CÙNG HÀO MÔN ĐẠI LÃO TÀN TẬT NGỌT NGÀO HÀNG NGÀY

Tuy người nhà họ Tôn rất không thích Triệu Lỵ Lỵ, nhưng đối mặt với thân thế, bối cảnh và thủ đoạn của Triệu Lỵ Lỵ cũng không dám khinh thường.

Cho nên dù đã muộn như vậy, tất cả mọi người đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nghe Triệu Lỵ Lỵ đến cũng liền vội vàng mặc quần áo ra đón.

Triệu Lỵ Lỵ dẫn theo bốn vệ sĩ theo sau, thân hình cao lớn, tây trang phẳng phiu, mặt không đổi sắc như thần mặt đen lạnh lùng vô tình.

Đi theo Triệu Lỵ Lỵ cùng đến cửa, thấy Triệu Lỵ Lỵ giơ tay ra hiệu, họ hiểu ý đứng ngoài cửa.

Triệu Lỵ Lỵ đạp giày cao gót hơn mười cm đi vào phòng, dưới nền nhà sáng loáng phát ra âm thanh đặc biệt khí thế.

Người nhà họ Tôn bao gồm ông bà nội, chú thím nguyên chủ còn có cả người chị họ vừa trở về từ đồn cảnh sát đều đứng ở phòng khách chờ đợi.

Triệu Lỵ Lỵ không thèm để ý đến nhóm người bằng mặt chứ không bằng lòng này, cô ấy biết ngoài mặt họ cung kính cô ấy nhưng sau lưng lại liên tục giở trò chia cách cô ấy và Trịnh Cẩn Dư.

Cô ấy không quan tâm những chuyện này, giờ phút này cô ấy nhận được lời mời của Trịnh Cẩn Dư nên nhất định sẽ giúp đến cùng.

Cho nên cô ấy đi đến phòng khách, bốp một cái nện tờ báo trong tay xuống mặt bàn, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh: “Đây là cái gì?”

Trang bìa tờ báo chính là hình ảnh không mấy đẹp đẽ của hai người, tuy đã dùng hiệu ứng làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn rõ đường nét hình dáng của hai người.

Mấy người nhà họ Tôn run lên, theo bản năng lùi lại sau một bước.

Triệu Lỵ Lỵ nhìn họ không nói lời nào, lại hỏi: “Cẩn Dư đâu?”

“Mình ở đây!” Trịnh Cẩn Dư mới vừa đi đến bậc cuối cùng của cầu thang, một tay cô cầm tay vịn, một tay quơ quơ lên với Triệu Lỵ Lỵ.

Vung tay xong mới nhớ ra mình là người mù, cô lại đưa tay kia mò mẫm trong không khí như đang tìm kiếm tay vịn: “Lỵ Lỵ, là cậu sao?”

Thấy Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ ngẩn ra một lát, sau đó vội vàng đi qua đưa tay vịn chặt lấy cô, thấy sắc mặt cô không quá tốt nhưng tinh thần không tệ mới yên lòng.

“Cẩn Dư, cậu thế nào rồi?” Triệu Lỵ Lỵ đỡ Trịnh Cẩn Dư đến sô pha, đặt cô ngồi xuống.

Trịnh Cẩn Dư nắm chặt lấy tay Triệu Lỵ Lỵ, đau lòng nói: “Mình không biết, vậy mà họ có thể làm ra chuyện như vậy ngay trước mặt mình, hu hu hu, Lỵ Lỵ, sau này mình nên làm thế nào đây?”

Không ngờ một cô gái bình thường bất lực hèn nhát chịu đựng bắt nạt, rắm cũng không dám thả mà lại biết tìm trợ giúp từ bên ngoài.

Người phản ứng trước tiên chính là Dương Lan Hoa, mở miệng nói một cách cẩn thận: “Cô Triệu, đây chỉ là hiểu lầm, là…”

Triệu Lỵ Lỵ không đợi bà ta nói tiếp, liền liếc mắt hỏi ngược lại: “Hiểu lầm?”

Cô ấy cười lạnh nói: “Tôi vừa gọi cho cục cảnh sát xác nhận, sự thật thế nào, có cần tôi phải đi xác nhận lại lần nữa hay không?”

Vẻ ngoài của cô thuộc vào dạng đẹp một cách lạnh lùng quyến rũ, hôm nay lại đến chỗ ăn chơi, trang điểm rất cầu kỳ tinh tế, lúc chất vấn người khác lại cao cao tại thượng như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

Như thể cô ấy là một nữ vương bất khả chiến bại, ai ai cũng phải dõi theo.

Dương Lan Hoa biết không che giấu được nữa, cẩn thận biến thành chột dạ, nhưng vẫn còn đấu tranh một phen: “Cô Triệu, việc này đều do cái tên Triệu Minh Viễn, cậu ta ỷ nhà có tiền có thế, ép buộc Tình Tình nhà chúng tôi nên chúng tôi cũng chỉ là người bị hại.”

Lời nói đầy uất ức cộng thêm vài giọt nước mắt, thật sự khiến người ta cảm động.

Triệu Lỵ Lỵ thưởng thức điện thoại di động, kiên nhẫn lắng nghe Dương Lan Hoa nói những lời nhảm nhí.

Trịnh Cẩn Dư vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh Triệu Lỵ Lỵ xem kịch hay, và đám người nhà họ Tôn đứng trên mặt đất nơm nớp lo sợ chột dạ, cảm thấy trong lòng dễ chịu chưa từng có.

Triệu Lỵ Lỵ thật sự quá đẹp trai, con người quá bá đạo.

Nhưng hiện tại cô chỉ có thể giả vờ mù, không thể đảo mắt, nếu không cô thực sự muốn nháy mắt vài cái và dựng thẳng ngón tay cái với Triệu Lỵ Lỵ.

Bà chị nhỏ này, cô thành fan của cô ấy mất rồi!

“Còn Cẩn Dư, Tình Tình nhà chúng tôi làm vậy đều vì Cẩn Dư cả.” Dương Lan Hoa đổi trắng thay đen.

Triệu Lỵ Lỵ ‘à’ một tiếng, ra vẻ cảm thấy rất hứng thú: “Nói thử xem nào?”

Các đường nét trên mặt Dương Lan Hoa đều căng ra, đặc biệt đau khổ nói: “Ai cũng biết Cẩn Dư thích Triệu Minh Viễn, những Triệu Minh Viễn lại ghét bỏ Cẩn Dư bị mù mắt, đã có ý định từ hôn từ lâu rồi, cũng nhờ Tình Tình nhà chúng tôi…”

Bà ta nghẹn ngào nức nở:  “Tình Tình nhà chúng tôi thật sự quá lương thiện, vì không muốn Cẩn Dư đau lòng nên không cho Triệu Minh Viễn từ hôn với con bé, đi tìm Triệu Minh Viễn bàn bạc chuyện này, ai ngờ lại bị cậu ta… Bắt nạt rồi.”

Bà ta nói xong đoạn thoại này bỗng không nhịn được tức giận bật khóc.

“Hiện tại cô Triệu đánh trận lớn như vậy, thực sự oan uổng cho Tình Tình nhà chúng tôi quá. Nếu không phải lo Cẩn Dư đau lòng thì chúng tôi cũng cũng không đến mức…”

Trịnh Cẩn Dư cười lạnh, tiểu dược đồng tu tiên như cô thực sự chưa từng trải qua đòn hiểm của xã hội chủ nghĩa, vậy mà cô không biết có người có thể đảo lộn chân tướng sự việc thành như vậy được.

Dụ dỗ chồng chưa cưới của người ta lại còn không biết xấu hổ mà nói làm vậy vì tốt cho người ta, sao có người không biết xấu hổ đến mức độ này chứ?

Nhưng cô tin chắc chắn Triệu Lỵ Lỵ có cách, cho nên cô cứ chờ đợi xem kịch vui. Cô muốn xem rốt cuộc nhà họ Tôn còn có thể mặt dày đến mức nào!

“Bốp – -” Triệu Lỵ Lỵ quăng di động lên bàn, ánh mắt sắc bén lướt qua người nhà họ Tôn: “Không phải các người muốn tôi diễn lại cảnh vật nhau của hai người ở trên giường đấy chứ?”

“Bị ép buộc, tôi lại không nhìn ra được chút nào! Ngược lại tôi lại thấy Tôn Cẩn Tình…”

Cô nói đến đây ánh mắt nhìn về phía mặt Tôn Cẩn Tình đầy mỉa mai, sau đó gằn từng chữ một, nói: “Vô cùng hưởng thụ đấy chứ!”

Cô ấy nói xong, toàn bộ người nhà họ Tôn đều không dám lên tiếng.

Chủ yếu là quá đáng sợ rồi.

Có quan hệ với một người đàn ông sắp cưới vợ, còn bị phát sóng trực tiếp, mặt mũi họ còn chẳng có chỗ giấu đi nữa.

Hai ngày nay đều ngại ra khỏi nhà, nếu không người nhà họ Tôn sẽ không như vậy.

Mọi người xung quanh đều nói con gái nhà họ Tôn buông thả thế nọ thế kia, lại còn rất lẳng lơ cợt nhã, không biết tự mình tận mắt chứng kiến thì sẽ như thế nào.

Bệnh tim của ông cụ Tôn cũng sắp sửa tái phát, bà cụ mấy ngày chưa ra khỏi nhà, Dương Lan Hoa còn nghỉ luôn cả đánh bạc.

Triệu Lỵ Lỵ thấy họ không chịu nói chuyện, cô ấy quay đầu hỏi Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, cậu nói cho mình biết bây giờ cậu muốn thế nào?”

Cô ấy xua tan sự tàn khốc, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Trịnh Cẩn Dư, nói: “Đừng sợ, có suy nghĩ gì cứ nói ra, mình sẽ giúp cậu quyết định.”

Trịnh Cẩn Dư im lặng vài giây, dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người cô nói: “Mình muốn từ hôn.”

Giọng cô rất nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định.

“Cẩn Dư – -” Bà nội lập tức muốn ngăn cản, lại bị ánh mắt của Triệu Lỵ Lỵ dọa trở về.

Trịnh Cẩn Dư bày tỏ những suy nghĩ trong lòng: “Trước kia mình không biết Triệu Minh Viễn là người như vậy, vậy mà còn yêu đương với người chị thân nhất của mình, người trong nhà còn giúp họ gạt mình. Bây giờ tin tức lan truyền khắp nơi còn gạt mình nói đó là giả. Lỵ Lỵ, mình không muốn gặp anh ta nữa! Mình muốn từ hôn ngay lập tức.”

“Được! ” Triệu Lỵ Lỵ nói một cách dứt khoát: “Chỉ cần thái độ của cậu rõ ràng thì mình sẽ giúp cậu làm chuyện này.”

Chuyện đã quyết định như vậy, quả nhiên Triệu Lỵ Lỵ làm việc rất tốc độ, ngày hôm sau đã buộc người nhà Triệu Minh Viễn qua đây chính thức từ hôn với nhà họ Tôn.

Nhưng trước khi từ hôn, Triệu Minh Viễn còn muốn vùng vẫy giãy chết lần cuối, anh ta quỳ gối dưới chân Trịnh Cẩn Dư, khóc nói xin lỗi cô.

“Là anh bị ma quỷ ám ảnh, bị Tôn Cẩn Tình lừa.”

“Cẩn Dư, em tha thứ cho anh đi! Cho anh một cơ hội nữa đi! Sau này anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.”

“Cẩn Dư anh cầu xin em, đừng từ hôn, anh cầu xin em mà.”



Nhìn dáng vẻ khổ sở quỳ dưới chân như một con kiến của người đàn ông, Trịnh Cẩn Dư chỉ lạnh lùng nhìn, cuối cùng đá anh ta một phát.

Cú đá này thực sự trút hết tức giận.

Hi vọng nguyên chủ trên trời linh thiêng, có thể thấy được.

Triệu Minh Viễn bị báo ứng, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ.

Sau khi từ hôn, tâm trạng của Trịnh Cẩn Dư tốt hẳn lên, nhìn gì cũng thấy vui, cô biết chắc chắn Triệu Lỵ Lỵ có cách nhưng không ngờ lại tốc độ như vậy.

Nếu không phải Triệu Lỵ Lỵ là phụ nữ và cô không có suy nghĩ gì về Lỵ Lỵ thì có lẽ cô đã thích bà chị nhỏ này rồi.

Sau khi người nhà họ Triệu đi rồi, Triệu Lỵ Lỵ cũng đi giải quyết chuyện công ty, Trịnh Cẩn Dư ở nhà chờ tối Triệu Lỵ Lỵ qua đón cô ra ngoài giải sầu.

Từ khi hủy hôn, Triệu Lỵ Lỵ đi rồi, người nhà họ Tôn lại bắt đầu lời qua tiếng lại.

Trịnh Cẩn Dư ngồi trên sô pha ăn táo, hủy hôn làm nhà họ Tôn nhục nhã còn tâm trạng cô lúc này lại rất tốt, thong thả lấy tăm xiên táo ăn, dáng vẻ rất nhàn hạ thoải mái.

Hiện tại người nhà họ Tôn đều mặt xám mày tro không dám gặp ai, những vênh váo tự đắc trước kia đều không còn, Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy tình huống như vậy lại càng vui vẻ ăn thêm hai quả táo.

Bà nội vốn đã không thích Trịnh Cẩn Dư, lúc này lại thấy cô còn có tâm trạng ăn táo, tức giận mắng: “Chỉ có biết ăn thôi, hợp tác với người ngoài bắt nạt người nhà, vui lắm chứ gì?”

Dương Lan Hoa cũng nói tiếp: “Đúng đấy, chồng sắp cưới của mình không coi chừng, lại còn để chúng ta phải thu dọn cục diện rối rắm cho nó.”

Bà nội còn nói: “Chưa từng thấy đứa con gái nào bất tài như nó, đàn ông của mình còn quản không xong, xảy ra tai tiếng lớn như vậy! Thật xấu hổ chết đi được.

Tâm trạng của Trịnh Cẩn Dư rất tốt, nghe vài ba câu nói bóng gió cũng chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cô lại ăn thêm một quả táo, vờ như vô tội, nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo cháu không nhìn thấy gì chứ!”

“Không thấy thì sao mà nhìn được!”

Người nhà họ Tôn tức giận trợn tròn mắt nhưng cũng chỉ có thể nhịn thôi.

Sau sự việc này, nhà họ Lê quyền thế tổ chức mừng thọ cho ông cụ, gần như mời toàn bộ những người có uy tín danh dự trong thành phố.

Bao gồm cả nhà họ Trịnh.

Nhà họ Lê sở hữu một tập đoàn mỹ phẩm, thương hiệu đứng top ba toàn quốc, tài sản vô cùng phong phú, đây cũng là nhà chồng chưa cưới của Triệu Lỵ Lỵ.

Dựa theo chủ ý của Triệu Lỵ Lỵ, chỉ cần mời Trịnh Cẩn Dư đi là được, cô ấy không muốn nhìn thấy bất cứ người nhà họ Tôn nào ở đây.

Triệu Lỵ Lỵ và chồng sắp cưới đính hôn cũng là vì liên hôn giới nhà giàu có, vốn không hề có tình cảm, bình thường hai người mỗi người chơi mỗi kiểu, thường thi nhau cho đối phương đội nón xanh.

Cô ấy bao nuôi một tiểu thịt tươi thì anh ta vung tiền như rác đầu tư cho một ngôi sao nhỏ, cô ấy có tin đồn xấu với ai đó là anh ta cũng rải hoa ven đường, muốn xem ai ra tay cao hơn ai để buộc đối phương phải chủ động từ hôn.

Cho nên chồng chưa cưới của Triệu Lỵ Lỵ biết cô ấy ghét người nhà họ Tôn liền cố ý đưa đến nhà họ Tôn một thiệp mời cả nhà họ Tôn đến tham dự.

Lúc người nhà họ Tôn nhận được thiệp mời, Trịnh Cẩn Dư đang ngồi trong phòng khách nghe TV.

Sau khi xem thiệp mời, Tôn Đại Sơn cười không khép miệng lại được, ông ta vừa cầm thiệp mời vừa đắc ý nói với Dương Lan Hoa: “Nhìn này, Lê thị này còn mời riêng anh đấy, ngay cả mừng thọ ông cụ nhà họ Lê cũng mời anh. Nếu không phải có họ hàng hoặc người không có thân phận thì sao có được vinh quang này chứ!”

Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh hừ lạnh, vừa rồi Triệu Lỵ Lỵ mới vừa nói qua với cô trong điện thoại nói cô ấy đã mắng chồng chưa cưới mình một trận.

Trong lòng khinh thường nghĩ, người nhà họ Tôn tưởng mặt mình phát sáng, đến lúc đó ở bữa tiệc đông người, tùy tiện có một người nói về hot search ngày đó xem họ còn tiếp tục ở lại đó được nữa không!

Bình luận

Truyện đang đọc