CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

Không phải cô không hề lo lắng gì: “Lục thiếu, tôi biết bên ngoài Tôn Đại Sơn còn có một căn biệt thự đấy, đều là cướp đoạt tiền bạc của nhà họ Trịnh chúng tôi để mua.”

“Tôi biết ông ta không có nhiều tiền như vậy nên không biết ông ta có thể bán nhà cửa đi hay không.”

Lục Tư Sâm cấp cho cô một viên thuốc an thần: “Sẽ không.”

Trịnh Cẩn Dư nhíu mày: “Tại sao?”

Lục Tư Sâm: “Vì ông ta tham.”

Suy nghĩ của Lục Tư Sâm giống cô khiến cô yên tâm đi không ít.

Vậy nhất định phải lấy lại căn nhà kia, nếu bây giờ bị ông ta bán thì quá hời cho ông ta rồi.

Thời gian qua rất nhanh, thoáng cái mà đã qua hai ngày.

Số tiền Dương Lan Hoa lén lấy trộm vẫn chưa được trả lại, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy lúc này nên nhắc nhở một tiếng rồi.

Buổi tối cô nói trước mặt Tôn Đại Sơn: “Mai là ngày cuối cùng rồi. Cháu đã mời luật sư, nếu không trả đủ thì chú cũng đừng trách cháu vô tình.”

Mặt Tôn Đại Sơn như khóc tang, nói: “Cẩn Dư, đó không phải số tiền nhỏ, ba triệu tệ cơ đấy, chú biết đào đâu ra…”

Trịnh Cẩn Dư thấy ông ta như vậy, không hề  đồng tình, nghĩ đến cái chết của nguyên chủ, cô càng cảm thấy ghét bỏ.

“Đào đâu ra lắm tiền thế kia chứ?”

“Chú thấy vẫn đang còn chút thời gian nữa mà.”

Tôn Đại Sơn còn muốn cầu xin vài câu nữa nhưng Trịnh Cẩn Dư đã mất kiên nhẫn nói: “Tốt, Tư Sâm bảo cháu rồi! Chú nhớ lo nghĩ cách, nếu không thì bà ấy chờ mà ngồi tù đi.”

Tôn Đại Sơn không hề quan tâm đến sống chết của Dương Lan Hoa, bây giờ ông ta chỉ muốn ôm người tình nhỏ bé của mình vui đùa thỏa thích một phen.

Nhưng Dương Lan Hoa lại liên tục gọi điện thoại uy hiếp ông ta, còn nói nếu ông ta không nghĩ cách trả tiền giúp bà ta thì bà ta sẽ phanh phui chuyện xấu của ông ta ra, sau này đừng mong chiếm được một chút tiền từ nhà họ Trịnh.

Tôn Đại Sơn nghĩ đến sau này, Dương Lan Hoa đã cùng ông ta qua hơn nửa cuộc đời, rất nhiều lợi ích đều gắn liền với nhau.

Nếu không cứu Dương Lan Hoa thì thực sự rất dễ lật thuyền.

Nhưng ba triệu tệ chứ không phải ba mươi nghìn tệ, cần gấp thì đào đâu ra nhiều như vậy chứ?

Hai ngày nay ông ta vất vả bao tâm sức suy nghĩ mà chưa nghĩ ra được một cách hay.

Mấy ngày trước công ty vừa đặt một lượng nguyên vật liệu lớn, trong đó đã thanh toán một phần, hay là tạm thời biển thủ số tiền đó dùng tạm, chờ đến lúc thanh toán lại nghĩ cách trả về, thần không biết quỷ không hay.

Tối ngày hôm sau, tài khoản Trịnh Cẩn Dư đúng hạn nhận được ba triệu tệ.

Tuy cô đã nhận được tiền nhưng vẫn nghiêm khắc không cho phép Dương Lan Hoa bước vào nhà họ Trịnh một bước.

Hiện tại Dương Lan Hoa và Tôn Cẩn Tình thuê một căn nhà cũ kỹ đổ nát.

Biệt thự kia vẫn chưa được sửa sang, hơn nữa còn là tiền ăn trộm nên không dám ngang nhiên ở vào thời khắc mấu chốt này.

Tôn Cẩn Tình lại còn trách móc Dương Lan Hoa: “Lúc ấy con đã nói mẹ cho con thêm ít tiền để con thuê một căn nhà tốt hơn.”

“Vậy mà mẹ nói nào là con cũng chẳng ở đây mấy ngày đâu, cứ chấp nhận trước, trước sau gì cũng sẽ quay về. Bây giờ thì ngược lại, con còn chưa về mà đến mẹ cũng bị đuổi ra khỏi nhà.”

Dương Lan Hoa vừa khóc vừa mắng: “Sao mẹ biết được cái con nhỏ không có lương tâm kia lại quá đáng như vậy chứ?”

“Không phải chỉ có chút tiền thôi sao, lại còn muốn khởi tố mẹ?”

Tôn Cẩn Tình cũng mắng theo: “Cứ không trả tiền cho nó, xem nó có thể làm gì?”

Dương Lan Hoa tức giận nói: “Con nghĩ rằng mẹ chưa từng nghĩ đến việc đó sao? Mẹ đã hỏi luật sư rồi, nếu không trả thì mẹ sẽ sống trong tù suốt quãng đời còn lại đấy.”

Tôn Cẩn Tình tức giận mắng: “Con thấy đều là do cái tên Lục Tư Sâm hổ lốn kia xúi giục chứ trước kia Trịnh Cẩn Dư làm gì mà kiên cường đến vậy.”

“Chắc chắn là cậu ta rồi.” Dương Lan Hoa rất đồng tình với suy nghĩ của Tôn Cẩn Tình: “Nhưng vậy thì sao chứ?”

“Bây giờ cậu ta nói gì con nhỏ chết tiệt kia cũng nghe nấy, mẹ thấy sớm muộn gì tiền bạc của nhà họ Trịnh chúng ta đừng mong có được gì, trước sau gì cũng đều là của Lục Tư Sâm hết.”

Tôn Cẩn Tình dậm chân nói: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

“Chúng ta mới là người một nhà, cái tên Lục Tư Sâm kia chỉ là người ngoài, mắc mớ gì lại cho anh ta chứ?”

Dương Lan Hoa cười lạnh: “Chỉ dựa vào việc người ta là vợ chồng đã đăng ký kết hôn hợp pháp.”

Bà ta cười lạnh nghĩ đến ba triệu tệ lần này bà ta còn chưa kịp sờ đến đã bị người ta thắng hết, lại còn phải sống trong lo lắng sợ hãi nhiều ngày như vậy.

Bà ta cầm gương soi soi mặt, đã già mấy chục tuổi rồi, sắp không nhận ra bản thân mình nữa rồi.

May mà bà ta còn nắm được cán chuôi của Tôn Đại Sơn, chứ không thì sao Tôn Đại Sơn có thể ngoan ngoãn xoay tiền giúp bà ta được?

Bây giờ không về nhà họ Tôn được, chỉ có thể làm tổ trong căn nhà tồi tàn rách nát này, càng nghĩ càng bực.

Tôn Cẩn Tình không cam lòng, nhưng tạm thời không nghĩ được cách khác, chỉ có thể trách móc Dương Lan Hoa.

Hai mẹ con mắng chửi một lúc, khóc một lúc, cuối cùng mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha thở dài.

Dương Lan Hoa bỗng nhớ đến gì đó, nói: “Con nói xem vẻ ngoài con cũng không đến nỗi nào, sao đầu óc lại thiếu suy nghĩ vậy chứ. Ở bên cạnh thằng đàn ông vô dụng như Triệu Minh Viễn, vừa nhìn đã không có tương lai gì rồi.”

Tôn Cẩn Tình không phục nói: “Không phải lúc trước mẹ vẫn đồng ý đó sao?”

Dương Lan Hoa tức giận nói: “Mẹ đồng ý lúc nào?”

Tôn Cẩn Tình nói thầm: “Vậy mẹ cũng chưa từng phản đối.”

Hai người lại im lặng một lúc, Dương Lan Hoa bỗng nói: “Biến Lục Tư Sâm thành người của chúng ta.”

Tôn Cẩn Tình ngẩn ra.

Dương Lan Hoa: “Một kẻ tàn phế như cậu ta còn có thể làm gì?”

“Một người cơ thể khỏe mạnh như Triệu Minh Viễn con còn bắt được, chẳng lẽ lại không bắt được một người tàn phế chân?”

Tôn Cẩn Tình nhớ lại dáng vẻ người Lục Tư Sâm, cao to đẹp trai, lịch sự cấm dục, cô ta đã nhìn trúng anh từ bữa tiệc nhà họ Lê rồi.

Nhưng cuối cùng chỉ ghét bỏ chân anh có vấn đề.

Bây giờ nghe Dương Lan Hoa nói, đầu óc bỗng nhanh nhạy lên.

Em gái có thể cùng anh ta thì sao mình lại không được chứ?

Nghĩ vậy cô ta cắn chặt răng nói: “Con không tin anh ta thực sự thích Trịnh Cẩn Dư.”

Trịnh Cẩn Dư không ngờ chồng mình lại bị người ta theo dõi, người kia lại còn là chị họ cô.

Mới vừa xem số dư tài khoản thấy không thiếu một đồng, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Tiền này để không trong tài khoản cũng vô dụng, phải nghĩ cách đầu tư gì đó mới được, tiền đẻ ra tiền mới là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng cô là kẻ tu tiên, cũng không quá ham muốn với chuyện tiền tài, đủ dùng là được.

Trịnh Cẩn Dư lấy quần áo chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Lục Tư Sâm ngày ngày nhàn rỗi, phần lớn thời gian đều ở nhà, Trịnh Cẩn Dư thật sự lo thay cho anh, sắp sửa hết thời gian ba tháng rồi, rốt cuộc anh làm thế nào để giành lại được công ty?

Ngay sau đó, cô nghe thấy di động vang lên, đặt đồ đạc xuống rồi cầm lấy điện thoại lên.

Trên màn hình hiện lên cái tên “Dĩnh Hòa”, trong lòng cô thoáng qua tia mừng rỡ.

Muộn như vậy mà Điền Dĩnh Hòa còn gọi cho cô, chắc chắn có thu hoạch gì rồi.

Trịnh Cẩn Dư vội vàng nghe máy: “Dĩnh Hòa, thế nào?”

Điền Dĩnh Hòa cũng không giấu nổi hưng phấn nhưng tính cách cô ấy vẫn rất dịu dàng, không hu hu ha ha sôi nổi dễ kích động như Trịnh Cẩn Dư, cho nên giọng điệu vẫn yếu ớt nhẹ nhàng: “Cẩn Dư, cá mắc câu rồi.”

“Chị biết ngay ông ta sẽ không nhịn được mà!” Trịnh Cẩn Dư càng nói càng vui: “Quả đúng như chị dự đoán.”

Điền Dĩnh Hòa còn nói: “Chưa hết đâu, ông ta còn chuyển đi tận bảy triệu tệ.”

“Bảy triệu tệ?” Trịnh Cẩn Dư ngạc nhiên: “Sao có thể nhiều như vậy chứ?”

“Chỗ chị mới có ba triệu tệ, sao lại lấy thêm bốn triệu tệ làm gì?”

Điền Dĩnh Hòa cũng không rõ lắm nhưng ban ngày cô có nghe được vài chuyện vặt ở phòng trà nước: “Không biết có phải thật không, em nghe nói Chu Duyệt Duyệt mang thai, hai ngày nay đang làm thủ tục xin nghỉ việc, nghe nói có người mua cho cô ta một căn nhà lớn, sau này không cần làm việc cũng có người nuôi.”

Có người mua nhà cho người tình của Tôn Đại Sơn?

Hơn nữa Chu Duyệt Duyệt còn đang mang thai?

Lượng thông tin có vẻ lớn, Trịnh Cẩn Dư phản ứng một lúc mới cẩn thận nói: “Người mua nhà cho cô ta không phải là chú chị đấy chứ?”

Điền Dĩnh Hòa: “Em cũng không rõ, để em điều tra thêm.”

“Được!” Tóm lại là tin tức tốt, Trịnh Cẩn Dư vui vẻ nói: “Cảm ơn em nhé.”

Trước khi cúp máy, Trịnh Cẩn Dư còn dặn dò vài câu, bảo Điền Dĩnh Hòa cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu không được thì mấy tin tức này cũng đủ rồi, không cần cưỡng cầu.

Dù sao Tôn Đại Sơn tham ô công quỹ là sự thật, bị truy cứu cũng không thoát khỏi việc bị tống vào tù.

Nhưng nếu bốn triệu tệ kia thật sự tiêu xài cho người tình của ông ta thì Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình vẫn nên ra tay nhanh một chút.

Nếu không tiền tiêu rồi sẽ không lấy lại được.

Đó là tiền của Đậu Khấu, cũng là tiền của nguyên chủ.

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ về hành động tiếp theo, bước thứ hai của kế hoạch đã bắt đầu.

Nhưng cô không chắc tiếp theo nên làm thế nào.

Trực tiếp tố cáo Tôn Đại Sơn sao?

Trước mắt chưa có chứng cứ, lỡ như kinh động đến ông ta, để ông ta bù đắp được khoản hụt kia trước thì mọi thứ đều uổng công vô ích rồi.

Nếu không báo thì phải kiểm toán trước.

Cô vốn là một tiểu dược đồng tu tiên, không biết gì về các loại sổ sách, trực tiếp đến công ty cũng không soi ra được điều gì.

Hơn nữa bây giờ cô còn đang ‘mù mắt’.

Sự tình phát triển đến giai đoạn này rồi, cô có thông báo chuyện mình đã nhìn thấy cũng không sao, nhưng Lục Tư Sâm vẫn chưa đứng lên, dù gì cô cũng phải chịu đựng đến lúc anh cởi bỏ lớp vỏ bọc mới được.

Nếu tìm một đội kiểm toán thì sao?

Có lẽ cũng không kịp.

“Đây là bước thứ hai trong kế hoạch của cô sao?”

Trong phòng ngủ yên tĩnh bỗng phát ra một giọng nói trầm thấp, Trịnh Cẩn Dư ngạc nhiên một lúc, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lục Tư Sâm, liền nghĩ ra một cách hay.

Cô không được, nhưng Lục Tư Sâm có thể được mà!

Thái Tử Gia nhà họ Lục, ông lớn trên thương trường trong tương lai, chắc chắn là quen việc dễ làm với sổ sách kế toán.

Nghĩ vậy, cô chậm rãi đi đến trước mặt Lục Tư Sâm, cười tít mắt nói: “Đúng vậy.”

Mỗi lần cô gái kia cười như con hồ ly nhỏ là lại đang có ý tưởng quỷ quái gì đó.

Lúc này lại cười kiểu như vậy khiến Lục Tư Sâm nổi da gà khắp người: “Lại nghĩ ra chuyện gì rồi hả?”

Trịnh Cẩn Dư ngồi chồm hổm trước mặt anh, ngửa đầu, ra vẻ chăm chú nhìn anh, hỏi: “Có phải anh biết kiểm toán hay không?”

Lục Tư Sâm là sinh viên tốt nghiệp ngành Tài chính của một trường đại học danh tiếng nhất thế giới, việc nhỏ như kiểm toán tất nhiên không thành vấn đề: “Sao, em muốn đến công ty kiểm toán?”

Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng biết mắt tôi không tốt!” Quan trọng là không biết, lỡ như bị người ta chậm trễ thời gian thì mất nhiều hơn được, thôi thì dùng người sẵn có như Lục Tư Sâm này vậy.

“Vừa rồi Dĩnh Hòa nói, Tôn Đại Sơn biển thủ bảy triệu tệ tiền công quỹ, tôi muốn đến lấy chứng cứ.”

“Em có quyền kiểm toán sao?” Kiểm toán không phải việc khó, nhưng sổ sách công ty không phải ai muốn kiểm tra cũng kiểm tra được.

Trịnh Cẩn Dư không hiểu những thứ này: “Vậy anh xử lý giúp tôi đi.”

Lục Tư Sâm suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ nhờ luật sư của em lập văn bản ủy quyền, em ký tên vào là được.”

Ông lớn Lục chính là ông lớn Lục, chuyện gì có anh cũng làm chơi ăn thật.

Trịnh Cẩn Dư giao mọi chuyện sau đó cho anh, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm, định ngâm mình tắm rửa một cái.

Quan hệ giữa hai người thật sự quá xấu hổ nên mỗi lần thay quần áo tắm rửa cô đều phải phòng bị.

Không biết còn phải xấu hổ đến lúc nào nữa.

Nước ấm ào ào chảy qua da thịt, nhẹ nhàng thoải mái, Trịnh Cẩn Dư nằm trong bồn tắm không muốn đi ra ngoài nữa.

Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, cô liền nhắm mắt lại một lát.

Vì là người tu tiên nên lỗ tai cô thính hơn người thường rất nhiều, đang lúc cô mơ mơ màng màng như đi vào cõi thần tiên thì bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng phụ nữ.

Từ lúc quen Lục Tư Sâm đến nay, còn chưa bao giờ thấy anh qua lại với bất cứ người phụ nữ nào.

Ngay cả Triệu Lỵ Lỵ cũng không tiếp xúc quá nhiều.

Rốt cuộc là ai chứ?

Lại còn vào phòng ngủ của mình nữa.

Thư ký sao?

Hay là trợ lý?

Không phải là bạn gái, người tình cũ hay là vợ chưa cưới gì đó chứ?

Trịnh Cẩn Dư bỗng đứng dậy khỏi bồn tắm, giật mình phát hiện mình đang không mặc quần áo, cô vội vàng kéo một áo choàng tắm trên kệ phủ lên người.

Trịnh Cẩn Dư đi đến cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm ra một khe hở.

Bình luận

Truyện đang đọc