho nên tôi từng thấy qua.”

“Cô…” Lục Tư Sâm bị cô chọc tức hồi lâu không nói nên lời: “Cậu ta nói gì với cô?”

Nếu ăn nói nhẹ nhàng cô nhất định sẽ trả lời, nhưng bây giờ thái độ này là thế nào đây: “Quên rồi, không nhớ, muốn biết thì anh đi hỏi cậu ta đi.”

Trịnh Cẩn Dư thốt ra lời này xong, người cả phòng đều kinh sợ.

Không riêng gì Lôi Siêu và Vương Tấn, ngay cả Triệu Lỵ Lỵ cũng sợ ngây người.

Có một người phụ nữ dám nói chuyện với Lục Tư Sâm như thế đã biến mất khỏi thành phố Ly.

Bình thường ngay cả khi cô ấy nói chuyện với Lục Tư Sâm cũng phải xem tâm trạng của anh, nếu như tâm trạng anh vô cùng không tốt, cô cũng phải đắn đo mãi mới nói.

Dù sao thì người nọ mặt lạnh lòng dạ độc ác, chọc không thoải mái, không vừa mắt ai, toàn bộ thành phố Ly ai mà không biết danh hiệu Ma vương mặt lạnh chứ!

Điền Dĩnh Hòa bên cạnh Trịnh Cẩn Dư cũng bị dọa sợ mặt xanh mét, lỡ đâu Lục Tư Sâm nổi giận với Trịnh Cẩn Dư thì cô bé phải làm thế nào?

Trịnh Cẩn Dư lại là cô gái đã từng cứu mẹ cô, nếu Lục Tư Sâm thật sự dám nổi đóa với Trịnh Cẩn Dư, cùng lắm thì cá chết lưới rách với anh.

Ngược lại Trịnh Cẩn Dư chẳng ý thức được chút nào.

Trước kia cô cũng nói chuyện với Lục Tư Sâm như thế.

Mọi người đang lo lắng trong lòng cũng không để ý tới.

Giờ phút này Lục Tư Sâm rất bình tĩnh.

Lúc nãy anh vừa bị người ta oán hận không nói nên lời.

Tiểu nha đầu nổi giận lên đúng là dọa người.

Giờ phút này lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ lại.

Ban nãy anh thật sự quá sốt ruột, nhưng mà sau mấy giây đã lắng xuống, cho nên anh hạ mình, nhẹ giọng nói: “Sau này gặp phải tránh xa cậu ta ra một chút.”

“Còn nữa, đừng quên nói cho tôi biết.”

Nếu Lục Tư Sâm đã hạ mình, Trịnh Cẩn Dư cũng không phải loại con gái không nói đạo lý, vậy nên cũng hòa hoãn giọng: “Biết rồi.”

Trái lại không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại mềm giọng nhanh như thế, thấy dáng vẻ oán hận vừa rồi của cô còn tưởng rằng muốn náo loạn với anh một hồi nữa.

Lục Tư Sâm cong khóe miệng, lại rót cho Trịnh Cẩn Dư một ly nước trái đây: “Đợi một chút là được ăn cơm.”

Ánh mắt của cả người trong phòng không hề chớp, đây thật sự là thái tử gia nhà họ Lục ư?

Diêm Vương mặt lạnh trước đó của thành phố Ly?

Không phải xảy ra tai nạn xe, bị nhà họ Lục đuổi đi, ngay cả tính cách cũng thay đổi rồi chứ?

Chỗ này có Vương Tấn và Lôi Siêu là biết chân tướng, Triệu Lỵ Lỵ và Điền Dĩnh Hòa vẫn luôn không biết.

Triệu Lỵ Lỵ vô cùng đồng cảm nhìn Lục Tư Sâm, quả nhiên tiền bạc là sức mạnh của đàn ông. Bây giờ không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, oai phong của đàn ông đều bị gọt không còn.

Tất nhiên cô ấy không biết giờ phút này Lục Tư Sâm không phải thật sự tàn phế, rời khỏi nhà họ Lục cũng chỉ là vì quyền lợi thừa kế, sau hai tháng rưỡi nữa, anh sẽ trở lại đỉnh cao một lần nữa.

Buổi tối về đến nhà, Trịnh Cẩn Dư chợt nhớ ra chuyện ông cụ Tôn và cô gái nhỏ kia.

Theo lý thì loại việc xấu trong nhà này cô không muốn nói với Lục Tư Sâm.

Nhưng mà chuyện này sớm muộn gì cũng rùm beng lên, đến lúc đó Lục Tư Sâm sẽ biết.

Chi bằng bây giờ cô nói cho anh biết.

Dù sao bây giờ nhà họ Lục bọn họ cũng không hơn kém gì nhà họ Tôn bọn họ, cũng không ai coi thường ai.

Vừa nghĩ như thế, tên hai người còn ở cùng trên sổ!

“Lục thiếu.” Sau khi đi ra ngoài từ trong phòng tắm, Trịnh Cẩn Dư một bên lau tóc còn ướt, một bên nói.

Lục Tư Sâm đang ngồi trên giường, đang dựa vào đầu giường xem tạp chí, nghe vậy nâng mí mắt lên: “Ừ?” một tiếng.

Trịnh Cẩn Dư mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng, quần đùi áo cộc, nhìn rất thon nhỏ xinh.

Cô ném khăn lau đầu qua một bên, một chân gác trên giường, nói: “Không phải hôm nay tôi tới tiệm mát xa hay sao.”

“Sau đó thì sao?” Lục Tư Sâm lời ít ý nhiều.

Trịnh Cẩn Dư: “Đã nhìn thấy một vài thứ không nên thấy.”

Lục Tư Sâm hơi nhăn mày: “Chú cô lại ngoại tình?”

“Anh nói cái gì thế.” Trịnh Cẩn Dư oán giận một câu, sau đó phát hiện ra còn không bằng chú ngoại tình.

“Khụ, thật ra thì không phải chú tôi.”

“Vậy là ai?” Lục Tư Sâm không quá để tâm đến chuyện nhà họ Tôn: “Thím cô?”

Trịnh Cẩn Dư nắm tóc trong tay, tóc vẫn hơi ẩm chứ chưa khô, sờ trong tay trơn trượt rất vui.

Cô có chút xấu hổ: “À ờm, so với chuyện đó thì bê bối hơn, có phải anh sẽ chê nhà chúng tôi hay không?”

“Thậm chí còn hối hận khi hợp tác với bọn tôi?”

Giọng nói Lục Tư Sâm chợt nhẹ: “Chỉ cần nhân vật chính của vụ bê bối không phải cô thì sao tôi phải hối hận.”

Đừng thấy bình thường Lục Tư Sâm lạnh như băng, một bộ vô cùng không hợp tình người, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất biết nói chuyện.

Trịnh Cẩn Dư cười một tiếng: “Vậy anh yên tâm đi, cho dù anh xảy ra bê bối tôi cũng sẽ không đâu.”

Lục Tư Sâm: “…”

Nha đầu này nhìn thông minh lanh lợi, nói một câu tốt đẹp cũng không được.

Anh sẽ xảy ra bê bối gì?

Chẳng lẽ còn có thể ngoại tình như chú của cô hay sao?

Bỏ đi, so đo với cô chỉ có tức chết thôi: “Rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”

Trịnh Cẩn Dư xích lại gần Lục Tư Sâm, hạ thấp giọng nói: “Tôi thấy ông nội tôi đi cùng với một cô gái, cô gái đó còn nhỏ hơn cả cô gái mà chú tôi tìm.”

“Aiz, nếu bà nội tôi mà biết thì có tức chết hay không?”

“Sau đó tôi đi theo xem thử, nhưng mà bên ngoài rất nhiều người xin, tôi không thể tới gần. Nhưng mà tôi đã chụp lại cô gái kia rồi, đợi ngày mai nghĩ cách điều tra một chút.”

Cô gái bỗng nhiên xích lại gần, một mùi thơm của cơ thể khi tắm xong bay vào lỗ mũi, cả người Lục Tư Sâm cứng đờ.

Hơi thở của cô gái quanh quẩn chóp mũi, cộng thêm cả câu nói trầm bổng của cô, mang một loại du dương không rõ, khiến anh trong nháy mắt trở nên khó thở.

Mãi mà người đàn ông không phản ứng, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư cũng ý thức được chút gì đó.

Có vẻ như lời cô nói hơi kích động, lượng tin tức để lộ ra hơi lớn.

Cô vươn tay quơ quơ trước mặt Lục Tư Sâm, mắt nhìn mình chằm chằm không tập trung: “Anh có nghe không đó?”

“Sao lại không phản ứng?”

Cô không thấy Lục Tư Sâm nói gì, lại lầm bầm lầu bầu giải thích: “Chủ yếu là do mắt tôi không nhìn thấy, nếu không tôi có thể tra ra rồi.”

“Nếu như không phải nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ trong đoàn người thì tôi còn không biết ông nội cũng sẽ làm ra loại chuyện này.”

Cho dù như thế nào thì bây giờ có thể cứu vớt bao nhiêu thì cứu vớt.

Xem ra chuyện mắt không nhìn thấy không thể lừa gạt Lục Tư Sâm được bao lâu.

Nhưng mà cũng phải kiên trì tới lúc anh đứng lên, cô nhất định phải kiên trì lâu hơn anh.

Người nhà họ Tôn cũng không đáng tin cậy, điều này Lục Tư Sâm biết, nhưng mà ông cụ Tôn cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, lại còn già mà mất nết như thế, thật sự vượt ra khỏi sức tưởng tượng của anh.

“Sao nào, tôi giúp cô điều tra?”

Nếu như Lục Tư Sâm có thể giúp một tay thì tất nhiên là tốt nhất.

Người bên cạnh cô trừ hai người bạn tốt ra, còn lại tất cả đều là sau đó nhà họ Tôn cài vào, bao gồm cả mấy người như tài xế, quản gia và người giúp việc.

Đã sớm cùng phe với nhà họ Tôn rồi.

Bây giờ chỉ cần điều tra rõ thân phận cô gái kia là được, tới lúc đó tự có bà nội Tôn dạy dỗ ông ta.

“Được chứ.” Trịnh Cẩn Dư vô cùng vui sướng nói: “Giúp tôi điều tra rõ xem cô gái kia làm gì, ở đâu, nhà còn có những ai…”

Cô dừng lại rồi cố ý cường điệu nói: “Quan trọng nhất là có phải cô bé đó tự nguyện hay không.”

“Được.” Lục Tư Sâm nhanh chóng đồng ý, anh né tránh phạm vi tiếp xúc với hơi thở của Trịnh Cẩn Dư nhất có thể, kéo giãn khoảng cách với cô.

Trịnh Cẩn Dư biết thủ đoạn của Lục Tư Sâm nhưng không ngờ anh lại làm việc nhanh nhẹn như thế, sáng ngày hôm sau đã gửi thông tin về cô gái kia tới.

Có lẽ là lo lắng mắt cô không tiện nên gọi điện thoại, trần thuật lại tin tức của đối phương một lần.

Cũng biết cô gái kia không lớn, nhưng mà dù có thế nào Trịnh Cẩn Dư cũng không ngờ đối phương vẫn còn học trường cấp ba.

Cũng may đã mười tám tuổi và thành niên rồi.

Không ngờ Tôn Hải Nhạc lại có sở thích này.

Nghe nói ban đầu không phải cô gái kia tự nguyện, sau đó xảy ra quan hệ, cũng lấy được chút tiền nên từ từ chấp nhận.

Trịnh Cẩn Dư cắn môi nắm chặt ngón tay, thứ người như Tôn Hải Nhạc còn đáng ghét hơn Tôn Đại Sơn cả trăm lần, nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của ông ta sớm một chút.

Nếu đã biết thông tin của đối phương, Trịnh Cẩn Dư quyết định đi tìm cô gái kia ngay lập tức.

Cô không để tài xế đưa cô đi mà là chống gậy rời khỏi nhà, gọi một chiếc xe tới trường học của cô gái kia.

Đúng lúc đuổi kịp giờ tan trường buổi trưa, cô không phải nhân viên trong nhà trường nên không thể tùy tiện ra vào trường học, cho nên nói với bảo vệ là chị của Lý Như, bảo vệ liền giúp cô gọi người tới.

Hôm nay Lý Như buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng khiến người ta vừa mắt hơn lần gặp hôm qua, là cái loại liếc qua đã thấy xinh, nhìn kỹ còn xinh hơn.

Cô thấy Trịnh Cẩn Dư thì ngây ra, thấy trong tay cô cầm gậy lại càng bối rối: “Chị gọi tôi?”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Em chính là Lý Như?”

Trong lòng Lý Như càng cảm thấy kỳ lạ: “Sao chị lại biết tôi?”

“Nhưng mà tôi không biết chị mà.”

Trịnh Cẩn Dư nói ngay vào trọng điểm: “Em không quen biết chị cũng không sao, nhưng mà hôm qua chị đã gặp em rồi.”

Cô gái vừa rồi còn rất bình tĩnh, vừa nghe cô nói hôm qua gặp mặt đã lập tức luống cuống tay chân: “Tôi không biết chị đang nói gì hết.”

Lý Như xoay người muốn chạy, lại bị Trịnh Cẩn Dư bắt được cánh tay trước một bước: “Lý Như, nếu em mà dám chạy, chị sẽ đi nói cho bạn học của em ngay.”

Lý Như thở hổn hển nói: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?’

Đúng vào giờ tan học buổi trưa, bạn học tới tới lui lui rất nhiều, lúc hai người đang lôi kéo đã có rất nhiều người nhìn sang.

Trịnh Cẩn Dư nghĩ một lúc rồi nói: “Em đi với chị qua tiệm bánh bên kia nói chuyện.”

Lý Như vô cùng không muốn đi nhưng mà vì ngại Trịnh Cẩn Dư biết gì đó nên không thể làm gì khác hơn là đi theo cô tới tiệm bánh.

Sau khi ngồi xuống, hiển nhiên Lý Như rất không kiên nhẫn: “Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”

Hôm nay Trịnh Cẩn Dư tới chính là muốn biết rõ tất cả chuyện đã xảy ra, cũng không muốn dông dài, chơi cái gì mà tôi phải từ từ tới gần cô, để cô bỏ xuống phòng bị với tôi, sau đó nói hết mọi chuyện cho tôi.

Nói thật, chủ yếu là cô không có cái kiên nhẫn đó.

Sống trong giới Tu Tiên mấy trăm năm, chỉ vây quanh một cái lò luyện đan, cô đã chán ngấy từ lâu rồi.

“Rốt cuộc em và Tôn Hải Nhạc có quan hệ gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc