CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

Lục Tư Sâm nhíu mày: “Nếu không thì thế nào?”

Trợ lý: “Cô ấy sẽ không nói chuyện.”

Cô Trịnh trong lời trợ lý tất nhiên là Trịnh Nguyệt Dung. Trịnh Cẩn Dư liếc xéo Lục Tư Sâm, muốn xem tên đàn ông khốn nạn này sẽ làm thế nào.

Lục Tư Sâm nhíu mày, ánh mắt nhìn Trịnh Cẩn Dư.

Trịnh Cẩn Dư xua tay, vờ như không nhìn thấy gì nói: “Đừng nhìn em! Em mù mà.”

Lục Tư Sâm: “…”

Trợ lý đứng phía trước chờ, cô ta không biết Trịnh Cẩn Dư. Nhưng thấy tình huống cô và Lục Tư Sâm ở chung, không cần nghĩ cũng biết quan hệ giữa hai người không bình thường.

Nhưng Trịnh Nguyệt Dung lại là ngôi sao lớn quốc tế, giành được không biết bao nhiêu giải thưởng lớn trên thế giới, vẻ ngoài xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình cũng không  tệ, nghe nói còn là thanh mai trúc mã với  Lục Tư Sâm.

Trước kia có rất nhiều tin đồn hai người ở bên nhau.

Bây giờ người ta chỉ muốn gặp mặt nói chuyện, hơn nữa còn là hợp tác đại ngôn.

Dù vẻ ngoài cô gái trước mắt có đẹp, tổng giám đốc Lục đối với cô không tệ thì cũng không thể nào từ chối được sức quyến rũ của ngôi sao lớn đâu.

Cho nên cô ta cảm thấy cô gái trước mắt là đang già mồm cãi láo. Lát nữa tổng giám đốc Lục nói muốn gặp thì đối phương cũng chẳng thể làm gì.

Nghĩ vậy, trong lòng cô ta có chút khinh thường, bây giờ các cô gái trẻ cứ được người ta đối xử tốt một chút là lại không biết mình nặng mấy cân mấy lạng rồi.

Trịnh Cẩn Dư nói xong, cứ như vậy nhìn chằm chằm Lục Tư Sâm. Lát nữa anh dám gặp cô gái kia trước mặt cô thì cô sẽ cho anh biết thế nào là cọp mẹ!

Lục Tư Sâm cũng không muốn thấy cọp mẹ.

Vài giây sau, anh nhàn nhạt nói: “Không nói chuyện thì không nói, tiễn khách!” Anh cầm miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, gật đầu, nói: “Vẫn là bánh vợ làm ăn ngon nhất.”

Trịnh Cẩn Dư xì một tiếng, trong lòng thầm nói xem như tên đàn ông này có ánh mắt.

Trợ lý không thể hiểu nổi, suy xét vì sự phát triển lâu dài của công ty, cô ta nói tiếp: “Cô Trịnh là tuyên truyền…”

Trịnh Nguyệt Dung còn có rất nhiều fan trung thành, Trịnh Cẩn Dư vẫn duy trì sự im lặng.

Ánh mắt lạnh như đao của Lục Tư Sâm đảo qua một cái, trợ lý lập tức sửa lời: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi từ chối ngay ạ.”

Phát triển công ty cái nỗi gì, đến khi cô bị đuổi việc thì đó cũng chẳng phải là chuyện nữa.

Trợ lý đặt mình vào vị trí của Trịnh Nguyệt Dung, liếc mắt nhìn Lục Tư Sâm đầy oán trách, sau đó mới đi ra ngoài.

Trịnh Nguyệt Dung chờ ở phòng khách thấy trợ lý đi qua. Cô ta vội vàng đứng lên quay sang hỏi: “Tổng giám đốc Lục có đến đây không?”

Lúc này cô ta đã không còn là ngôi sao lớn nữa, chỉ là một cô gái bình thường muốn gặp người đàn ông mình thích thôi.

Không thấy bóng dáng Lục Tư Sâm đâu, cô ta thất vọng rũ mí mắt, hỏi: “Tổng giám đốc Lục bận công việc sao?”

Trợ lý là fan của Trịnh Nguyệt Dung, lúc này thấy thần tượng mình thích khó chịu như vậy nên không vui dồn nén trong lòng bùng ra: “Bận rộn gì chứ, chẳng qua là dỗ gái mà thôi.”

“Lục thiếu nói nếu cứ nhất quyết phải bàn bạc với cô, vậy thì bảo tôi tiễn cô đi.”

Môi Trịnh Nguyệt Dung run run, ngón tay nắm chặt lại, lúc này mới có thể gắng gượng cả người như sắp sửa ngã xuống của mình.

“Tôi biết rồi. Tôi đi ngay bây giờ.”

Lần này về nước, cô ta đến ngay chỗ Lục Tư Sâm.

Cô ta cho rằng Lục Tư Sâm vẫn là Lục Tư Sâm trước kia, là bạn tốt và là người đàn ông cô ta thích.

Ban đầu, cô ta cũng không sốt sắng đi gặp anh. Vì cô ta nghĩ anh thấy tin tức cô ta quay về thì chắc chắn sẽ chủ động liên lạc với cô ta.

Nhưng đã qua mấy ngày rồi mà cô ta chưa nhận được một cuộc điện thoại nào của anh. Cô ta bắt đầu cảm thấy nóng nảy.

Cô ta hạ mình chủ động gọi cho anh nhưng không ngờ anh không nghe máy mà chuyển thẳng cho trợ lý, nói anh không có thời gian.

Ngày đó đến nhà họ Lục cũng là cô ta liên hệ với Lục Tư Trình mới qua đó được. Cô ta tưởng rằng đến nhà anh thì có thể gặp được anh, nhưng lại không.

Sau đó anh còn ra lệnh, sau này không cho phép Lục Tư Trình mang cô ta qua đây.

Lúc này, Trịnh Nguyệt Dung mới bắt đầu hốt hoảng.

Cô ta không ngờ Lục Tư Sâm tuyệt tình đến vậy, ngay cả bạn tốt cũng không làm được nữa.

Về sau, cô ta nghe nói Lục Tư Sâm kết hôn rồi.

Và cưới một cô gái mù của một nhà giàu có đã bị xuống dốc.

Cô ta thật sự không hiểu mình đã thua ở đâu!

Sau khi trợ lý đi khỏi đây, hai tay Trịnh Cẩn Dư nắm lấy cánh tay Lục Tư Sâm, ngửa mặt nhỏ nhìn anh: “Lục thiếu, thật sự không gặp sao?”

“Gặp ai?” Lục Tư Sâm chậm rãi ăn bánh ngọt việt quất, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.

Trịnh Cẩn Dư không tin anh không biết, nói: “Một ngôi sao tiếng tăm nào đó, không phải là thanh mai trúc mã của người nào đó sao?”

Lục Tư Sâm giơ tay nhéo mũi nhỏ cô một cái: “Em cũng biết rõ.”

Trịnh Cẩn Dư xì một tiếng: “Chẳng lẽ không đúng?”

Lục Tư Sâm xuy một tiếng: “Nếu đúng thật thì em cảm thấy anh còn kết hôn với em sao?”

Nói cũng có lý.

Ông lớn Lục là ai chứ? Có bao giờ để bản thân chịu uất ức hay bị người khác uy hiếp?

Nếu anh thật sự thích Trịnh Nguyệt Dung thì sao có thể cưới người khác?

Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy ngọt như ăn mật, trái tim thiếu nữ màu hồng bỗng như mở rộng ra.

“Thật sao?” Cô cười dựa sát vào Lục Tư Sâm, hỏi: “Thật sự chưa từng thích sao?”

Lục Tư Sâm mỉm cười nhìn Trịnh Cẩn Dư, nói: “Mấy năm nay trong lòng anh chỉ có thù hận, làm gì nghĩ đến chuyện tình cảm. Cho đến lần đầu tiên gặp em ở nhà họ Lê, anh mới cảm thấy chính là người này rồi.”

Im lặng vài giây, Trịnh Cẩn Dư chờ anh nói tiếp.

Lục Tư Sâm: “Lúc ấy anh còn tưởng em thực sự không nhìn thấy gì, nhưng mà, Cẩn Dư à, sao em lại cứ phải giả mù với anh?”

Trịnh Cẩn Dư cười không nói gì.

Lục Tư Sâm nói tiếp: “Giả vờ, đến mức anh thực sự muốn mời hết những chuyên gia giỏi nhất thế giới này đến cho em.”

Trịnh Cẩn Dư chớp mắt: “Vậy thì phải xem biểu hiện của anh rồi…”

Cô đang nói chuyện, ánh mắt bỗng nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ.

Lúc đến đây, cô đã gặp Trịnh Nguyệt Dung, ngăn cách cửa kính chính là thân hình này.

Cửa kính từ từ chuyển động, dường như người bên ngoài định bước vào.

Trịnh Cẩn Dư do dự, lời sau đó chưa kịp nói hết thì đã ghé sát hôn lên mặt nghiêng của Lục Tư Sâm một cái.

Hành động bất ngờ như vậy khiến Lục Tư Sâm giật mình. Một giây sau, một tay anh đè chặt sau lưng cô, tay kia giữ lấy ghế sô pha, nhốt người kia dưới thân mình, hôn một cách dứt khoát.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi.

Lục Tư Sâm rất hồi hộp, hô hấp dồn dập, vuốt ve cánh môi cô gái không theo một cách thức nào.

Mềm mại như thạch hoa quả cộng thêm hương vị ngọt ngào khiến đầu óc anh choáng váng.

Khóe mắt Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy bóng người đứng yên ngoài cửa, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ nhưng lúc này, sự tấn công hung hãn của người đàn ông ập đến khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ  những thứ dư thừa nữa. Cô chậm rãi vươn tay ôm lấy cổ anh.

Hành động kia như cổ vũ người đàn ông trước mặt.

Nụ hôn càng sâu, tình càng đậm.

Không biết hôn bao lâu, Trịnh Cẩn Dư bỗng cảm thấy có thứ gì đó muốn chạm vào da thịt nhạy cảm của cô, cô theo bản năng giữ tay người đàn ông lại.

“Đừng mà.”

Cô không muốn lần đầu tiên của hai người lại ở trong văn phòng anh.

Lục Tư Sâm đang chìm đắm trong tình cảm sâu đậm nhất, sao có thể sẵn sàng buông tay.

Nhưng cô gái không đồng ý, anh cũng không muốn ép buộc cô. Anh dừng động tác lại, hai mắt nhuốm màu đỏ tươi nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Năm cái, không phải nói năm cái sẽ tặng anh một bất ngờ sao?”

Đôi môi căng mọng của cô gái hơi ẩm ướt, cô cắn nhẹ một cái rồi nhỏ giọng nói: “Em muốn tối mai sẽ tặng anh.”

Rất đáng mong chờ, Lục Tư Sâm lẳng lặng nhìn cô: “Thật chứ?”

Đôi mắt Trịnh Cẩn Dư đầy trìu mến, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng lên, xấu hổ gật đầu nói: “Uhm.”

Lục Tư Sâm im lặng vài giây cuối cùng thả cô ra: “Anh rất mong chờ.”

Cúi xuống, anh còn cố ý bổ sung thêm: “Nhưng tuyệt đối đừng khiến anh thất vọng.”

Người ngoài cửa không biết đã đi từ bao giờ, lúc Trịnh Cẩn Dư nhớ đến thì cửa đã trống rỗng rồi.

Thật to gan lớn mật, dám mơ tưởng đến anh chồng của Trịnh Cẩn Dư cô!

Buổi tối, Trịnh Cẩn Dư về nhà họ Trịnh. Lục Tư Sâm không muốn để cô về, anh chặn ngay cửa xe, tay phải vén tóc rơi trước trán cho cô rồi dịu dàng nói: “Theo anh về đi.”

Hôm nay hai người ôm hôn nhau trong văn phòng kịch liệt như vậy, cánh cổng ngại ngùng của Trịnh Cẩn Dư như được mở ra nên lúc này cô không còn e dè nữa.

Hai tay cô ôm lấy cổ người đàn ông, nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi nũng nịu nói: “Ngày mai có được không?”

Cổ họng Lục Tư Sâm thắt lại, nuốt nước bọt, giọng nói vô hạn cưng chiều: “Vậy tối nay anh ở lại đây.”

Trịnh Cẩn Dư vẫn lắc đầu: “Không cần.”

Lục Tư Sâm: “…”

Trong cơ thể có một luồng khí nóng cuộn trào, không có chỗ phát tiết. Anh chỉ có thể cúi đầu hôn cô nhóc một lát, cuối cùng ghé sát tai cô, khàn giọng nói: “Vậy anh chờ em đấy.”

Năm phút sau, Lục Tư Sâm lái xe đi, Trịnh Cẩn Dư nhìn đến khi bóng xe anh khuất xa dần mới quay vào biệt thự.

Hai người gần gũi nhau chỉ mới bốn tháng nhưng Trịnh Cẩn Dư cảm thấy cô đã nhận định người kia là Lục Tư Sâm rồi.

Thích một người rất đơn giản, cũng rất rung động, đó là cảm giác cô muốn.

Hơn nữa, hai người đều đã kết hôn, vợ chồng với nhau, tất nhiên phải nếm trải mọi thứ.

Cô không sống trong vương triều phong kiến nên không cần phải đặt áp lực cho tình cảm của bản thân mình.

Cô rất chắc chắn mình thích Lục Tư Sâm.

Và cảm giác, anh cũng thích cô.

Không biết cảm giác này có thể duy trì trong bao lâu, tất nhiên cô hy vọng nó có thể lâu dài vĩnh viễn.

Nếu không thì cô chấp nhận như thiêu thân lao đầu vào lửa và làm một chú chim nhỏ hy sinh vì tình yêu.

Sáng hôm sau, Trịnh Cẩn Dư bắt đầu sửa soạn hành lý của bản thân.

Thực ra không cần thiết phải mang theo hết, nhiều thứ Lục Tư Sâm không chuẩn bị thì có thể mua, nhưng mà đây đều là những thứ cô thích.

Ví dụ như một loại son môi rất được ưa thích gần đây, cô đã mua mười hai màu liền.

Còn cả hai cái túi xách mới mua, tất nhiên có thể mua cái khác nhưng lúc ấy sẽ không còn bất ngờ như lúc vừa nhìn thấy nó và mua nữa.

Trịnh Cẩn Dư sai người giúp việc sắp xếp vài thứ linh tinh cho cô.

Cuối cùng cô nhìn chiếc giường tổ chim ngoài ban công, đây là một chiếc giường kiểu mới do cô đặt làm riêng, treo trên khung sắt, lúc nằm bên trong cảm thấy vô cùng thoải mái nhìn ngắm sao đêm trên trời.

Không biết ở bên trong cùng người kia sẽ có cảm giác gì.

Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho xưởng.

Nếu có sẵn hàng thì cô muốn có ngay một cái đến ban công ngoài phòng ngủ Lục Tư Sâm.

Đáng tiếc xưởng nói với cô là nếu bây giờ đặt thì ít nhất phải nửa tháng nữa mới có được vì kiểu dáng của nó khá đặc biệt.

Do dự một lát, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư quyết định bỏ qua suy nghĩ này.

Cô lập tức tìm một người lắp đặt, tháo dỡ cái bên này và chuyển sang nhà Lục Tư Sâm.

Vì nhớ đến bất ngờ mà Trịnh Cẩn Dư đã hứa nên mới sáng sớm Lục Tư Sâm đã gọi điện cho cô nói muốn sang bên này với cô.

Nhưng thái độ của Trịnh Cẩn Dư rất kiên quyết. Cô bảo anh tiếp tục làm việc, tối hãy về nhà.

Tuy Lục Tư Sâm không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đến công ty.

Anh vừa mới tiếp quản nên có rất nhiều việc cần giải quyết.

Bây giờ chuyện khó giải quyết nhất là chuyện cha anh nắm giữ quyền lực và không chịu buông tay. Nhất là sau khi mẹ kế của anh Bạch Thu Bình bị đưa vào tù, không biết Lục Chấn Minh bị trúng tà gì, cho rằng Lục Tư Sâm cố ý hãm hại bà ta nên chuyện gì cũng đề phòng anh.

Hiện tại Lục Chấn Minh là Chủ tịch Tập đoàn Lục thị, tuy Lục Tư Sâm trở lại vị trí Tổng giám đốc nhưng có một số việc nếu Lục Chấn Minh nhất quyết không đồng ý thì anh cũng hết cách.

May mà sức khỏe Lục Chấn Minh không tốt, luôn nằm trong viện dưỡng lão, ngoại trừ gây một số trở ngại cho Lục Tư Sâm thì cũng không làm được gì.

Lục Tư Sâm nóng như lửa đốt đợi cả một ngày, vừa đến giờ tan ca vội vã lao ngay về nhà.

Người hầu có gọi điện báo qua với anh có một người tự xưng là bà Lục đã dọn đến đây rồi.

Đây thật sự là bất ngờ rất lớn với anh.

Anh còn tưởng rằng Trịnh Cẩn Dư phải đợi sau khi hai người tổ chức hôn lễ xong mới vào ở nhà họ Lục vì trước đây cô đã nói kiên quyết đến thế kia mà.

Thực ra anh cũng muốn tổ chức hôn lễ sớm một chút nhưng Lục Chấn Minh lại nói như vậy quá phiền phức và anh không thể lo hết chuyện công ty được.

Hơn nữa, anh cũng không muốn tổ chức hôn lễ cả đời mới có một lần quá sơ sài.

Cho nên định chờ qua thời gian bận rộn sẽ chuẩn bị.

Ai ngờ bất ngờ của Trịnh Cẩn Dư lại ập đến, cô lại lặng lẽ dọn đến nhà anh ở.

Nghe nói lại còn chuyển cả giường đến, vậy không phải rất thú vị sao?

Khóe miệng Lục Tư Sâm nhếch lên một đường cong mập mờ, có lẽ đêm nay phải tạm biệt đời trai rồi.

Trịnh Cẩn Dư đưa cả mẹ Vu đi cùng, cô nhờ mẹ xuống bếp làm vài món ăn và cho người giải một chai rượu đỏ.

Trịnh Cẩn Dư vừa đến đã bắt đầu khởi công rồi động thổ, mọi người nhà họ Lục đều kín đáo phê bình. Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra.

Nhất là mẹ Tiền phụ trách việc bếp núc.

Nghe nói có nữ chủ nhân mới đến, bà ta định trổ tài một phen, kết quả người ta lại tự dẫn đầu bếp qua, vậy sau này bà ta phải làm sao đây?

Cho nên bà ta không vui đi tìm quản gia: “Quản gia Lưu, sao lại thế này, tôi mới là đầu bếp chính nhà họ Lục mời đến. Sao bây giờ một con chó con mèo cũng có thể tùy tiện cưỡi lên đầu lên cổ tôi. Sau này làm sao tôi chịu trách nhiệm trong bếp được nữa chứ?”

Quản gia Lưu khoảng năm mươi tuổi, là quản gia nhà họ Lục, làm việc điềm tĩnh, giỏi giang.

Lúc Trịnh Cẩn Dư đến ông ta cố ý báo với Lục Tư Sâm, Lục Tư Sâm còn bảo ông ta cứ phối hợp và làm theo bất cứ yêu cầu gì của Trịnh Cẩn Dư.

Lại còn cố ý nói với ông ta, Trịnh Cẩn Dư là nữ chủ nhân nhà họ Lục, không ai được thất lễ.

Cho nên tuy ông ta không vui vì Trịnh Cẩn Dư lắp đặt giường trong phòng ngủ nhưng cũng không dám nói gì, chỉ cố gắng phối hợp với cô.

Trước kia những chuyện khởi công động thổ này, chủ nhân nhà họ Lục đều sẽ sai ông ta chọn một ngày đẹp rồi tìm người thiết kế, xong xuôi mọi việc mới có thể bắt đầu khởi công.

Trịnh Cẩn Dư hôm nay hoàn toàn là một ngoại lệ.

Lúc này nghe mẹ Tiền trách móc, ông ta đành nói: “Thôi đi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Chỉ một bữa cơm bà không làm, nhà họ Lục cũng không nợ bà một đồng tiền nào.”

Nói thì nói vậy nhưng lỡ như nhà họ Lục cảm thấy bà ta có cũng như không, sau đó muốn đuổi việc bà ta thì sao?

Dù sao tiền lương nhà họ Lục trả không phải nhà nào cũng trả được.

“Quản gia Lưu, ông nói vậy là không đúng rồi! Tôi đã làm ở nhà họ Lục mấy năm nay rồi, ai phụ trách việc gì, làm gì đều có hệ thống cả. Không ai có thể thích làm gì thì làm như vậy được, vậy thì còn gì là quy tắc nữa?”

Quản gia Lưu xì một tiếng: “Người ta là bà chủ tương lai nhà họ Lục, nữ chủ nhân của cái nhà này đấy. Người ta làm gì chính là quy tắc, bà có thể lớn hơn nữ chủ nhân sao?”

Lời này rõ ràng có ý khích tướng.

Mẹ Tiền không nói lại được, khinh thường nói: “Tôi biết quản gia Lưu ông cũng tự bảo vệ mình nên không quan tâm thứ gì. Nhưng tôi không tin cậu chủ có thể để một con nhóc đi quản người nhà, vậy không phải ngược đời sao?”

Nói xong bà ta còn trợn mắt liếc quản gia Lưu một cái rồi quay về phòng bếp.

Bà ta không tin, chỉ cần bà ta không cung cấp nguyên liệu đồ đạc gì, thử xem họ làm ra được gì!

Trịnh Cẩn Dư không biết mình đã vô tình đắc tội với người khác. Cô làm gì cũng dựa vào ý thích, tiểu dược đồng giới Tu Tiên mấy trăm năm có bao giờ phải trải qua chuyện lục đục với nhau.

Đấu với người nhà họ Tôn, cô đã dùng hết toàn bộ trí tuệ rồi.

Bây giờ ở bên cạnh Lục Tư Sâm, cô chỉ muốn làm những gì mình thích thôi.

Hơn nữa, hôm nay còn muốn tặng cho anh một bất ngờ, tất nhiên phải có phong cách riêng một chút.

Cô dẫn theo mẹ Vu là vì mẹ Vu biết sở thích của mình, cảm thấy thuận tiện mà thôi.

Nếu không một mình cô đến ở một nơi xa lạ, cần thứ gì thì làm sao chuẩn bị?

Trong mắt mẹ Vu, nhà họ Trịnh là nhà mẹ đẻ của Trịnh Cẩn Dư, còn nhà họ Lục mới thực sự là nhà cô.

Dù gì cũng đã lập gia đình rồi.

Cho nên bà cũng không nghĩ nhiều, đến đây ngoại trừ cảm thấy lắm tiền nhiều của thì còn cảm thấy nhà họ Lục quá xa hoa lãng phí.

Tính toán Lục Tư Sâm đã tan ca nên Trịnh Cẩn Dư sai mẹ Vu đi nấu cơm, còn cô dọn dẹp phòng ngủ.

Cũng không phải dọn dẹp vệ sinh, mà chỉ sắp xếp lại phòng ngủ mà thôi.

Chờ Lục Tư Sâm trở về, cô nhất định sẽ cho anh một bất ngờ lớn.

Đang lúc cô khí thế hừng hực chuẩn bị thì bỗng thấy mẹ Vu lên tìm cô.

“Cô chủ – – ”

Trịnh Cẩn Dư định cắm một bó hoa, thấy mặt bà khó xử, hỏi: “Làm sao vậy?”

Mẹ Vu định sai người rửa đồ nấu ăn nhưng không ai nghe lời bà.

Bà cũng không nghĩ nhiều liền tự đi rửa sạch, nhưng ai ngờ ngay cả dụng cụ cắt gọt hay đồ đạc gì cũng không cho bà dùng.

May mà bà có mang theo dao của mình, nhưng đồ ăn thì cần nấu nướng, mà họ lại không cho bà dùng nồi niêu bếp núc.

Nói bà không có giấy chứng nhận đầu bếp nên không xứng dùng đồ nấu bếp nhà họ Lục.

Mẹ Vu không muốn gây chuyện, nhưng lát nữa cô chủ lại muốn cho cậu chủ một bất ngờ. Nếu không nấu xong đồ ăn thì không phải uổng phí tâm sức của Trịnh Cẩn Dư sao?

Từ lúc bà vào nhà họ Trịnh đã xem Trịnh Cẩn Dư như con gái ruột của mình, thật lòng mong cô có thể hạnh phúc.

Cho nên bà lên lầu tìm cô.

Trịnh Cẩn Dư nghe vậy nhíu mày: “Không cho dùng?”

Mẹ Vu gật đầu: “Vâng, không cho dùng, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Sắp đến giờ rồi. Hay là tôi về nhà họ Trịnh, làm xong lại qua đây?”

Trịnh Cẩn Dư tức không chịu được, đặt hoa bách hợp sang một bên đi xuống lầu. Cô muốn nhìn xem đối phương không cho cô dùng phòng bếp vì lý do gì.

Bình luận

Truyện đang đọc