CUNG NỮ THƯỢNG VỊ KÝ: NHẤT PHẨM HOÀNG QUÝ PHI



Cung nhân rời đi đã lâu.
Vân Trân cũng ngồi trong phòng rất lâu.
Mãi đến chạng vạng, Triệu Húc từ bên ngoài trở về, Vân Trân vẫn ngồi đó.
"Cơm chiều sắp chuẩn bị xong rồi, có cần bảo phòng bếp chờ thêm một chút không?" Triệu Húc cầm áo choàng khoác lên vai nàng.
Vân Trân lắc đầu.
"Đi thôi." Nàng đừng dậy.
Có lẽ do ngồi quá lâu, lúc đứng dậy, cả người không khống chế được mà lảo đảo.

Triệu Húc kịp thời duỗi tay đỡ lấy hắn.

Vân Trân bắt lấy tay hắn, sau khi đứng vững, lại buông ra.
"Nếu nàng buồn, nàng có thể nói với ta." Triệu Húc nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
Vân Trân nhìn hắn.
Một lát sau, nàng lắc đầu.
"Thiếp không sao." Nói rồi, Vân Trân muốn ra ngoài.
"Trân Nhi." Triệu Húc giữ chặt nàng.
Vân Trân dừng lại, cả người cứng đờ.

Triệu Húc ôm lấy nàng: "Ta biết nàng khổ sở.

Ta biết...!Chuyện của Hiền Phi ta đã nghe hạ nhân trong phủ nói.

Ta biết nàng buồn, cũng rất tự trách, nhưng chuyện đó không phải nàng có thể lựa chọn..."
Vân Trân dựa vào hắn, vẫn lắc đầu.
Triệu Húc không biết.
Có một số việc hắn không biết.
Hiền Phi treo cổ tự sát là muốn dùng cái chết của mình hoàn toàn chấm dứt chuyện này.
Bởi vì bà ấy biết hoàng đế là người bảo thủ, không chịu nổi có kẻ lừa gạt mình.

Tuy hoàng đế sẽ không xử tử Hiền Phi, nhưng Hiền Phi lo hoàng đế sẽ tiếp tục điều tra.

Đến lúc đó, người chết không chỉ Vân Trân, mà còn những người ở Thanh Phong Quan, những người từng gặp Nhung Nhung công chúa thật sự, còn cả những người làm chứng...
Hiền Phi chết rồi.
Hoàng đế hiểu dụng ý của bà, sẽ nể mặt bà, bình ổn lửa giận kia.
Hiền Phi chẳng qua dùng cái chết của mình bảo vệ tất cả mọi người.

Cho dù bà không cần chết.
Đồng thời, Hiền Phi dùng cái chết để nói với Vân Trân rằng nàng nhất định phải sống thật tốt, sống thay cho bà, thay bà nhìn kết cục của Vương Hoàng Hậu, nhìn thiên lý tuần hoàn, nhìn chân tướng bại lộ, nhìn cái ngày hung thủ đền tội...
Cho nên Triệu Húc sẽ không hiểu.
Hài cốt của Hiền Phi chỉ ở Tái Hiền Cung một ngày liền đưa ra khỏi hoàng cung.

Vì bà treo cổ tự sát, trong cung có chỗ kiêng kị, cho nên không thể để hài cốt của bà ở trong cung lâu, miễn chuốc tới những thứ không sạch sẽ.

Đồng thời, vì bà tự sát, không được vào phần mộ của hoàng thất.
Cuối cùng, dựa theo di chúc Hiền Phi để lại, hoàng đế sai người chôn cất bà ở Thanh Phong Quan.
Sau một tháng hạ táng Hiền Phi, Vân Trân mới ngồi xe ngựa tới Thanh Phong Quan dâng hương cho bà.
Lần này tới Thanh Phong Quan, nàng không bảo Triệu Húc đi cùng, cũng không dẫn theo A Linh hay Tiểu Từ.

Nàng chỉ mang hai thị vệ, một nha hoàn cùng một xa phu đi theo.
Lần nữa tới Thanh Phong Quan, tâm tình nàng đã có sự thay đổi rất lớn.
Nàng tới trước mộ của Hiền Phi ở sau núi Thanh Phong Quan.
Sau khi dâng hương, nha hoàn và thị vệ tránh mặt, cho Vân Trân không gian riêng.
Vân Trân quỳ gối trước mộ Hiền Phi, chậm rãi thêm tiền giấy vào chậu than.
"Nương nương..." Nàng nhìn bia mộ trước mặt.
Gần đây, nàng hình như hay đưa tiễn người ta.
Gió thu đảo qua rừng cây, diễn tấu bài ca bi thương.
"Tâm nguyện của người, Vân Trân sẽ thay người hoàn thành..." Vân Trân thả tiền giấy vào chậu, "Vân Trân sẽ sống thật tốt, thay người nhìn kết cục của người kia...".


Bình luận

Truyện đang đọc