Sau khi Ngụy Thư Tĩnh đưa nàng trở về, Vân Trân đã suy nghĩ rất nhiều.
Không xem không nghe không hỏi.
Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của y.
Chỉ là...!
Trong đầu nàng vẫn là cảnh tượng Triệu Húc dưới ánh trăng bị Tô trắc phi đánh.
Trong thế giới của nàng, có một câu: Con người là người của xã hội, không thể thoát khỏi xã hội mà sống.
Nàng đang ở xã hội này, sao có thể làm như không xem không nghe không hỏi? Trừ phi, tự biến mình thành người mù kẻ điếc gã câm.
Huống chi, nàng "không đành lòng"...!
...!
Trăng lên cao, Vân Trân chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thời điểm đi đóng cửa sổ, bên ngoài xuất hiện một hắc ảnh.
Hắc ảnh kia tới quá đột ngột, dọa nàng thiếu chút sợ hãi buông tay.
Một thân mồ hôi lạnh về giường, Vân Trân từ trong hoảng hốt bừng tỉnh lại.
Ngụy Thư Tĩnh nói không sai, nàng nên nhân lúc còn sớm rời khỏi nơi này.
...!
Qua đêm đó, Vân Trân vẫn luôn nghĩ tới Triệu Húc.
Sau đó, nàng tìm cơ hội đi tìm Nguyên Bảo, nói bóng nói gió hỏi thăm một phen.
Phản ứng của Nguyên Bảo hết sức bình thường, xem ra cũng không biết chuyện xảy ra đêm đó, càng không biết Triệu Húc bị thương.
Trong mắt hắn, chỗ Triệu Húc khác thường duy nhất chính là đọc sách chăm chỉ hơn ngày thường.
"Buổi sáng nương nương kiểm tra công khóa, tất cả thiếu gia đều đáp đúng." Nguyên Bảo vỗ tay.
Vân Trân nghe vậy, hoàn toàn không cao hứng nỗi.
Không biết công khóa này và hình phạt trước đó có liên quan hay không?
Hiện tại Vân Trân chỉ là một nha hoàn tứ đẳng, không có nhiều sức lực đi quan tâm tình hình của chủ tử như vậy.
Huống chi, trong tay nàng còn rất nhiều việc.
Lần sửa chữa này sắp kết thúc.
Tô trắc phi tự mình đi kiểm tra, rất vừa lòng, liền thưởng cho người bên dưới.
Vân Trân vẫn luôn phụ trách việc ăn uống của công nhân nên cũng được thưởng.
"Trân Nhi, ngươi thật may mắn."
Châu Nhi vuốt ve vòng tay bạc Tô trắc phi thưởng cho nàng, tỏ sự hâm mộ: "Không chỉ quen biết Mặc Nhi tỷ tỷ, bây giờ còn được nương nương ban thưởng."
"Này đâu phải Trân Nhi may mắn, người ta làm việc chăm chỉ, nương nương ban thưởng cho nàng ấy chỉ là chuyện sớm muộn." Quả Nhi ở cạnh xen vào.
Châu Nhi nghe vậy liền ném trả vòng tay cho Vân Trân, tức giận bỏ đi.
Vân Trân bất đắc dĩ nói: "Ngươi so đo với nàng ấy làm gì!"
"Điều ta nói đều là sự thật." Quả Nhi lấy điểm tâm Vân Trân làm, vừa ăn vừa nói, "Trân Nhi, ngươi chính là quá thành thật.
Ngươi không biết đâu, Châu Nhi kia thật sự quá đáng, chuyện lúc trước Mặc Nhiễm tỷ tỷ nói muốn đưa ngươi về kinh thành là do nàng ta lan truyền.
Hai người trước ta còn vô tình nghe thấy nàng ta và Lý ma ma nói xấu sau lưng ngươi."
"Cả dĩa điểm tâm cũng không ngăn được miệng ngươi lại." Vân Trân lắc đầu.
Nàng không quá để bụng lời Quả Nhi nói.
Ở trong lòng nàng, Châu Nhi chẳng qua là tiểu nha đầu hay buồn bực mà thôi.
Nhưng rất nhanh, nàng đã phải trả giá vì sơ ý của mình.
Ngày nọ, sau khi ăn đồ nàng mang đến, tập thể công nhân bị tiêu chảy.
Sau khi kiểm tra đại phu phát hiện, có kẻ hạ thuốc nhuận tràng vào đồ ăn.
Bởi vì chuyện đồ ăn của công nhân do Vân Trân phụ trách, hiện tại đồ ăn xảy ra chuyện, mặc kệ thuốc do ai hạ, Vân Trân cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Ngay thời điểm Vân Trân định đi thỉnh tội với Tô trắc phi, Bích Diên lại tới truyền lời, miễn trách nhiệm của Vân Trân, bảo nàng tiếp tục phụ trách chuyện ăn uống của công nhân.
Trách nhiệm tuy đã miễn, nhưng Vân Trân vẫn không thể thở phào.
Bởi vì, kẻ bỏ thuốc còn chưa bắt được..